: Sao chàng vẫn còn ngây thơ như vậy?

Ba ngày tiếp theo, Tần Di hầu như một tấc cũng không rời ở bên cạnh chăm sóc cho Thẩm Thanh Đường.

Vì Thẩm Thanh Đường muốn mở rộng kinh mạch một lần nữa, còn phải hấp thu toàn bộ linh lực tràn ngập trong cơ thể nên gần như cả ngày cậu đều ngâm mình trong bồn nước đầy dược liệu, vô cùng suy yếu.

Hấp thu linh lực rất hao tổn công sức, vốn Thẩm Thanh Đường là người thích cười nhất, nhưng hai ngày nay rõ ràng cậu đã ít cười đi rất nhiều.

Tần Di nhìn thấy tất cả, tâm trạng không biết là tư vị gì.

Cũng không còn cách nào khác, hắn chỉ có thể cố gắng hết sức làm một vài món ăn ngon, mang theo mấy cuốn thoại bản thú vị cho Thẩm Thanh Đường xem.

Lúc này, Thẩm Thanh Đường một tay bấm quyết, nhắm hờ hai mắt, lẳng lặng dựa vào thành bồn tắm, mái tóc đen ẩm ướt xõa xuống, rủ xuống hai bên sườn mặt trắng nõn, uốn lượn rơi xuống nước.

Tần Di ngồi ở bên cạnh, để cậu dựa vào bả vai hắn, cầm thoại bản cho cậu xem.

Lật từng trang một.

Những cuốn thoại bản này là Tần Di nhờ Cung Phất Vũ mua về từ thành Thanh Ngọc, khác hẳn những cuốn thoại bản ở thành Lăng Dương, nội dung cũng khác rất nhiều.

Ở thành Lăng Dương, cơ bản đều là Tiên tôn Ma tôn mấy nhân vật nhảm nhí gì đó, thoại bản được mua từ thành Thanh Ngọc viết thực tế hơn nhiều.

Nào là huynh đệ, thanh mai trúc mã, yêu thú biến thành người báo ân, nào là có vị Chân Nhân nào đó nuôi hơn trăm người thê thiếp xinh đẹp——

Đợi đã?

Hơn trăm người thê thiếp xinh đẹp?

Tần Di nhìn thấy những miêu tả này, sắc mặt tái xanh, không khỏi lập tức lật sang trang tiếp theo.

"Sao lại lật trang rồi?" Lông mi Thẩm Thanh Đường run lên, có chút khó hiểu.

Tần Di không biết Thẩm Thanh Đường đọc đến đâu rồi, ho khan một tiếng nói: "Không có gì, trang đó viết lung tung quá."

Thẩm Thanh Đường nói: "Vậy em cũng muốn xem."

Tần Di:...

Im lặng một lúc, Tần Di không lay chuyển được Thẩm Thanh Đường, chỉ đành lật lại trang truyện.

Hắn nghĩ, thôi vậy, chắc chỉ là một câu truyện tìm kiếm cái lạ, một hai trang thôi, không nhiều lắm, muốn xem thì cứ xem vậy.

Nhưng Tần Di vẫn đánh giá thấp trí tưởng tượng của người viết truyện ở thành Thanh Ngọc.

Cuốn thoại bản đó viết rằng, vị Nguyên Anh Chân Nhân đó có dung mạo tuấn mỹ vô song, độc nhất vô nhị, chỉ là có hơi phong lưu, nuôi hơn trăm người thê thiếp xinh đẹp như hoa, ai cũng có dáng vẻ xuất chúng, nhan sắc khuynh thành, người đẫy đà kẻ thon gầy, đủ mọi loại hình.

Nhưng sau đó, câu chuyện lại miêu tả sang hướng khác, nói rằng: Thực ra Nguyên Anh Chân Nhân có một bí mật động trời, nuôi nhiều thê thiếp như vậy chính là để che giấu bí mật này.

Ánh mắt Tần Di khẽ động, hơi sửng sốt, thầm nghĩ, hình như cũng không phải là một câu truyện dung tục, có vẻ là theo hướng hồi hộp suy lý?

Thế là hắn không khỏi hiếu kỳ đọc tiếp.

Kết quả thoại bản lại viết rằng, vị Nguyên Anh Chân Nhân này tu luyện một loại công pháp đặc biệt, tuyệt đối không thể tiết ra Nguyên Dương, nếu không công lực của hắn sẽ biến mất hoàn toàn trong một khoảng thời gian.

Sở dĩ nuôi nhiều thê thiếp như vậy, chính là để tránh cho người ta phát hiện hắn đang tu luyện loại công pháp này.

Cho nên Nguyên Anh Chân Nhân đối đãi với thê thiếp rất tốt, cũng là để bọn họ giữ bí mật cho hắn.

Đọc đến đây, Tần Di càng tò mò và muốn xem tiếp, nhưng Thẩm Thanh Đường vẫn chưa xem xong nên hắn chỉ có thể đợi.

Ai dè giây tiếp theo, giọng nói nhỏ nhẹ yếu ớt của Thẩm Thanh Đường vang lên: "Lật tiếp đi."

Tần Di giật mình, lập tức lật sang trang tiếp theo.

Thẩm Thanh Đường nhìn thấy điều này, âm thầm cười một tiếng, mà Tần Di lúc này đã nhịn không được tiếp tục xem——

Sau khi lật trang mới, tình tiết của câu chuyện bắt đầu có chuyển biến đột ngột.

Một ngày nọ Nguyên Anh Chân Nhân ra ngoài, lại bất cẩn trúng phải xuân dược, hắn vốn muốn nhân cơ hội trốn về nhà, nhưng lại bị kẻ thù truyền kiếp nhắm trúng.

Sau một đêm tình, Nguyên Anh Chân Nhân tạm thời mất đi tu vi sắc mặt tái nhợt, bàng hoàng không thể tin được.

Ngay khi hắn chuẩn bị vươn cổ chịu chết, kẻ thù truyền kiếp lại không làm gì hắn cả, ngược lại còn đưa hắn về nơi ở của mình.

Kể từ đó, Nguyên Anh Chân Nhân đã bị kẻ thù truyền kiếp nhốt lại.

Tần Di:?

Tần Di dù có ngu ngơ đến đâu, nhìn thấy cảnh này cũng cảm thấy có gì đó không ổn, mắt tối sầm lại, vừa định đóng thoại bản này lại thì nghe thấy Thẩm Thanh Đường thì thào nói: "Lan Đình, em còn chưa xem xong."

Tần Di sắc mặt khẽ biến, hắn nhíu mày nói: "Đừng xem loại thoại bản bậy bạ này nữa."

"Em không chịu." Thẩm Thanh Đường có chút không vui.

Tần Di:...

Ban đầu, Tần Di còn muốn khuyên răn Thẩm Thanh Đường, để trong đầu Thẩm Thanh Đường đừng chứa đầy mấy thứ kỳ quái này, nhưng khi quay đầu nhìn thấy gương mặt gầy gò xanh xao của Thẩm Thanh Đường, hàng mi dài ướt át và đôi môi mím chặt có chút không vui, Tần Di trầm mặc một hồi, liền cảm thấy mình quá hà khắc rồi.

Đều là người trưởng thành cả.

Hình như xem một chút cũng không sao nhỉ?

Quan trọng nhất là Thẩm Thanh Đường bây giờ đang cảm thấy không thoải mái, xem thể loại mới lạ này có thể khiến em ấy vui hơn chăng?

Cuối cùng, Tần Di cũng tự thuyết phục mình, chỉ có thể thở dài một hơi, lại chậm rãi mở cuốn thoại bản ra.

Thẩm Thanh Đường lại mỉm cười, tiếp tục xem.

Mà Tần Di lúc này cũng nhìn lướt qua, hắn vốn cũng chẳng muốn xem, nhưng nội dung câu chuyện thật sự khiến người ngứa ngáy tâm can, cuối cùng thần không biết quỷ không hay mà tiếp tục xem.

Tần Di vốn cho rằng nội dung câu truyện mà lúc nãy hắn vừa đọc tới đã lạ lùng lắm rồi, nhưng bây giờ xem ra, hắn phát hiện điều thái quá còn chờ ở phía sau.

Kẻ thù truyền kiếp đã nhốt Nguyên Anh Chân Nhân trong động phủ của mình, mỗi ngày hậu hạ hắn ăn uống no say, nhưng vẫn một mực không thả hắn đi, còn bắt hắn song tu suốt ngày.

Nguyên Anh Chân Nhân vô cùng nhục nhã, nhiều lần định tự tử nhưng không thành.

Tần Di:...

Đọc đến đây, Tần Di thực sự nhịn không nổi nữa, quay lại nhìn Thẩm Thanh Đường, muốn xem phản ứng của Thẩm Thanh Đường, kết quả lại thấy Thẩm Thanh Đường đang bưng má nghiêm túc đọc thoại bản với đôi mắt sáng ngời và tò mò, bên khóe môi tái nhợt còn ẩn chứa ý cười.

Tần Di:?

Thật là không hiểu nổi sao Thẩm Thanh Đường lại thích khẩu vị này...

"Em xem xong rồi." Cố tình lúc này Thẩm Thanh Đường lại thúc giục.

Tần Di nhắm mắt lại, lấy lại tinh thần, lộ ra vẻ mặt gượng ép nhẫn nhịn, lật sang trang tiếp theo.

Nhưng một lát sau, Tần Di lại không khỏi cúi đầu xem tiếp.

Nhưng lần này, nội dung của trang tiếp theo có chút ngoài dự đoán của Tần Di.

Thì ra những thê thiếp được Nguyên Anh Chân Nhân nuôi dưỡng thấy đã lâu rồi mà hắn vẫn chưa trở về, lo lắng Nguyên Anh Chân Nhân xảy ra chuyện nên đã mang theo pháp khí truy tìm tung tích và tìm được đến nhà của kẻ thù truyền kiếp của Nguyên Anh Chân Nhân.

Hơn một trăm thê thiếp hợp lực lại đánh đuổi kẻ thù truyền kiếp và giải cứu Nguyên Anh Chân Nhân ra ngoài.

Khi Nguyên Anh Chân Nhân nhìn thấy các thê thiếp, hắn đã xúc động đến mức bật khóc, nói rằng sau này hắn sẽ đối xử với họ thật tốt.

Các thê thiếp đều vui mừng khôn xiết, liền đón Nguyên Anh Chân Nhân về nhà.

Đọc tới đây, Tần Di hơi ngạc nhiên, thầm nghĩ chắc là mình đã hiểu lầm người viết thoại bản rồi, tuy quá trình hơi kỳ dị, nhưng kết cục rất chân thiện mỹ.

Chẳng qua là có hơn trăm thê thiếp mà thôi...

Vẫn là hơi bị nhiều quá.

Chẳng qua thấy câu chuyện chắc là kết thúc rồi, Tần Di cũng không muốn Thẩm Thanh Đường xem nhiều quá, bèn lật sang trang tiếp theo.

Nhưng Tần Di nào đâu có ngờ, trang sau vẫn còn tình tiết nữa?

Vẫn là các thê thiếp với Nguyên Anh Chân Nhân sao?

Vốn dĩ Tần Di còn tưởng rằng đây là cuốn thoại bản viết theo lẽ thông thường, kể từ đó Nguyên Anh Chân Nhân và các thê thiếp của mình tâm ý tương thông, cùng nhau trải qua cuộc sống hạnh phúc vui vẻ, cũng chẳng có gì mới mẻ.

Nhưng tiếp tục xem tiếp, tam quan của Tần Di liền sụp đổ.

Sau khi Nguyên Anh Chân Nhân trở về, hắn đối xử với các thê thiếp rất tốt, bày tỏ sẽ giữ bọn họ bên mình cho đến cuối đời.

Các thê thiếp nhìn nhau, đồng loạt lộ ra nụ cười vui mừng, nhưng không hề thấy cảm động, còn dụ dỗ Nguyên Anh Chân Nhân phải thề rằng sẽ không bao giờ rời xa bọn họ.

Nguyên Anh Chân Nhân cũng không nghĩ nhiều, cứ thế mà phát lời thề.

Nhưng điều hắn không ngờ tới là lúc nửa đêm, đám thê thiếp lại kéo đến phòng hắn.

Nguyên Anh Chân Nhân bất đắc dĩ nói: "Các phu nhân, các ngươi cũng biết nỗi khổ tâm của ta, ta không thể —— "

"Không sao, bọn ta đã thương lượng rồi, dùng cách này sẽ không tổn hại đến tu vi của phu quân." Một vị thê thiếp khẽ cười, lấy ra một chiếc vòng bằng vàng.

Sau đó, cánh tay nhỏ nhắn của nàng khẽ cử động, cởi bỏ quần áo của mình.

Lúc này Nguyên Anh Chân Nhân mới hãi hùng phát hiện ra, tiểu thiếp này vậy mà lại là đàn ông?!

Chuyện xảy ra tiếp theo thậm chí còn kinh hãi hơn.

Hóa ra những thê thiếp mà Nguyên Anh Chân Nhân cưới về đều là đàn ông, nhiều người trong số họ hắn đã từng gặp qua.

Nhìn thấy trong phòng toàn là "tiểu thiếp" mỹ nam xinh đẹp như hoa, Nguyên Anh Chân Nhân suýt chút nữa xỉu ngang.

"Bộp--"

Tần Di rốt cục cũng hết chịu nổi, bất thình lình đóng cuốn thoại bản trong tay lại, sau đó bực bội nhỏ giọng nói: "Người viết thoại bản ở thành Thanh Ngọc vô lý đến không thể tưởng tượng nổi."

Quan trọng chính là Cung Phất Vũ còn sai người đi sưu tầm những cuốn thoại bản này.

Khẩu vị của Cung Phất Vũ có phải nặng quá rồi không?

Thẩm Thanh Đường mà đi theo y, sớm muộn gì cũng sẽ bị lệch lạc...

Vẻ mặt Tần Di cực kỳ quỷ dị.

Ngược lại, Thẩm Thanh Đường lúc này khẽ mỉm cười, vươn tay vuốt ve cánh tay Tần Di đặt bên cạnh bồn tắm, nói: "Lan Đình, đừng tức giận mà."

Tần Di hít sâu một hơi, yên lặng thu hồi thoại bản trong tay, sau đó quay đầu nghiêm mặt nhìn Thẩm Thanh Đường: "Sau này đừng đọc loại thoại bản này nữa, em muốn ta ở cùng em thì ta sẽ ở cùng em. Xem nhiều thứ này quá đầu óc hư hết."

Thẩm Thanh Đường nhìn vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc của Tần Di, không khỏi chớp chớp mắt, sau đó nhẹ giọng nói: "Nhưng mà Lan Đình nè, chàng đọc mấy thoại bản này thật sự không có cảm giác gì sao?"

Tần Di sắc mặt ngưng trọng: "Đều là mấy thứ nhảm nhí, có cảm giác gì được chứ?"

Thẩm Thanh Đường nhìn chằm chằm vào mắt Tần Di, nhìn đến mức Tần Di bất giác quay mặt đi.

Một lúc sau, Thẩm Thanh Đường không khỏi thở dài nói: "Em sắp Trúc Cơ rồi."

Tần Di tim đập thình thịch.

"Mà Lan Đình, sao chàng vẫn còn ngây thơ như vậy?"

Tần Di:...

Một lúc sau, lỗ tai Tần Di hơi đỏ lên, cụp mắt cau mày nói: "Ta cũng không phải không hiểu những chuyện đó."

Đôi mắt long lanh của Thẩm Thanh Đường khẽ lay động, sau đó cậu nhẹ nhàng nói: "Lan Đình, em và chàng hiện tại đã là bạn đời của nhau rồi, cũng không phải là làm chuyện xấu gì."

"Nếu như không học hỏi một vài thứ, tương lai chúng ta còn có mấy trăm thậm chí mấy ngàn năm sống với nhau, cứ vậy thì cũng quá nhàm chán rồi."

Tần Di đột nhiên mở to hai mắt: "Ta —— "

Nhưng ngay lập tức, Tần Di không khỏi tức giận nói: "Nhưng cuốn thoại bản vừa rồi viết có nhiều thê thiếp như vậy, em cho ta đọc thứ này là có ý gì?"

"Chàng còn chưa xem hết." Thẩm Thanh Đường bất đắc dĩ nói.

Tần Di:?

Tần Di lập tức kìm lại lửa giận trong lồng ngực, lại lấy cuốn thoại bản ra lật thêm vài trang.

Lật đến cuối cùng, Tần Di nhìn nội dung trong sách, vẻ mặt đột nhiên cứng đờ.

Hóa ra những thê thiếp đó đều là hóa thân của kẻ thù truyền kiếp.

Kẻ thù truyền kiếp biết Nguyên Anh Chân Nhân đa tình, cho nên dùng biện pháp này để giữ Nguyên Anh Chân Nhân ở bên cạnh mình, không thể phong lưu được nữa.

Tần Di:...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play