: Chỉ là một tên bình hoa di động thôi, đáng giá ngươi phải như thế sao?

Một đêm ngon giấc

Ngày hôm sau, Tần Di đích thân đưa Thẩm Thanh Đường trở về Thủ Dương Tông.

Thẩm Thanh Đường vốn muốn dẫn theo Tần Di vào Thủ Dương Tông, nhưng bởi vì Thái Tử đã đến, cuộc thi xếp hạng tông môn trở nên nghiêm khắc hơn rất nhiều, ra vào đều cần phải có ngọc bài thân phận.

Mặc dù Tần Di là đệ tử của Thanh Ngọc Kiếm Tông, nhưng hắn chưa báo danh, cho nên không được phép ra vào Thủ Dương Tông.

Cứ như vậy, Thẩm Thanh Đường không khỏi có thêm một phần thành kiến đối với Cung Minh Trạch.

Hai người ăn mấy món điểm tâm tại quán trà nhỏ đối diện Thủ Dương Tông, nói chuyện hồi lâu, Thẩm Thanh Đường mới lưu luyến tạm biệt Tần Di.

Tần Di lại nghĩ rất thoáng, lúc này nói: "Cuộc thi của em còn nửa tháng nữa, trong khoảng thời gian này, trừ lúc em tu luyện ra thì chúng ta vẫn có thể gặp nhau."

Nhìn vẻ mặt của Tần Di, Thẩm Thanh Đường đột nhiên mím môi cười nói: "Đột ​​nhiên em cảm thấy hai chúng ta giống như... nha."

Thẩm Thanh Đường nói rất nhẹ và nhanh, Tần Di nhất thời nghe không hiểu.

Nhìn vẻ mặt nghi hoặc của Tần Di, Thẩm Thanh Đường cắn môi, nhanh chóng ghé vào tai Tần Di nói hai chữ.

Nói xong bản thân mình lại đỏ hết cả tai.

Hóa ra đó là hai chữ "vụng trộm".

Tần Di nghe xong, im lặng một lúc, lại lặng lẽ liếc nhìn Thẩm Thanh Đường: "Thì ra em thích cảm giác này sao?"

Thẩm Thanh Đường giật mình, lập tức nhỏ giọng phản bác: "Chàng lại xuyên tạc lời em nữa."

Tần Di còn muốn nói điều gì đó, nhưng ngọc bài truyền tin trên eo Thẩm Thanh Đường đã sáng lên.

Có vẻ như Cung Phất Vũ đang tìm cậu.

Bản thân Thẩm Thanh Đường cũng biết mình lẻn ra ngoài sẽ khiến người ta lo lắng, cho nên lúc này cũng không cố nói chuyện với Tần Di nữa, vội vàng đối đáp hai câu, liền chạy một mạch vào Thủ Dương Tông.

Lúc này, Tần Di nhìn bóng lưng dần xa của Thẩm Thanh Đường, thản nhiên nở một nụ cười, đường quai hàm trắng nõn tuấn mỹ dưới lớp mặt nạ càng lúc càng mềm mại.

Nhìn Thẩm Thanh Đường nói chuyện với hai đệ tử đang canh cổng, sau đó bước vào Thủ Dương Tông, Tần Di vẫn đứng đó, yên lặng quan sát một hồi rồi mới xoay người rời đi.

Chỉ là lúc này, ngay khi Tần Di rời đi, đột nhiên cảm nhận được một luồng khí tức đồng loại vô cùng quen thuộc.

Đồng tử Tần Di đột nhiên co rụt lại, trong đó lóe lên một tia nguy hiểm.

Hắn ngẩng đầu lên nhìn xung quanh, nhưng hắn không thể tìm thấy mục tiêu phù hợp.

Nhưng rất nhanh, luồng khí tức như có như không lại ập tới.

Lúc này, Tần Di đã hiểu rõ, vị đồng loại này có lẽ là muốn tiếp xúc với hắn.

Địa vị của bán yêu trong giới tu chân rất khó xử, nếu là yêu thú thuần chủng thì càng bị mọi người la hét đánh đập, một số thì thích tiếp xúc riêng tư, ôm đùi lớn sống qua ngày.

Một số thì thích độc lai độc vãng hơn.

Khi Tần Di còn nhỏ, hắn và Mộ Phi đã giúp đỡ lẫn nhau để sống sót, nhưng bây giờ hắn đã vào Thanh Ngọc Kiếm Tông, hắn đã không còn là thợ săn như ngày xưa nữa, tự nhiên cũng không muốn dính líu vào những mối quan hệ này.

Trầm mặc một lát, Tần Di không để ý đến luồng khí tức quyến rũ người kia, một mình đi thẳng về quán trọ.

Hắn còn phải tăng cường tu luyện —— gần đây khi làm nhiệm vụ hắn đã gặp rất nhiều cao thủ, cũng biết được có rất nhiều rủi ro ngoài ý muốn.

Nếu không chăm chỉ tu luyện, một khi sơ ý rời khỏi sự bảo vệ của Thanh Ngọc Kiếm Tông, thì việc bảo vệ Thẩm Thanh Đường và chính hắn sẽ thực sự trở thành vấn đề.

· ·

Nhưng Tần Di không ngờ rằng luồng khí tức đó lại có thể đuổi theo hắn đến tận quán trọ.

Sau khi Tần Di trở về phòng, ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa, tiếp đó là một giọng nói cực kỳ mềm mại đáng yêu không thể phân biệt được nam nữ vang lên.

"Khách quan có muốn uống trà không ạ?"

Tần Di cảm nhận được yêu khí quyến rũ người tràn ra từ khe cửa, hắn không quay đầu lại, chỉ là thản nhiên nói: "Không cần, sau này cũng không cần."

Ngoài cửa trầm mặc một lát, sau đó nhẹ giọng nói: "Khách quan thật sự không muốn uống thử sao? Hôm nay trà có đặc biệt cho thêm kẹo mứt, vừa ngọt vừa thơm, đảm bảo khách quan nếm thử lần đầu tiên sẽ muốn nếm thử lần thứ hai."

Đây đã là quyến rũ trắng trợn rồi.

Tuy nhiên, vẻ mặt Tần Di không hề có chút động tâm nào, ngược lại dường như nghĩ tới cái gì, cười nói: "Đạo lữ của ta làm kẹo còn ngọt hơn nhiều."

Hình như bên ngoài phòng có chút ngưng đọng.

Tần Di nói xong lời này, liền khôi phục nghiêm túc: "Ta không quen uống trà ở ngoài, ngươi đi tìm người khác đi."

Lần này, bên ngoài im lặng kéo dài, sau đó, khí tức quyến rũ người từ từ biến mất.

Cảm nhận được luồng khí tức kia biến mất, Tần Di nhắm mắt lại, lắc lắc đầu, cũng không để ý tới chuyện này, sau đó xoay người đi vào phòng trong.

Kẹo hồ lô và kẹo đường mà Thẩm Thanh Đường ăn tối qua còn dư lại vẫn để ở trên bàn, trước khi đi ngủ Tần Di đã cẩn thận gói lại.

Nhưng lúc này, Tần Di đưa tay mở ra, phát hiện đường đông đặc trên kẹo hồ lô đã bị tan chảy rất nhiều, hắn là người tiết kiệm, cũng không kiêng cữ gì, dứt khoát cầm lên ăn.

Ăn được một nửa kẹo hồ lô, Tần Di đột nhiên nhíu mày, chợt ngẩng đầu lên, lặng im không một tiếng động đối mắt với một người vận bạch y.

Đồng tử Tần Di lập tức co rụt lại, hắn cảnh giác đứng lên.

Nam tử bạch y vẫn lặng lẽ đứng đó, chẳng biết người đó xuất hiện như thế nào chứ đừng nói chi tới xuất hiện từ lúc nào.

Lòng bàn tay đang cầm que tre của Tần Di có chút phát lạnh, nhưng hắn vẫn cảnh giác đứng một lát, thấy đối phương không có động tĩnh gì, bèn trầm giọng nói: "Vãn bối đến từ Thanh Ngọc Kiếm Tông, sư phụ là Lê Trường Phong, lần này đi cùng đạo lữ tới đây tham dự thi đấu. Tiền bối đột nhiên tới thăm, phải chăng ngài đã đi nhầm phòng, hay là ngài tìm vãn bối có chuyện gì sao?"

Lời này của Tần Di đã tiết lộ danh tính và lai lịch của mình - bây giờ là khoảng thời gian diễn ra cuộc thi xếp hạng của bốn tông môn, nếu bất kỳ đệ tử nào xảy ra chuyện trong thành Thủ Dương, Thủ Dương Tông sẽ là người đầu tiên không bỏ qua.

Hắn nhìn không ra đối phương có tu vi gì, đành phải dựa vào lai lịch của tông môn để hù dọa đối phương trước.

Nam tử áo trắng sau khi nghe Tần Di nói xong, trầm mặc một lát, nhưng lại hỏi ra một câu khiến Tần Di hết sức kinh ngạc.

"Ngươi vừa rồi, tại sao không mở cửa?"

Giọng nói này lạnh lùng thờ ơ, nghe vào không có chút tình người nào.

Tần Di:...

Trầm mặc một lát, Tần Di nói: "Vừa rồi là tiền bối sao?"

"Không phải."

"Ngươi chỉ cần trả lời câu hỏi của ta là được."

Tần Di không đoán ra được mục đích của nam tử bạch y, nhưng hắn cũng biết đối phương mạnh hơn hắn rất nhiều, hiện tại xương thú không ở chỗ hắn, sức mạnh đã bị giảm đi một phần, lúc này hắn chỉ có thể kìm nén hoang mang cùng sốt ruột trong lòng, bình tĩnh nói: "Vãn bối đã có đạo lữ, tự nhiên không thể tiếp nhận người khác được."

"Chỉ là một tên bình hoa di động thôi, đáng giá ngươi phải như thế sao? Ngươi còn lấy cả xương thú ra, thật sự muốn trở thành người sao?"

Tần Di:?

Lúc này, Tần Di rốt cuộc cũng mang máng nhận ra bất mãn của đối phương xuất phát từ đâu.

Nhưng khi định thần lại, Tần Di mới có thể hiểu được.

Mối quan hệ giữa người và yêu thú vốn đã như nước với lửa, nếu nam tử bạch y cũng là yêu thú, không thích hắn tìm đến Thẩm Thanh Đường cũng là chuyện bình thường.

Chỉ là... người này cũng nhiều chuyện quá rồi đó.

Nhưng Tần Di không thể thẳng thừng bất kính với một vị đại năng như vậy, lúc này im lặng một lát, mới nói: "Tiền bối có chí hướng lớn, lý tưởng lớn, muốn cống hiến cho yêu tộc, đáng được kính phục. Chỉ là vãn bối không có ước mơ cao vời, chỉ muốn cùng người mình thích trải qua quãng đời còn lại, xin tiền bối thông cảm."

"Huyết mạch của ngươi không cho phép ngươi tầm thường."

Nam tử áo trắng nói xong lời này, sắc mặt Tần Di rốt cục cũng thay đổi.

Mặc dù không biết thân phận của nam tử bạch y, nhưng từ câu nói này, hắn có thể đoán được đối phương muốn kéo mình vào hố lửa.

Tần Di nhất thời xoay chuyển đầu óc, vừa nghĩ mình phải làm sao mới tránh khỏi chuyện này, nam tử áo trắng dừng một chút lại nói: "Tìm một người bình thường làm đạo lữ không thành vấn đề, nhưng bản thân ngươi tốt hơn hết đừng cam tâm trở nên tầm thường."

"Trong lòng ngươi biết rõ—"

"Thường dân vốn không có tội, chỉ vì có ngọc bích mà thành có tội."

Tần Di nghe nam tử bạch y nói lời này, sắc mặt đột nhiên trở nên lạnh lùng, không ngờ người này còn nghe lén hắn cùng Thẩm Thanh Đường nói chuyện riêng.

Nhưng hình như nam tử bạch y cũng nhìn ra được tâm tình của Tần Di, lạnh lùng nói: "Yên tâm đi, ta không có hứng thú với đạo lữ bình hoa di động của ngươi."

Nói xong, một trận gió mang theo một vật bay về phía Tần Di.

Tần Di trong lòng trầm xuống, theo bản năng tránh sang một bên, nhưng vật kia cũng không bay vào người hắn, mà lại rơi xuống chiếc bàn bên cạnh.

Đó là một miếng ngọc giản.

"Ngươi có thể sử dụng bí pháp trong đó."

"Hi vọng lần sau gặp lại ngươi, ngươi sẽ không còn yếu ớt như vậy."

Tần Di giật giật lông mày, ngay lúc tâm tình của hắn dao động đến cực điểm, một trận gió thổi qua, bạch y nam tử đột nhiên biến mất ở trước mặt hắn.

Tần Di đứng nguyên tại chỗ trong chốc lát, khi định thần lại, sau lưng liền cảm thấy ớn lạnh, lúc này mới tiến lên vài bước, đi tới đi lui trước cửa sổ.

Cảm nhận được nam tử bạch y thật sự đã rời đi, Tần Di nhắm mắt lại, bình tĩnh thở phào nhẹ nhõm.

Nắm tay siết chặt vì cảnh giác đã nới lỏng ra một chút.

Cho nên... Đây chính là nguyên nhân vì sao gần đây hắn lại đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng sao?

Nghĩ đến đây, Tần Di không khỏi nghĩ tới việc nam tử bạch y liên tục châm biếm Thẩm Thanh Đường, lúc này hắn nhíu mày, không thèm nhìn ngọc giản mà nam tử bạch y đưa cho mình, mà lấy ra ngọc bài truyền tin, gửi tin nhắn cho Thẩm Thanh Đường.

Mấy ngày tới Thẩm Thanh Đường tốt hơn hết nên ở trong Thủ Dương Tông đừng đi ra ngoài, cho dù muốn ra ngoài cũng phải báo trước cho hắn biết, hắn sẽ đến trước cổng Thủ Dương Tông đón người.

Nam tử bạch y kia không đụng đến hắn, chắc hẳn vẫn còn nể mặt đồng loại, chỉ cần hắn còn ở đây, Thẩm Thanh Đường sẽ không sao.

Nếu hắn không ở đây, sợ là rất khó nói.

· ·

Bên trong Thủ Dương Tông

Lúc này, Cung Phất Vũ đang uể oải ngồi trước đình viện, trước mặt là một ván cờ, ngồi đối diện với y là Cung Minh Trạch mặc đồ trắng.

Mặt trời chiếu lên người Cung Phất Vũ và Cung Minh Trạch, một người lộng lẫy, một người lạnh lùng, tạo thành hai khung cảnh khác nhau.

Thẩm Thanh Đường ngồi xổm ở bên cạnh, tập trung pha trà cho hai người họ.

Đang đánh cờ giữa chừng, Cung Phất Vũ không chơi nổi nữa, dứt khoát đẩy bàn cờ ra, ngáp một cái nói: "Ta không chơi nổi nữa, huynh luôn ức hiếp người."

Cung Minh Trạch ngẩng đầu nhìn Cung Phất Vũ, nói một cách bình tĩnh: "Ta để đệ đi trước, tại sao lại là ta bắt nạt đệ?"

Cung Phất Vũ khịt mũi: "Ta ghét chơi cờ nhất, cho nên chơi cờ với huynh đã là nhường huynh rồi, nếu huynh không để ta đi trước, ta sẽ không chơi."

Cung Minh Trạch phất tay áo thu quân cờ lại, lạnh nhạt đánh giá: "Hấp ta hấp tấp."

"Huynh nói sao cũng được." Cung Phất Vũ vẻ mặt tỉnh bơ.

Sau khi quân cờ được cất đi, Thẩm Thanh Đường lại đổi cho hai người họ một bình trà ấm, Cung Phất Vũ nhìn dáng vẻ nghiêm túc pha trà của Thẩm Thanh Đường, liền nói: "Đồ đệ con đi chỗ khác chơi đi, không cần con ở đây."

Thẩm Thanh Đường cụp mắt xuống, cười nhẹ: "Sư tôn nói đùa rồi, đây là việc đồ đệ nên làm."

Trước mặt Cung Minh Trạch, Thẩm Thanh Đường vẫn không dám quá tùy tiện, cậu luôn cảm thấy Cung Minh Trạch không thích mình, nhưng cậu không biết rốt cục đã xảy ra sai sót gì.

Chẳng lẽ một người có thể bị ám ảnh sạch sẽ tới mức đó sao? Đến một cái chạm tay cũng phải ghi hận lâu như vậy à?

Quả nhiên, sau khi Thẩm Thanh Đường nói xong, Cung Minh Trạch liền nói: "Đệ thật sự không nên quá buông thả với đồ đệ của mình."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play