Nhưng Thẩm Thanh Đường đâu có ngờ Tần Di sau khi hít phải cỏ Hàn Xá lại có bộ dạng như thế.
Hai má ửng hồng lăn vào trong lòng cậu, cứ vậy mà dịu ngoan ôm lấy cậu, vùi đầu vào bả vai cậu, giống như một con cún lớn đang làm nũng.
Đáng sợ nhất là, ngay cả hôn cũng không biết, chỉ một mực ôm chặt cậu không buông.
Thẩm Thanh Đường:...
Cậu bỗng dưng hoài nghi, Tần Di thật sự không được.
Nếu không thì tại sao...
"Ây da—," Thẩm Thanh Đường vừa mới nổi lên nghi ngờ thì đột nhiên cảm thấy bả vai hơi đau, cúi đầu xuống thì phát hiện Tần Di vậy mà lại cắn mình.
Ngay lúc Thẩm Thanh Đường không nhịn được muốn quở mắng Tần Di thì Tần Di lại cúi người hôn nhẹ lên làn da trắng như ngọc in dấu răng sắp bị cắn đến rướm máu.
Thẩm Thanh Đường bất giác mím môi, trong lòng giật thót, không hiểu sao cảm thấy Tần Di như vậy thật đáng yêu.
Cứ như vậy chăm chú nhìn Tần Di, Thẩm Thanh Đường trầm mặc một hồi, không khỏi cúi đầu, vươn ngón tay thon dài trắng nõn vuốt ve sườn mặt Tần Di, nhẹ nhàng tháo mặt nạ của Tần Di xuống, ép Tần Di nhìn về phía mình.
Gương mặt thanh tú của Tần Di đỏ bừng, trong đôi mắt đỏ sậm tràn ngập hỗn loạn, cho dù giờ phút này Thẩm Thanh Đường ép hắn nhìn mình, ánh mắt vẫn cứ mất đi tiêu cự.
Nhìn thấy bộ dạng ngơ ngác này của Tần Di, Thẩm Thanh Đường im lặng thở dài, nhưng vẫn dịu giọng dỗ dành: "Lan Đình, trên đời này chàng thích ai nhất?"
Đồng tử Tần Di giãn ra, mím môi không nói.
Thẩm Thanh Đường cũng không tức giận, lúc này cậu mỉm cười nhéo nhéo hai bên má nóng bỏng của Tần Di, mang theo chút dụ dỗ nói: "Lan Đình nói 'Thích Thanh Đường nhất', có được không?"
Tần Di vẫn làm thinh.
Thẩm Thanh Đường mím môi, lông mi run rẩy, trong lòng có chút không vui.
Nhưng vào lúc này, Tần Di cảm giác được thứ thơm ngát kia đã mất đi, đôi lông mày mảnh khảnh xinh đẹp nhíu lại, cơ thể lại sáp tới.
Khi Thẩm Thanh Đường nhìn thấy cảnh này, trong lòng rung động, hơi thở của Tần Di đã phả vào môi và răng cậu, sống mũi cao thẳng cũng áp vào môi cậu.
Da thịt chạm vào nhau, sự cọ xát mang đến cảm giác ấm áp và nhẵn mịn, Thẩm Thanh Đường bất giác đỏ mặt, không nhịn được nói: "Lan Đình, đợi đã—"
Thẩm Thanh Đường còn chưa nói xong, Tần Di đã cọ cọ chóp mũi của cậu, sau đó cúi đầu hôn lên chiếc cằm trắng nõn của cậu.
Lúc này, tim Thẩm Thanh Đường đập loạn xạ, cậu có chút bối rối.
Cậu còn tưởng Tần Di rốt cục cũng thông suốt rồi, còn cảm thấy mình chưa chuẩn bị xong.
Nhưng... sau thời gian nửa tách trà.
Thẩm Thanh Đường vô cảm ngã xuống giường, mà lúc này, Tần Di sau khi hôn lên cằm cậu, lại vùi đầu miệt mài đi cọc xát cổ của cậu.
Căn bản là bị hấp dẫn bởi mùi hương cỏ Hàn Xá trên người Thẩm Thanh Đường, một chút tà niệm cũng không có.
Thẩm Thanh Đường:...
Cậu không có sức hấp dẫn bằng cỏ Hàn Xá sao?
Thẩm Thanh Đường cắn cắn môi, bắt đầu phân cao thấp với chính mình.
Cuối cùng, cậu cũng không biết là giận dỗi hay ngu người rồi, lặng lẽ từ trong nhẫn trữ vật lấy ra một cọng cỏ Hàn Xá, ngậm vào trong miệng.
Còn nhai nó hai cái.
Vị đắng của cỏ Hàn Xá lập tức lan ra trong miệng Thẩm Thanh Đường, nhưng lúc này cậu không chú ý tới, động tác cọ cọ vào cổ cậu của Tần Di đã chậm rãi dừng lại, sắc đỏ trên mặt hắn cũng dần dần biến mất...
Thẩm Thanh Đường chịu đựng vị đắng của cỏ Hàn Xá, miễn cưỡng nhai mấy cái, sau khi xác định trong miệng tràn ngập hương vị cỏ Hàn Xá, Thẩm Thanh Đường mới quay đầu lại, muốn kéo lấy tay Tần Di.
Không ngờ lần này Tần Di lại rất thoải mái để Thẩm Thanh Đường kéo lên.
Thẩm Thanh Đường trong lòng giật thót, vừa nghĩ tại sao Tần Di lại đột nhiên ngoan ngoãn như vậy, vừa cảm thấy ngọt ngào, nhịn không được muốn nghiêng người hôn hắn, nhưng vừa ngẩng đầu liền đụng phải đôi con ngươi đỏ thẫm sáng rực vừa lạnh lùng vừa mang theo cơn thịnh nộ.
Sau khi tỉnh lại, Tần Di cứ vậy mà lạnh lùng nhìn Thẩm Thanh Đường, hiển nhiên là rất tức giận.
Thẩm Thanh Đường:...
Tiêu rồi, bị phát hiện rồi.
Đùa với lửa rồi.
Phản ứng đầu tiên của Thẩm Thanh Đường là muốn làm nũng, nhưng lần này vẻ mặt của Tần Di có vẻ hơi nghiêm trọng, vì vậy trong lòng cậu chùng xuống, cậu vứt hết mặt mũi mà lựa chọn đứng dậy bỏ chạy.
Nhưng cậu còn chưa kịp chạy, ai đó đã nắm lấy mắt cá chân của cậu kéo về.
Tần Di lần này thật sự tức giận, ra đòn không tiếc chút sức lực nào, lập tức bóp ra một vết đỏ trên cổ chân tròn trịa trắng nõn của Thẩm Thanh Đường.
Thẩm Thanh Đường muốn chạy trốn lại đâm đầu một vòng ôm nóng bỏng, không chỗ thoát thân.
Nhưng bây giờ Thẩm Thanh Đường không dám kêu đau nữa, cậu chỉ biết cuộn tròn trong lòng Tần Di, run rẩy.
Lúc này, Tần Di ánh mắt sắc bén, thoáng nhìn thấy một chút vụn cỏ Hàn Xá dính trên môi Thẩm Thanh Đường, liền vươn tay bóp chặt hai gò má trắng nõn của Thẩm Thanh Đường, trầm giọng nói: "Nhổ ra. "
Thẩm Thanh Đường bị bại lộ, đành phải cúi đầu nhẹ nhàng nhổ cỏ trong miệng ra.
Tần Di nhíu mày, vẻ mặt âm trầm, dùng đầu ngón tay lau đi vết cặn dính trên môi Thẩm Thanh Đường.
Đầu ngón tay Tần Di có chút thô ráp, cọ xát làn da mềm mại mỏng manh của Thẩm Thanh Đường, cứ khiến Thẩm Thanh Đường vô thức run lên.
Nhưng Thẩm Thanh Đường lúc này rất chột dạ, đã làm sai, chỉ có thể mặc cho Tần Di "xử lý" mình.
Thấy Thẩm Thanh Đường đã nhổ hết cỏ Hàn Xá ra, Tần Di siết chặt cổ tay cậu, trầm giọng nói: "Em thích trêu chọc người ta như vậy sao? Không sợ xảy ra chuyện sao?"
"Lỡ như ta ngửi thấy mùi cỏ Hàn Xá mà phát điên làm em bị thương thì ai chịu trách nhiệm đây?"
Thẩm Thanh Đường im lặng một lúc, cảm thấy ủy khuất.
Thật ra lần này cậu cũng không phải cố ý, cậu chỉ nghĩ đến việc Thẩm Đình năm xưa đối xử với Tần Di như thế, bây giờ hai người không được thường xuyên gặp nhau, cậu nghĩ mình nên dùng cách này để bù đắp cho Tần Di.
Điều quan trọng là nếu Tần Di thanh tỉnh, ngược lại bản thân Thẩm Thanh Đường sẽ cảm thấy xấu hổ.
Chỉ có thể sử dụng ý tưởng ngu ngốc này thôi.
Nghĩ đến đây, Thẩm Thanh Đường không khỏi thấp giọng biện giải: "Lan Đình để em dùng cái này với Tiểu Giao, đủ thấy không có hại gì, cho nên em mới—"
"Cho nên em mới dùng nó với ta?" Tần Di sắc mặt lạnh lùng.
Cảm nhận được sự tức giận của Tần Di, Thẩm Thanh Đường lập tức mím môi không dám nói nữa.
Cậu chỉ muốn đợi Tần Di bình tĩnh lại một chút rồi mới làm nũng, trước hết phải nhận sai mới được.
Nhưng lần này, Tần Di thật sự nổi giận.
Trước khi Thẩm Thanh Đường có thể nói ra lời xin lỗi, hắn đã siết chặt eo của Thẩm Thanh Đường, lại trở tay bắt chéo hai tay của Thẩm Thanh Đường ra sau lưng.
Sắc mặt Thẩm Thanh Đường hơi thay đổi, nhưng cổ tay cậu đã bị sợi ruy băng thắt chặt một cách lưu loát.
Thẩm Thanh Đường không thể vùng vẫy nữa.
Lúc này, Tần Di từ sau lưng cậu đè lên, trầm giọng nói: "Lần này không dạy dỗ em, lần sau em lại còn dám nữa."
Nghe giọng nói lạnh lùng u ám của Tần Di, tim Thẩm Thanh Đường đập loạn xạ, cậu không khỏi thấp giọng van xin: "Lan Đình, em biết mình sai rồi."
Tần Di không chớp mắt, chỉ vươn tay ra, vuốt nhẹ gò má trắng nõn của Thẩm Thanh Đường, sau đó đưa tay ra từ phía sau chậm rãi ôm lấy Thẩm Thanh Đường.
Lại có một dải ruy băng đen khác có gắn một chiếc vòng kim loại nhỏ được lấy ra.
Hàng mi dài đang run rẩy của Thẩm Thanh Đường bị dải ruy băng mềm mại đè xuống, trước mắt đột nhiên tối sầm, không nhìn thấy gì.
Tim Thẩm Thanh Đường từ từ chùng xuống.
Tần Di người này... lòng dạ thật đen tối mà, lần trước biết cậu sợ bóng tối, lần này lại cố ý dùng thủ đoạn đó nữa sao?
Nhưng những gì xảy ra tiếp theo khiến Thẩm Thanh Đường không muốn nhớ lại trong suốt quãng đời còn lại của mình.
Khi bạn không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì, tất cả các giác quan của bạn đều được phóng đại.
Tần Di chậm rãi hôn cậu, lại giống như bị tra tấn, bởi vì mấy lần khóe mắt của cậu đã đỏ hoe, muốn cầu xin tha thứ, lại bị nụ hôn của Tần Di chặn lại.
Cứ như vậy mà lặp đi lặp lại.
Cuối cùng, Thẩm Thanh Đường không nhịn nổi khóc thành tiếng, động tác của Tần Di mới dừng lại, thả cậu ra.
· ·
Nước ấm tạo thành từng lớp gợn sóng lăn tăn trong thùng tắm, Thẩm Thanh Đường được Tần Di ôm vào trong thùng tắm.
Cậu rã rời nằm nhoài trong đó, toàn thân mềm nhũn tựa bông gòn.
Tần Di ở ngay sau lưng cậu, lặng lẽ giơ tay, nhẹ nhàng vén tóc mái ở bên tai cậu lên, lộ ra cái gáy trắng tuyết và mảnh khảnh như thiên nga, trên làn da như bạch ngọc còn có mấy vết đỏ như hoa anh đào.
Thấy vậy, Tần Di ánh mắt khẽ động, nói: "Ngày mai em mặc y phục có cổ cao một chút đi."
Thẩm Thanh Đường nằm trên thành thùng tắm, đôi mắt xinh đẹp đỏ hoe, hoàn toàn không đếm xỉa tới Tần Di.
Chắc là giận lắm đây.
Tần Di cũng không phiền, cầm gáo múc từng chút một xối nước cho Thẩm Thanh Đường, đồng thời dùng giọng điệu bình tĩnh nói: "Sư tôn của ta đã nói, không riêng mình ta, hiện tại nền tảng tu vi của em không vững, cũng không thích hợp để song tu."
"Ít nhất đợi đến Trúc Cơ rồi hẵn nói."
Nghe Tần Di nói vậy, Thẩm Thanh Đường nhất thời cũng quên trách Tần Di vừa rồi thế này thế nọ với mình, lúc này sắc mặt hơi đổi, nhỏ giọng nói: "Ngay cả chuyện này chàng cũng ——"
"Là sư tôn tự mình nhìn ra được."
Thẩm Thanh Đường mím môi, cụp mắt xuống, không nói nữa.
Lúc này, Tần Di lấy một chút xà bông thơm tạo thành bọt rồi phủ lên chiếc cổ trắng nõn của Thẩm Thanh Đường, đột nhiên nói: "Bây giờ ta mới cảm thấy, tính tình của em lúc mới thành thân với ta tốt hơn một chút."
Thẩm Thanh Đường hơi nhướng đôi mi dài của mình: "Chàng ghét bỏ em rồi sao?"
Tần Di không có trả lời, qua một lúc, hắn giật giật khóe môi một cách khó hiểu: "Hiện tại có chút."
Thẩm Thanh Đường vốn tưởng Tần Di sẽ lấy lui làm tiến, sẽ dỗ dành cậu, ai dè Tần Di thật sự đáp "Hiện tại có chút".
Giật mình một cái, hốc mắt Thẩm Thanh Đường đột nhiên hơi đỏ lên, cậu mím môi không nói nữa.
Tần Di ở trên cao nên có thể nhìn rõ mọi biểu tình của Thẩm Thanh Đường.
Lúc này, hắn nhìn thấy vẻ mặt buồn bã của Thẩm Thanh Đường, biết mình nói sai rồi nên im lặng một lúc, không nói tiếng nào, nhẹ nhàng duỗi tay ôm lấy Thẩm Thanh Đường.
Thẩm Thanh Đường bị Tần Di ôm vào lòng, cũng không bướng bỉnh với Tần Di nữa, mà ngẩng đầu lên, đỏ hoe mắt nhìn Tần Di nói: "Chàng vừa rồi chỉ nói lời giận dỗi thôi phải không?"
Tần Di chợt giật mình, yên lặng cười nói: "Em nhìn ra được à?"
Thẩm Thanh Đường không trả lời, chỉ lẳng lặng nhìn đôi mắt đỏ thẫm mang theo ý cười của Tần Di.
Tần Di và Thẩm Thanh Đường nhìn nhau một lúc, đột nhiên ý thức được Thẩm Thanh Đường rất coi trọng chuyện này, ý cười trong mắt hắn dần biến mất.
Hắn trầm mặc một hồi, nghiêm túc nói: "Thật sự chỉ là lời giận dỗi thôi."
Hàng lông mi dài của Thẩm Thanh Đường khẽ run: "Lan Đình, con người em có rất nhiều chuyện không để tâm, nhưng em lại rất để tâm chuyện này."
Tần Di tim đập thình thịch.
"Thực ra, em hiểu tất cả những gì chàng nói."
"Em cũng không muốn giống một đứa con nít suốt ngày đòi ăn kẹo."
"Nhưng em luôn cảm thấy." Thẩm Thanh Đường đỏ hoe mắt nhìn Tần Di, nhẹ giọng nói: "Em cảm thấy Lan Đình thích em, hình như không được nhiều cho lắm..."
Quan trọng nhất là, dường như không có nhiều như trong sách đã viết.
Trong sách, Thẩm Thanh Đường không nói lời nào, nhưng Tần Di đã cho đi tất cả.
Nhưng cậu lại hết lần này đến lần khác phải tự mình tranh thủ, đòi hỏi, Tần Di mới cho cậu.
Nhưng những lời này quá vô lý và nghe có chút buồn cười, nhưng trong lòng Thẩm Thanh Đường luôn nghĩ như vậy. Cậu không thể không so sánh.
Đặc biệt là khi Tần Di liên tục từ chối cậu...
Cậu quả thực có tâm bệnh rồi.
Mặc dù Tần Di luôn nói là sợ sức khỏe của cậu không tốt, sợ ảnh hưởng đến việc tu luyện của cậu.
Nhưng càng nói, Thẩm Thanh Đường lại càng nghi ngờ chính mình.
Vốn dĩ đây là suy nghĩ ẩn sâu trong lòng Thẩm Thanh Đường, bản thân cậu cũng cảm thấy Tần Di bình thường đối xử với mình rất tốt, cho nên cũng không cần phải làm ầm ĩ lên.
Nhưng một câu "Hiện tại có chút" vừa rồi của Tần Di đã đâm vào tim cậu, khiến cậu không nhịn được hỏi ra những lời này.
Còn Tần Di nghe thấy Thẩm Thanh Đường nói vậy, lại nhìn vào đôi mắt trong veo hơi đỏ hoe gần như cố chấp của Thẩm Thanh Đường, trong chốc lát, một luồng hơi ấm từ trong ngực hắn tràn ra, căng đầy và nhức nhối.
Sau khi sửng sốt một lúc, hắn có chút không nói nên lời.
Hắn thực sự không ngờ Thẩm Thanh Đường lại để tâm đến chuyện này.
Hắn vốn cho rằng những chuyện này chỉ có một mình hắn lo lắng, thì ra Thẩm Thanh Đường cũng sẽ lo lắng sao?
Một lúc lâu sau, Tần Di cảm thấy lồng ngực mình vô cùng nóng bức, nhất thời không còn ý định trách cứ Thẩm Thanh Đường nữa, nhịn không được vươn tay ra, ôm chặt lấy Thẩm Thanh Đường, dỗ dành: "Là lỗi của ta, ta không nên nói như vậy."
Thẩm Thanh Đường thấp giọng nói: "Đương nhiên là lỗi của chàng, chàng chẳng ra dáng đàn ông chút nào."
Tần Di cười một tiếng khó hiểu, sau đó vẻ mặt của hắn dần dần nghiêm túc trở lại.
Vốn dĩ hắn nghĩ, đợi gương mặt lành lặn, đợi tu vi của hắn cao hơn, đợi hắn không còn tụt lại phía sau nhiều người như vậy, hắn mới có thể cùng Thẩm Thanh Đường song tu.
Nhưng hiện tại, Tần Di cảm thấy hẳn là cũng không cần quá lâu nữa.
Thanh Đường của hắn và trái tim của hắn đã đồng lòng với nhau, tại sao còn phải chờ đợi nhiều thứ sáo rỗng như vậy?
Vì vậy, hắn hôn nhẹ lên trán Thẩm Thanh Đường, nói: "Một tháng sau, có được không?"
"Tại sao phải mất một tháng?" Thẩm Thanh Đường không hài lòng nói.
"Chờ ta Trúc Cơ."
Thẩm Thanh Đường hơi sửng sốt, nhưng không còn rào cản nữa.
Nhưng một lúc sau, Thẩm Thanh Đường vẫn còn có chút tức giận, lúc này cúi đầu cắn vai Tần Di nói: "Vậy thì chàng không được viện cớ nữa."
"Ừm."
"Đọc thoại bản nhiều hơn, em sợ kỹ thuật của chàng quá kém."
"Ừm......"
Thẩm Thanh Đường đã đưa ra rất nhiều yêu cầu 'xấc xược' như thế đó.
Tần Di muốn lập công chuộc tội, vì vậy đã đồng ý tất cả.
Không biết qua bao lâu, trong thùng tắm truyền ra tiếng nước chảy trầm thấp, chất giọng khàn khàn của Tần Di lại lẳng lặng vang lên: "Tại sao lúc song tu nhất định phải mở đèn? Em không sợ nhìn thấy mặt ta liền mất hết hứng thú sao?"
Lúc này, Tần Di không còn né tránh vấn đề này nữa, ngược lại ngữ khí rất bình tĩnh, cứ như đang tự thuật một sự thật.
Thẩm Thanh Đường ngẩng đầu, im lặng mỉm cười, ngước gương mặt trắng nõn lên hôn Tần Di một cái, hai mắt sáng ngời nói: "Em mới không sợ."
"Em chỉ sợ chàng không nhìn thấy mặt em sẽ không còn hứng thú nữa."
Tần Di sửng sốt một chút, sau đó khẽ cười một tiếng.
Những gì Thẩm Thanh Đường nói, rất có lý.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT