: Còn đáng sợ hơn cả cái chết, chính là tan xương nát thịt!

Giọng nói của Thẩm Thanh Đường nhẹ nhàng, nhưng lọt vào tai Tần Di thì quả thực rất xấu hổ.

Tần Di trầm mặc hồi lâu, sau đó cố gắng không tức giận, quay mặt đi, lạnh lùng nói: "Thứ đó, huynh ấy nên giữ lại cho bản thân dùng đi."

Thẩm Thanh Đường lén liếc nhìn, nắm lấy tay Tần Di lắc lắc: "Lan Đình giận à?"

Tần Di khẽ nhíu mày, muốn nói lại thôi.

Qua một lúc, Tần Di bất đắc dĩ thở dài một hơi, thấp giọng giải thích: "Tối hôm qua là do ta uống nhiều quá, ta không phải... như em nghĩ đâu"

"Em biết." Thẩm Thanh Đường mím môi cười.

"Vậy sao em còn?"

"Thật sự là do đại ca muốn mua mà." Thẩm Thanh Đường lại nhấn mạnh.

Tần Di trầm mặc chốc lát, sau đó lộ ra vẻ không thể tưởng tượng nổi, sắc mặt khó coi một hồi, trong lòng không khỏi muốn oán trách, nhưng thấy dáng vẻ cười tủm tỉm của Thẩm Thanh Đường, hắn bèn nuốt hết lời oán trách vào trong lòng.

Cuối cùng, Tần Di tức giận nhắm mắt lại, thấp giọng nói: "Bỏ đi, cũng không có gì to tát, ngủ sớm thôi."

Nhìn vẻ mặt của Tần Di, Thẩm Thanh Đường biết chàng ấy đang nín nhịn, nhưng khi nghĩ đến việc chàng ấy nín nhịn cơn giận vì mình, trong lòng Thẩm Thanh Đường lại tuôn trào cảm xúc ngọt ngào khó hiểu.

Vì vậy Thẩm Thanh Đường vươn tay ôm lấy Tần Di, nhẹ giọng nói: "Vâng ạ, ngủ thôi."

Ánh mắt Tần Di khẽ động, hắn ôm vai Thẩm Thanh Đường, ngữ khí dịu đi một chút: "Ngủ ngon."

Khóe môi Thẩm Thanh Đường nở một nụ cười ngọt ngào, cậu lặng lẽ vùi đầu vào ngực Tần Di: "Ngủ ngon."

· ·

Trăng treo đầu cành, an bình yên tĩnh

Nửa đêm, Tần Di đột nhiên mở mắt ra, ánh trăng xuyên qua cửa sổ chiếu vào đôi mắt đỏ thẫm, lộ ra vẻ hết sức bình tĩnh lạnh lùng.

Lúc này, hắn lặng lẽ cúi đầu liếc nhìn Thẩm Thanh Đường trong lòng, ánh mắt lập tức nhu hòa đi rất nhiều.

Chăm chú nhìn Thẩm Thanh Đường một lúc, Tần Di hít một hơi thật sâu, nhẹ nhàng gỡ bàn tay đang quấn quanh eo mình của Thẩm Thanh Đường ra, để sang một bên, còn hắn thì lẳng lặng đứng dậy.

Thẩm Thanh Đường vẫn đang ngủ say, hàng mi dài lặng lẽ rũ xuống, đôi môi mỏng hơi mím lại có chút tinh nghịch nhếch lên, khuôn mặt khi ngủ trắng nõn, ngọt ngào như quả đào chín mọng, tỏa ra hương thơm thoang thoảng.

Tần Di chỉ đứng bên giường nhìn Thẩm Thanh Đường một lúc, trong mắt lộ ra một chút do dự, giống như đang do dự lựa chọn.

Nhưng đứng một hồi, cuối cùng Tần Di cũng nhắm mắt hạ quyết tâm, sau đó nghiêng người nhẹ nhàng đắp chăn cho Thẩm Thanh Đường, kéo rèm giường xuống, xoay người rời đi không một tiếng động.

Khi Tần Di rời đi, một trận gió nhẹ thổi qua, khẽ thổi bay bức màn mỏng manh trên giường.

Nhưng bên trong không có động tĩnh gì, Tần Di cũng không quay đầu lại.

Hắn sắp làm một chuyện có hơi nguy hiểm, bắt buộc phải nhanh chóng giải quyết.

Chỉ có điều, Tần Di rời đi chưa bao lâu, bên trong màn giường, một đôi mắt xinh đẹp trong veo lặng lẽ mở ra, hiện lên một tia nghi hoặc.

Cuối cùng, một thân ảnh mảnh khảnh màu trắng cũng lặng lẽ đứng dậy, đi theo bóng dáng Tần Di rời đi.

· ·

Tốc độ của Tần Di rất nhanh, tựa như ảo ảnh, chẳng mấy chốc liền rời khỏi thành Lăng Dương, đi về hướng sơn động nơi hắn từng sống ở trên núi.

Ánh sáng màu xanh nhạt thấp thoáng phía sau Tần Di khoảng một dặm, không dám lại quá gần cũng không dám cách quá xa.

Cũng may linh căn của Thẩm Thanh Đường rất nhạy bén, cây cỏ trên núi lại nhiều, gần như là hòa nhập với thiên nhiên nên Tần Di không phát hiện ra cậu.

Sau đó, Thẩm Thanh Đường đứng từ xa nhìn thấy Tần Di đi vào động phủ.

Thẩm Thanh Đường mím môi, do dự một chút, không lập tức đuổi theo.

Cậu không muốn bị Tần Di phát hiện, lại sợ Tần Di đột nhiên bỏ đi, nên chỉ dám đứng từ xa nhìn hắn, nếu Tần Di đi ra sớm, cậu cũng sẽ không hỏi gì.

Thẩm Thanh Đường mơ hồ cảm thấy Tần Di có lẽ là vì thân phận của bản thân nên mới kháng cự việc đến Thanh Ngọc Kiếm Tông.

Hơn nữa đêm qua nhìn thấy vảy trên mặt Tần Di, suy đoán của Thẩm Thanh Đường càng thêm rõ ràng.

Là người hiện đại, cậu đương nhiên sẽ không cho rằng đó là bệnh vảy cá, chỉ là vì trấn an Tần Di mà thôi.

Cậu từ tận đáy lòng sợ hãi lỡ như Tần Di biết suy đoán của mình, hoặc nếu như suy đoán của cậu là thật, Tần Di nhất định sẽ dứt khoát rời đi.

Bởi vì trong thế giới này, ngoài con người và yêu thú, còn có bán yêu.

Con người và yêu thú giống như lửa với nước, mà bán yêu lại là một sự tồn tại rất nhập nhằng.

Bán yêu lợi hại quy hàng con người, cũng có thể nhận được đối đãi tốt hơn.

Nhưng bán yêu yếu ớt lại chịu rất nhiều bài xích.

Nếu Tần Di thật sự là bán yêu, hắn đến Thanh Ngọc Kiếm Tông nhất định sẽ bị bại lộ, lỡ như những trưởng lão kia yêu cầu giết chết Tần Di thì phải làm sao?

Thẩm Thanh Đường càng nghĩ càng cảm thấy trong lòng trầm xuống, nhưng lại không dám lộ diện ngay, chỉ có thể trốn trong rừng cây ở xa xa, dựa vào dây leo dò tìm tin tức xung quanh hang động, còn định đợi Tần Di đi ra.

Nếu Tần Di thật sự muốn rời đi, cậu nhất định phải đi ra ngăn cản Tần Di.

Nếu Tần Di không rời đi, cậu sẽ coi như không có chuyện gì.

· ·

Bên trong hang động

Tần Di đang giấu kín tâm sự nên không cảm nhận được Thẩm Thanh Đường đang theo dõi mình.

Lúc này, hắn tiến vào sơn động, đi thẳng tới mật thất.

Sau khi Tần Di vào mật thất, cửa mật thất tự động đóng lại, không một kẽ hở.

Hắn phất tay một cái, một hàng chân nến bằng đồng treo trên vách tường trong mật thất cùng nhau sáng lên, chớp mắt chiếu sáng toàn bộ mật thất.

Lúc này, Tần Di không ngừng bước chân, đi thẳng đến chỗ sâu nhất trong mật thất, sau đó vươn tay ấn một cái nút, sau một loạt âm thanh trầm đục vang lên, trần nhà hơi ố vàng trên đầu đột nhiên chậm rãi lật ra.

Ở phía bị lật là một trận pháp quỷ dị và phức tạp được sơn bằng một lớp sơn có màu đỏ giống như máu tươi.

Trận pháp này vừa xuất hiện, bầu không khí trong toàn bộ mật thất liền trở nên âm trầm hơn rất nhiều.

Tần Di yên lặng ngẩng đầu lên, nhìn trận pháp một hồi, sau đó giơ tay lên, cứa rách đầu ngón tay rồi đè lên mép trận pháp màu máu.

Khi Tần Di dùng ngón tay ấn vào trận pháp, một luồng sáng đỏ u ám nhưng cực kỳ chói mắt dần dần lan tỏa.

Máu tươi tuôn ra, sắc mặt Tần Di lập tức tái nhợt, nhưng tư thế đứng của hắn vẫn thẳng tắp như cũ, giống như một cây trúc cao gầy, không nhúc nhích chút nào.

Khi máu dần dần tràn ngập trận pháp, các đường nét trên trận pháp đột nhiên trở nên sống động, bắt đầu xoay tròn và chậm rãi di chuyển.

Ánh sáng rực rỡ chiếu rọi, đồng thời, Tần Di bị bao vây trong trận pháp sắc mặt càng lúc càng khó coi.

Chẳng mấy chốc, Tần Di đã không thể đứng vững nữa.

Hắn hít sâu một hơi, lập tức buông tay xuống, nhắm mắt lại khoanh chân ngồi trên mặt đất, trên trán mồ hôi lạnh chảy xuống.

Trận pháp vẫn đang hoạt động.

Ánh sáng đỏ bắn ra từ trận pháp giống như có thực thể, khi rơi vào người Tần Di liền truyền đến một trận đau buốt, còn khó chịu hơn cả lóc da thịt, là loại đau thấu xương tủy, giống như muốn xé toạc cơ thể người từ bên trong.

Tần Di vẫn nhắm chặt hai mắt, lông mi dài không ngừng run rẩy, môi mỏng mím chặt, cố hết sức chịu đựng.

Chỉ cần lần này hắn thành công, hắn đến Thanh Ngọc Kiếm Tông sẽ vĩnh viễn không bị ai phát hiện ra thân phận thật của hắn.

Không lâu sau, một dòng máu chậm rãi chảy ra từ khóe môi tái nhợt của Tần Di, lông mi của hắn thấm đẫm mồ hôi, nhưng tiếp đó, xuất hiện một cảnh tượng vô cùng quỷ dị.

Từ sau gáy của Tần Di, có một bộ xương trắng tinh xảo xé rách làn da, chậm rãi trồi ra ngoài.

Bộ xương đó rất nhỏ, trông không giống xương người.

Dài và mảnh khảnh, từng khúc một, nhưng lại vô cùng hoàn chỉnh.

Nó giống như bộ xương của một loài động vật nào đó.

Khi xương bị rút ra, máu tươi từ sau gáy của Tần Di phun ra, môi bị hắn cắn rách, máu tươi tràn ra.

Sắc mặt Tần Di đã tái nhợt đến cực điểm, thống khổ hắn chịu đựng bây giờ còn khó chịu hơn hồn phách lìa khỏi xác.

Cũng không biết qua bao lâu, bộ xương trắng hoàn chỉnh rốt cục cũng lơ lửng ở trên đầu Tần Di, Tần Di đột nhiên ngã xuống đất, hai tay chống trên mặt đất, khẽ run rẩy, không thể phát ra âm thanh.

Hắn từng nghĩ sẽ rất đau, nhưng không ngờ tới lại đau đến vậy.

Giờ phút này, ý thức của Tần Di đã gần như bị nghiền nát bởi cơn đau hành hạ, trong đầu ngoại trừ đau đớn thì không còn lại gì.

Nhưng đúng lúc này, cửa mật thất truyền đến một tiếng vang thật lớn.

Tần Di theo bản năng ngẩng đầu lên, ngay sau đó, hắn bắt gặp một bóng người mặc áo choàng đen đầy quỷ quái.

Trong bóng tối mơ hồ hiện lên một ít ánh sáng màu xanh lục của dây leo, nhưng uy áp của đối phương lại khiến cho Tần Di bất giác trở nên cảnh giác.

Là một Trúc Cơ!

Áo choàng đen tựa hồ cũng không ngờ tới bản thân sẽ nhìn thấy cảnh tượng này, khi gã nhìn thấy trên đầu Tần Di bay ra một bộ xương trắng tinh xảo, đôi con ngươi đục ngầu già nua nhất thời ánh lên một tia tham lam.

"Thì ra là một con yêu thú hóa hình, ha ha ha, phẩm chất bộ xương thú không tồi."

Tiếng cười vừa dứt, áo choàng đen đột nhiên nhảy bật lên, vô số dây leo quét về phía Tần Di bên trong trận pháp.

Nhưng Tần Di chỉ lạnh lùng nhìn gã, nằm trên mặt đất không nhúc nhích.

Lúc áo choàng đen nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Tần Di, trong lòng giật nảy, gã có một loại trực giác không tốt, theo bản năng muốn thu lại dây leo, nhưng đã quá muộn.

Khi những dây leo bay phía trước chạm vào phạm vi của trận pháp, chúng đột nhiên bị đốt cháy và khô héo như thể vừa tiếp xúc với một ngọn lửa cháy dữ dội!

Áo choàng đen hét lên một tiếng, nhanh chóng rút dây leo lại.

Đúng lúc này, Tần Di giơ tay chộp lấy bộ xương trên đầu, nương theo bảo hộ của trận pháp mà lách mình xông ra ngoài.

Áo choàng đen thấy vậy, ánh mắt trở nên sắc lạnh, nhanh chóng đuổi theo.

· ·

Tần Di lảo đảo chạy ra khỏi mật thất, chỉ cảm thấy lồng ngực tràn ngập mùi máu tanh, nhưng hắn cũng biết, lúc này mà không liều mạng chạy, nếu bị bắt được sẽ chết chắc!

Không, còn đáng sợ hơn cả cái chết, chính là tan xương nát thịt!

Tần Di đã định khi hắn chạy đến cửa động sẽ sử dụng một cơ quan nào đó để mở một cánh cửa giả, sau đó dẫn áo choàng đen đến đó, rồi đóng cơ quan lại.

Nhưng Tần Di không ngờ rằng khi hắn vừa đi tới sân trước, cửa động đã mở toang.

Điều khiến máu Tần Di gần như đông cứng lại chính là vào lúc này, một tà áo trắng quen thuộc xông vào từ cửa động rộng lớn.

Thẩm Thanh Đường đến đây?

Tại sao em ấy lại ở đây?

Tần Di biến sắc, vừa định hét lên bảo Thẩm Thanh Đường rời đi, một sợi dây leo cực kỳ linh hoạt đã quấn lấy eo hắn.

Thẩm Thanh Đường không nói một lời, kéo dây leo, bật dậy cùng Tần Di chạy ra ngoài.

Áo choàng đen theo sát phía sau.

Lúc này, trong đôi mắt của áo choàng đen tràn đầy phấn khích, gã cười hung tợn, không thể che giấu dục vọng đối với Thẩm Thanh Đường và Tần Di.

Một con yêu thú thượng phẩm có thể hóa hình và một Mộc linh căn Thiên phẩm.

Vậy mà lại để gã đụng phải cả hai!

Giàu to rồi, giàu to rồi!

Ban đầu, khi Lâm Cẩn Du phái gã đi ám sát Tần Di, gã còn ghét bỏ Lâm Cẩn Du vì giết gà mà cần dao mổ trâu.

Luyện Khí tầng bảy có đáng để Trúc Cơ như gã ra tay không?

Nhưng bây giờ xem ra không chỉ đáng giá mà còn rất đáng tiền!

Cảm nhận được sự hưng phấn của người áo đen, Thẩm Thanh Đường nhìn không chớp mắt, mặc dù trên trán đang rịn mồ hôi vì áp lực từ phía sau, nhưng cậu vẫn liều lĩnh cùng Tần Di lao về phía trước.

Giờ khắc này, lồng ngực Tần Di dâng trào máu tươi, tâm tình càng thêm phức tạp.

Hắn nhìn mái tóc đen tung bay và khuôn mặt trắng nõn của Thẩm Thanh Đường, không khỏi khàn giọng nói với Thẩm Thanh Đường: "Em thả ta xuống."

Tần Di vừa mới lấy xương thú ra, lúc này là lúc hắn yếu nhất, trong vòng một giờ hắn không thể sử dụng một chút linh lực nào, nếu Thẩm Thanh Đường nhất quyết mang theo hắn cùng chạy, cậu chắc chắn sẽ chết.

Giờ phút này Tần Di vừa tuyệt vọng vừa căm phẫn, không ngờ ngay lúc này lại có người âm mưu hại mình.

Chưa kể còn liên lụy đến Thẩm Thanh Đường.

Nếu là trước đây, đối đầu với một Trúc Cơ, hắn còn có thể liều mạng chiến đấu.

Nhưng hiện tại hắn không làm được, ngay cả một người bình thường cũng đánh không lại.

Nhưng Thẩm Thanh Đường nghe thấy câu này của Tần Di lại làm như không nghe thấy, chỉ mím môi, dùng dây leo quấn lấy Tần Di, điên cuồng chạy một vòng trong rừng rồi chạy về phía trước.

Hốc mắt Tần Di hơi đỏ lên, vươn tay muốn thoát khỏi dây leo quấn quanh người mình của Thẩm Thanh Đường, nhưng Thẩm Thanh Đường đột nhiên dừng lại.

Tần Di sửng sốt.

Người áo đen lúc này cũng dừng lại - gã đã từng bị chịu thiệt bởi Tần Di, đương nhiên sẽ không hành động thiếu suy nghĩ nữa, hơn nữa gã cũng phát hiện Thẩm Thanh Đường hình như có chút kỳ quái.

Thẩm Thanh Đường được dây leo chống đỡ cơ thể, lơ lửng trên không trung, sau đó chậm rãi xoay người đối mặt với áo choàng đen.

"Chúng ta giao dịch đi."

Khuôn mặt xinh đẹp trắng nõn của Thẩm Thanh Đường trông rất bình tĩnh và lạnh lùng.

Áo choàng đen nhíu mày, không biết trong hồ lô của Thẩm Thanh Đường bán thuốc gì, nhưng hiện tại gã cũng sẵn lòng chơi đùa với hai đứa trẻ này, bèn hỏi: "Giao dịch gì?"

"Ngươi thả hắn đi, ta tình nguyện dung hợp với ngươi."

Khi Thẩm Thanh Đường thốt ra câu này, áo choàng đen nhất thời lộ ra chút kinh ngạc, đồng tử trong mắt Tần Di co rụt lại, bắt đầu kinh hoảng.

Nhưng vào lúc này, dây leo quấn quanh người Tần Di của Thẩm Thanh Đường hơi siết chặt lại, một đầu nhỏ nhẹ nhàng đâm vào da Tần Di.

Trong nháy mắt, Tần Di cảm nhận được ý thức của Thẩm Thanh Đường.

Sau đó, hắn nghiến răng, cố gắng kìm nén mong muốn thoát khỏi dây leo của mình.

Lúc này, ánh mắt của người áo đen quét qua Thẩm Thanh Đường và Tần Di, sau đó lộ ra một chút hứng thú, chậm rãi lắc đầu nói: "Ta có thể cho các ngươi lựa chọn chết kiểu nào, ngoài ra không còn chuyện khác."

Người áo đen vừa dứt lời, dây leo xung quanh người Thẩm Thanh Đường đột nhiên kích động, chúng liều mạng lao về phía người áo đen.

Nhìn thấy hành động của Thẩm Thanh Đường, áo choàng đen có chút buồn cười, nhưng sau đó, gã lại cau mày.

Thằng nhóc này hiện tại đúng là rắc rối, nó nhất định chơi liều mạng, mà cố tình gã lại muốn thân thể của Thẩm Thanh Đường, nếu nó bị tổn thương, năng lượng của Mộc linh căn Thiên phẩm sẽ giảm đi rất nhiều.

Vì vậy, sắc mặt của người áo đen tối sầm lại, đồng thời điều khiển dây leo quấn lấy những dây leo của Thẩm Thanh Đường đang bay về phía mình.

Hai sợi dây leo đan vào nhau, những sợi dây leo trong tay áo choàng đen lập tức bắt đầu điên cuồng hút năng lượng của dây leo Thẩm Thanh Đường.

Sắc mặt Thẩm Thanh Đường trong nháy mắt tái nhợt đi rất nhiều, nhưng cậu vẫn liều mạng vùng vẫy.

Áo choàng đen cười lạnh, định cho Thẩm Thanh Đường biết tay, tiếp theo gã điều khiển độc tố trên người mình, từng chút một đâm vào dây leo của Thẩm Thanh Đường.

Nhưng gã không nhận ra rằng vào lúc này, Thẩm Thanh Đường đã lặng lẽ dùng dây leo mang Tần Di đặt ra sau lưng cậu.

Độc tố xâm nhập vào cơ thể, khuôn mặt trắng nõn của Thẩm Thanh Đường lập tức trở nên đen kịt một cách kỳ lạ, nhưng cậu vẫn không từ bỏ ý định vùng vẫy.

Áo choàng đen trở nênmất kiên nhẫn, gã nhíu chặt mày, lập tức tăng cường lực hút năng lượng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play