Nhìn ánh mắt tràn ngập ý cười của Thẩm Thanh Đường, rốt cục Tần Di cũng nhận ra, nói chung là vẫn chưa 'bắt nạt' đủ đây mà.
Nếu đã như vậy thì đừng trách hắn không khách khí.
Trăng treo đầu cành, yên ắng tĩnh mịch, không bao lâu sau lại bị mây mù che mất, cuốn vầng trăng khuyết mảnh mai vào trong mây rồi tỏa ra thứ ánh sáng vàng mờ ảo.
Bầu không khí trong phòng dần trở nên nóng bỏng hơn.
Tấm màn lụa khẽ đung đưa, Tần Di cúi người hôn lên khóe mắt ửng hồng còn đọng lại một giọt nước mắt trên gò má trắng nõn của Thẩm Thanh Đường, nhưng Thẩm Thanh Đường lại uất ức tránh đi.
Ánh mắt Tần Di lấp lánh, trầm giọng nói: "Em lại không vui rồi?"
Thẩm Thanh Đường liếc nhìn Tần Di, đỏ mặt nhẹ giọng nói: "Chàng cứ không biết tiết chế như thế, coi chừng Lê trưởng lão mắng chàng."
Tần Di hơi nhướng mày: "Võ viện không chỉ có một mình sư tôn ta, còn có rất nhiều sư huynh đệ, cuộc thi lần này không cần ta tham gia, em mới là người phải chú ý đó."
Nghe những lời này của Tần Di, toàn thân Thẩm Thanh Đường cứng đờ, lập tức héo rũ.
Tần Di:?
Sau đó, Tần Di tỉnh bơ cười một cái, hôn Thẩm Thanh Đường: "Bây giờ em đã biết ngoan ngoãn rồi chưa, ngày mai em còn dám quyến rũ ta nữa không?"
Thẩm Thanh Đường vùi vào trong ngực Tần Di, ủ rũ nói: "Là chàng cố ý."
Tần Di thở dài: "Ta chỉ lo cho em."
Thẩm Thanh Đường ngước mắt nhìn Tần Di, đột nhiên tức giận nói: "Là do chàng không được thì có."
Tần Di:...
Lập tức, Tần Di hơi híp mắt lại, trong mắt hiện lên một tia nguy hiểm.
Thẩm Thanh Đường tim đập lỡ nhịp, hối hận mình đã mau mồm mau miệng, nhưng lúc này hối hận cũng đã muộn, Tần Di đã từ từ ôm lấy eo cậu.
Hai giờ sau, Tần Di hôn lên đôi tai trắng nõn ửng hồng của Thẩm Thanh Đường, ghé vào tai cậu thì thầm gọi tên cậu.
Nhưng Thẩm Thanh Đường lúc này muốn khóc cũng không khóc được nữa.
· ·
Ngày thứ hai, Thẩm Thanh Đường nằm trên giường cả ngày, giờ phút này đang vùi mình trong chăn bông mềm mại, toàn thân đau nhức, chỉ cảm thấy Tần Di thật sự là cầm thú.
Hồn nhiên không cảm thấy mình phải chịu trách nhiệm hơn một nửa trong chuyện này.
Ngược lại, Tần Di cũng biết Thẩm Thanh Đường yếu ớt nên rất cẩn thận tỉ mỉ chăm sóc Thẩm Thanh Đường.
Vừa chịu cực vừa phải nghe oán trách, hắn vẫn cứ âm thầm chịu đựng tính tình của Thẩm Thanh Đường không một câu trách cứ.
Đến buổi chiều cuối cùng cũng dỗ được người. Được cop𝔂 𝘁ại ⩵ 𝘛𝗋ù m𝘛𝗋u𝔂ện﹒𝙑n ⩵
Thẩm Thanh Đường rốt cục cũng chịu chui ra khỏi chăn, dựa vào trong lòng Tần Di xem ngọc giản.
Ngọc giản Tần Di đang cầm viết về tu luyện của Mộc linh căn, Thẩm Thanh Đường xem một hồi đột nhiên phát hiện một nội dung rất thần kỳ.
Nói về sự tương sinh và tương khắc của Mộc linh căn và Hỏa linh căn.
Trong phần này có đề cập rằng, mặc dù sự tồn tại của Mộc linh căn là phụ trợ cực kỳ tốt trong việc tu luyện của Hỏa linh căn, nhưng trên thực tế, khi đạt đến một trình độ nhất định, hai bên có thể hỗ trợ lẫn nhau đạt được thành tựu.
Nhất là tác dụng của Hỏa linh căn Thiên phẩm đối với Mộc linh căn Địa phẩm.
Mộc linh căn Địa phẩm không phải bởi vì linh căn không đủ cường đại, mà là bởi vì linh khí mộc trong linh căn không đủ thuần khiết, nếu như lúc này có hỏa lực thuần túy của Hỏa linh căn Thiên phẩm hỗ trợ đốt cháy những phần linh khí không thuần khiết đó, thì có thể khiến cho Mộc linh căn Địa phẩm tăng lên cấp bậc.
Khi Thẩm Thanh Đường nhìn thấy điều này, trái tim cậu đột nhiên run lên, vô thức lật miếng ngọc giản lại.
Bởi vì nội dung này thật sự được ghi chép trong nguyên tác, là nội dung của ngọc giản bị vỡ mà Lâm Cẩn Du lấy được.
Sau khi nhìn kỹ, Thẩm Thanh Đường phát hiện ngọc giản trong tay còn nguyên vẹn, trên tiêu đề còn ghi rằng đây là sách trong Lang Hoàn Các của Thanh Ngọc Kiếm Tông, không khác gì ngọc giản bình thường được mượn đọc.
Nhưng Thẩm Thanh Đường nhớ hình như mình đâu có mượn cái này?
Tần Di ở bên cạnh nhìn ra suy nghĩ của Thẩm Thanh Đường, lúc này ánh mắt hắn khẽ động, nói: "Đây là ngọc giản do trưởng môn đưa cho ta, nói đây là một cuốn sách có lợi cho cả hai chúng ta cùng tu luyện."
"Trưởng môn?" Thẩm Thanh Đường hơi kinh ngạc.
Sau đó, Thẩm Thanh Đường đột nhiên ý thức được điều gì, nhắm mắt lại, đem linh thức rót vào trong ngọc giản.
Sau khi tra cứu, Thẩm Thanh Đường phát hiện người hiện tại mượn ngọc giản này đúng là trưởng môn, nhưng... mượn bốn năm rồi vẫn chưa trả lại.
Thì ra là vậy sao?
Chẳng lẽ là hiệu ứng cánh bướm...
Trong nguyên tác, Lâm Cẩn Du đến Thanh Ngọc Kiếm Tông được một năm thì đột nhiên phát hiện ra ngọc giản, theo dòng thời gian thì đúng lúc thời hạn trưởng môn mượn năm năm đã hết, ngọc giản tự động nhắc nhở thời gian trả lại.
Mà bây giờ, miếng ngọc giản này lại đang ở trong tay họ.
Cầm ngọc giản trong tay, lần đầu tiên Thẩm Thanh Đường thực sự cảm nhận được sự tồn tại của vận may.
Sau đó cậu mím môi, chợt tỉnh táo lại, lập tức mở ngọc giản ra tiếp tục xem.
Nhưng lần này, sau khi liếc nhìn vài lần, Thẩm Thanh Đường bất giác đỏ mặt, tựa hồ đã hiểu tại sao Thôi Vĩnh Tư lại đưa ngọc giản cho Tần Di.
Bởi vì phần còn lại của ngọc giản này là nói về việc Mộc Hỏa linh căn có thể thúc đẩy linh lực của nhau tăng trưởng như thế nào.
Nói thẳng ra, chính là nói Mộc Hỏa linh căn phải song tu như thế nào mới đạt được lợi ích lớn nhất.
Còn Tần Di đang ôm Thẩm Thanh Đường trong lòng đương nhiên cũng nhìn thấy những thứ này, lúc đầu hắn có hơi ngượng ngùng, nhưng khi vô tình nhìn thấy vẻ mặt của Thẩm Thanh Đường, hắn bất giác bĩu môi.
Quả nhiên, điệu bộ lão luyện của người nào đó chỉ là giả vờ mà thôi.
Ngày thường thì đọc thoại bản một cách thích thú lắm, còn lúc thực chiến thì lâm trận bỏ chạy còn nhanh hơn bất kỳ ai.
Cũng thật là chỉ biết lý luận suông thôi.
Thẩm Thanh Đường hoàn toàn không chú ý tới ánh mắt của Tần Di, sau một lúc tự mình xấu hổ một phen, Thẩm Thanh Đường dần khôi phục lại vẻ mặt bình tĩnh, ngẩng đầu nhìn Tần Di.
Thẩm Thanh Đường vốn tưởng rằng Tần Di nhìn thấy những nội dung này sẽ thẹn thùng đỏ mặt, không ngờ Thẩm Thanh Đường vừa ngẩng đầu liền bắt gặp ánh mắt bình tĩnh và trong trẻo dị thường của Tần Di.
Thẩm Thanh Đường:?
Ngay lập tức, Thẩm Thanh Đường cau mày nói: "Chàng đọc hết những nội dung này rồi à?"
Tần Di lắc đầu: "Không có, lúc đó ta cũng không để ý xem."
Thẩm Thanh Đường mím môi, có chút không tin, nhưng biểu cảm của Tần Di lúc này cực kỳ bình tĩnh, nhìn không ra một chút sơ hở nào.
Sau khi quan sát một lúc, Thẩm Thanh Đường không còn cách nào khác đành quay đi chỗ khác, giả vờ hờ hững nói: "Ngọc giản này đợi em từ từ xem đã, xem hiểu rồi lại nói tiếp."
Tần Di nghe Thẩm Thanh Đường nói vậy, ánh mắt khẽ động, nhịn không được cười cười, trầm giọng nói: "Thẹn thùng cũng không sao, ta sẽ không cười em đâu."
Thẩm Thanh Đường:?!
Những lời này còn có lực sát thương hơn là không cười đó.
Thẩm Thanh Đường tức giận đến muốn cắn người.
Kết quả, lúc này Tần Di lại bình tĩnh nắm cổ tay Thẩm Thanh Đường, nhìn cậu đầy ẩn ý nói: "Nếu ngọc giản nói song tu có thể thăng cấp cho nhau, em có muốn thử không?"
Nhất thời, Thẩm Thanh Đường thậm chí quên cả giận, sắc mặt tái nhợt muốn chui vào trong chăn.
Nhìn thấy bộ dạng của Thẩm Thanh Đường, Tần Di suýt chút nữa thì phá lên cười.
Nhưng cũng không dám cười quá trớn, chỉ cười nhẹ một tiếng, ôm Thẩm Thanh Đường không cho cậu trốn đi, nhẹ giọng dỗ dành: "Được rồi, ta đùa thôi, ta biết hôm nay em đã vất vả rồi, để sau này thử đi."
Thẩm Thanh Đường im lặng một lúc, sắc mặt hơi nguôi ngoai, sau đó mới từ từ hoàn hồn lại.
Cậu nhìn thấy nụ cười của Tần Di, không khỏi tức giận nói: "Chàng cũng biết hù dọa em rồi."
Tần Di vẫn cười cười.
"Ỷ vào em mềm lòng lại tốt tính nên chàng cứ bắt nạt em thôi." Thẩm Thanh Đường tiếp tục lên án.
Tần Di sửng sốt một chút, trong lòng mềm nhũn, trầm mặc một lát, Tần Di cúi đầu hôn nhẹ lên gò má mềm mại của Thẩm Thanh Đường.
"Ta hiểu mà."
Nghe giọng Tần Di đột nhiên dịu đi, Thẩm Thanh Đường có chút sững sờ, lửa giận vừa tích tụ gần như biến mất, cậu nhỏ giọng nói: "Chàng hiểu cái gì chứ?"
"Trước kia đều là em nhường nhịn ta."
"Sau này, ta sẽ làm tốt hơn."
Nghe được hai câu này của Tần Di, trong lòng Thẩm Thanh Đường có chút chua xót, lửa giận vừa rồi đã hoàn toàn biến mất, lúc này cậu vô thức ngẩng đầu lên, vươn tay vuốt ve sườn mặt của Tần Di.
"Em cũng chỉ là đùa thôi."
"Chàng cũng đừng để trong lòng."
Tần Di mỉm cười nói: "Em đối với ta tốt như vậy, ta đương nhiên sẽ ghi nhớ."
Đối mặt với ánh mắt dịu dàng của Tần Di, lần đầu tiên Thẩm Thanh Đường ngượng ngùng rũ mi xuống, một Tần Di như vậy thật sự khiến cậu có chút không chịu nổi.
Nhưng đột nhiên, Thẩm Thanh Đường cảm thấy xúc cảm ở đầu ngón tay có chút kỳ lạ.
Cậu không khỏi ngẩng đầu lên, nghi hoặc nhìn một bên mặt của Tần Di.
Tần Di chú ý tới ánh mắt của Thẩm Thanh Đường, biểu cảm đột nhiên trở nên có chút mất tự nhiên — tuy nói không thèm để ý đến những vết sẹo kia, nhưng bị Thẩm Thanh Đường nghiêm túc nhìn như vậy, hắn vẫn cảm thấy có chút không thoải mái.
Tần Di khẽ cau mày, không khỏi muốn Thẩm Thanh Đường nhìn đi chỗ khác, nhưng lúc này Thẩm Thanh Đường mở to hai mắt, vuốt ve vết sẹo một bên mặt của Tần Di nói: "Lan Đình, vết sẹo trên mặt chàng hình như mờ đi rồi."
Tần Di:?!
Phản ứng đầu tiên của Tần Di là muốn soi gương, nhưng sau đó hắn lại từ từ bình tĩnh trở lại, lúc này hắn lặng lẽ nắm lấy tay Thẩm Thanh Đường đang vuốt ve khuôn mặt của hắn, nhẹ giọng nói: "Có lẽ hiện tại thời tiết đang tốt, chúng ta cũng đã Trúc Cơ rồi, tự nhiên sẽ có một số thay đổi."
Cảm nhận được sự miễn cưỡng của Tần Di, Thẩm Thanh Đường im lặng một lúc, cũng không tranh luận với hắn, cậu cúi đầu lấy từ trong nhẫn trữ vật ra một chiếc gương nhỏ, đưa cho Tần Di: "Chàng xem đi."
Tần Di:...
Tuy cảm thấy Thẩm Thanh Đường tình nhân trong mắt hóa Tây Thi, nhưng gương cũng đã đưa đến trước mặt rồi, Tần Di vẫn nể mặt Thẩm Thanh Đường tùy ý nhìn một cái.
Kết quả, Tần Di tùy ý nhìn thoáng qua, sắc mặt liền thay đổi.
Tuy miệng hắn nói không để ý, nhưng mấy năm nay vết sẹo trên mặt vẫn là tâm bệnh của hắn, hắn khổ luyện như vậy là vì muốn nhanh chóng đến Nguyên Anh để có thể che giấu gương mặt này.
Hình dạng và độ sâu của những vết sẹo trên mặt, Tần Di tự mình nhớ chúng rõ hơn bất kỳ ai khác.
Nếu như nói có người sẽ không nhìn nhầm, thì người đó chỉ có thể là hắn.
Mà bây giờ...
Vết sẹo trên khuôn mặt trong gương hình như đã mờ đi một chút.
Hơn nữa còn mờ nhạt đi rất rõ ràng.
Cuối cùng, Tần Di vẫn là nhịn không được, cầm lấy gương soi cẩn thận một hồi.
Soi đến cuối cùng, bản thân Tần Di cũng không thể tin được.
Những vết sẹo đã thực sự mờ đi...
Nhưng... sao có thể được chứ?
Thẩm Thanh Đường thì ngược lại, phản ứng nhanh hơn Tần Di, đầu óc nhạy bén hơn rất nhiều, lúc này trong đầu chợt lóe lên một linh cảm, lập tức lấy ngọc giản vừa đọc ra, dùng giọng điệu có chút phỏng đoán cùng hưng phấn nói: "Em nhớ ngọc giản này hình như có viết, nếu như Mộc Hỏa linh căn Thiên phẩm song tu, chẳng những có thể củng cố thần hồn, mà còn có tác dụng cường thân kiện thể nữa."
"Chẳng lẽ... là vì nguyên nhân này sao?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT