Bởi vì kiếp trước đã trải qua giày vò của Hóa Long Thảo, lần này Tần Di càng thêm cẩn thận.
Nhưng ngoài dự liệu của Tần Di, lần này sau khi hắn uống linh dịch của Hóa Long Thảo, thống khổ cũng không nặng nề như kiếp trước, thậm chí còn không bằng một phần mười của kiếp trước, hắn cảm giác được từng tia máu và chất bẩn đang bài tiết ra ngoài da.
Có lẽ là do kiếp trước hắn trực tiếp nuốt sống Hóa Long Thảo, một lần liền thành công hóa rồng, nhưng lần này hắn phải chia ra làm mười tám lần, thương tổn giảm xuống.
Dần dần, theo những chất bẩn và tia máu thải ra ngoài từng chút một, làn da của Tần Di cũng trở nên nứt nẻ theo các mức độ khác nhau.
Ngay sau đó, mảng lớn da thịt trắng trẻo từ từ khô héo rơi xuống, rơi vào trong nước, nhưng nháy mắt liền biến mất.
Cuối cùng, khi Tần Di mở mắt ra, toàn thân hắn toát ra một tia sáng bóng nhàn nhạt như được đổi mới, mịn màng trắng nõn như ngọc bội.
Da mặt lại càng mịn màng hơn, giống như một tiểu cô nương vậy.
Lúc trước trên người Tần Di còn có một ít vết sẹo, lần này tẩy tủy xong, vết sẹo rõ ràng đã mờ đi rất nhiều.
Lúc này, hắn mới chậm rãi mở mắt ra, cúi đầu nhìn thoáng qua cánh tay quá trắng nõn và mịn màng của mình, đôi mày thanh tú xinh đẹp chợt nhíu lại.
Vốn dĩ Tần Di đã cảm thấy màu da của mình rất trắng, cho nên lúc săn thú hắn thường xuyên ra ngoài phơi nắng, khiến cho màu da của mình sạm đi một chút.
Giờ thì hay rồi, còn trắng trẻo nữ tính hơn xưa...
Mà dây leo thấy Tần Di khôi phục nhanh như vậy, lập tức theo dòng nước lặng lẽ bơi qua.
Mắt thấy dây leo mảnh khảnh sắp âm thầm quấn lấy eo mình, Tần Di nhíu mày, lập tức nắm lấy đầu dây leo.
Dây leo:...
Nhìn chằm chằm dây leo liều mạng giãy giụa trong lòng bàn tay, Tần Di trầm mặc một lát, bất đắc dĩ nói: "Em ngoan ngoãn một chút được không, đây là lần tẩy tủy đầu tiên, còn mười bảy lần nữa."
Dây leo tức giận đem một tia linh thức rót vào lòng bàn tay Tần Di: Em chỉ muốn ôm chàng một cái.
Nói vậy, Tần Di liền hoàn toàn bó tay.
Vì vậy hắn chỉ có thể từ từ buông lỏng lòng bàn tay, nói: "Em muốn ôm thế nào?"
Dây leo vèo một cái nhảy lên, sau đó ưỡn ẹo quấn lấy eo Tần Di.
Thắt lưng của Tần Di vừa đẹp vừa săn chắc, làn da cũng trở nên mịn màng bóng loáng hơn, dây leo bò lên cọ tới cọ lui trên đó.
Tần Di:...
Tại sao trước đây hắn không nhận ra Thẩm Thanh Đường lại có sở thích thái quá như vậy?
Hay ý em là em biến thành dây leo không thể nói chuyện liền có thể muốn làm gì thì làm sao?
Bị dây leo cọ cọ xát xát một hồi, Tần Di rốt cục không chịu nổi nữa, vươn hai ngón tay nhẹ nhàng bóp dây leo một cái, nói: "Được rồi, đứng lên thôi."
Dây leo lưu luyến lại cọ một cái.
Tần Di:...
Lập tức, Tần Di rốt cục nhịn không được hỏi: "Rốt cuộc em làm sao vậy? Lại lén đọc thoại bản phải không?"
Cả ngày trong đầu chỉ toàn là mấy thứ không đâu ra đâu.
Dây leo lắc lắc hai chiếc lá xanh non trên đầu, cực lực kháng nghị: Là tại vì Lan Đình trở nên đẹp trai quá chứ bộ!
Tần Di nghe thấy câu này của dây leo, ánh mắt hắn khẽ động, vô thức nhìn xuống mặt nước.
Rất nhanh, một khuôn mặt lạnh lùng tuấn mỹ hiện ra trong ao nước, lông mày thanh tú, sống mũi cao thẳng như ngọc, môi mỏng đỏ nhạt, mang theo một nét cao quý.
Vết sẹo trên mặt Tần Di bởi vì tẩy kinh phạt tủy mà biến mất hơn một nửa, làn da trắng nõn gần như trong suốt khiến những vết sẹo còn sót lại trông vô cùng nhợt nhạt, khiến cho đường nét của Tần Di càng thêm gọn gàng phóng khoáng.
Nhìn chằm chằm chính mình ở trong nước, Tần Di vô thức mím môi mỏng, trong con ngươi màu đỏ tươi lộ ra một tia không vui.
Đẹp thì có đẹp đó, nhưng mà nhìn không được tự nhiên.
Nhưng nhìn thấy biểu cảm hưng phấn của dây leo, Tần Di muốn nói lại thôi, cuối cùng hắn cũng không tiện đánh giá gì về bộ dạng của mình bây giờ, đành thở dài nói: "Được rồi, chúng ta về trước đi."
Dây leo tiếp tục cọ cọ cọ.
Khóe miệng Tần Di giật giật, rốt cuộc nhịn không được, ào một tiếng từ trong nước đứng dậy, sau đó túm lấy đầu dây leo, giơ tay ném dây leo vào bờ, sau đó chuẩn bị mặc quần áo vào.
Nhưng Tần Di nào có ngờ, hắn bước nhanh đi tới nơi lúc nãy để quần áo, lại phát hiện quần áo của mình đã biến mất.
Tần Di:???
Tần Di lập tức cau mày ngẩng đầu lên, liền thấy một đống lớn quần áo nằm rải rác xung quanh chỗ Thẩm Thanh Đường đang ngủ.
Đúng là đồ của hắn.
Lúc này, dây leo còn đang túm lấy giày của Tần Di, cố hết sức kéo đi thật xa.
Tần Di:...
Tiến lên hai bước, Tần Di một cước giẫm lên giày của mình.
Dây leo giật một cái, nhưng không di chuyển được, thế là tiếp tục kéo kéo kéo.
Lông mày Tần Di lặng lẽ giật một cái, hắn có chút nhịn không được nhưng vẫn không lên tiếng.
Mà lúc này, dây leo cũng đã ý thức được gì đó, quay đầu nhìn lại.
Nó vừa nhìn thấy Tần Di, liền giật bắn người, co rụt lại, chui trở vào cơ thể Thẩm Thanh Đường đang nằm ngủ ở bên cạnh.
Ngay cả một cái chồi cũng không để lại cho Tần Di.
Một bộ giả làm đà điểu.
Tần Di cả người ướt sũng:...
Nhưng là đạo lữ của mình, còn không phải do mình cưng chiều em ấy sao, Tần Di tức giận thì tức giận, bất lực thì bất lực, nhưng cũng không thể trút giận lên người bệnh.
Hắn chỉ có thể đi chân trần tới, lặng lẽ nhặt quần áo của mình trước.
Tần Di ở một bên yên lặng mặc quần áo, nhưng vừa mới mặc quần áo lót vào, Tần Di liền cảm giác sau lưng có gì đó khác thường.
Hắn im lặng nhíu mày, cũng không lập tức quay đầu lại, nhưng chớp mắt một cái, có một cơ thể ấm áp mềm mại đã nhào về phía hắn.
Phản ứng đầu tiên của Tần Di là ngưng tụ ra một luồng kiếm khí trong lòng bàn tay, nhưng sau khi cảm nhận được luồng khí tức quen thuộc ấy, đồng tử của hắn đột nhiên co rút lại, hắn lập tức bóp nát kiếm khí trong lòng bàn tay.
Đột nhiên bị đẩy lui về phía sau như vậy, Tần Di bất ngờ không kịp phòng bị đổ người xuống giữa bụi hoa mềm mại...
Tần Di nằm bẹp xuống bụi hoa, mặc dù không quá đau, nhưng vẫn khiến trước mắt hắn biến đen, hoa mắt chóng mặt.
Nhưng một hương thơm ngọt ngào quen thuộc phả vào mặt, rất nhanh đã khiến Tần Di tỉnh lại.
Hắn giãy giụa mở mắt ra, giơ tay trái lên, liền đối diện với gương mặt xinh đẹp tuyết trắng quen thuộc ở trước mặt.
Hàng mi mảnh mai của Thẩm Thanh Đường khẽ run lên, lúm đồng tiền bên khóe miệng càng sâu hơn bình thường, đôi mắt trong veo mang theo ý cười ngọt như mật.
Cả người nhẹ nhàng mềm mại như một viên kẹo bông.
Trước mắt Tần Di như thoáng qua tia sáng dịu dàng ngọt ngào, nụ cười kia khiến hắn không cách nào rời mắt được.
Cuối cùng, Thẩm Thanh Đường cúi đầu, có chút không hài lòng cắn vào chiếc cằm xinh đẹp thon gầy của Tần Di, kéo Tần Di từ trong trạng thái xuất thần trở về.
Cắn xong, Thẩm Thanh Đường tức giận nói: "Sao chàng còn đờ ra đấy?"
Câu này vừa nói xong, sắc mặt của Thẩm Thanh Đường liền thay đổi, vẻ mặt của Tần Di vừa tỉnh lại cũng có chút kỳ quái.
Vì đã nhiều ngày không nói nên bây giờ Thẩm Thanh Đường đột nhiên lên tiếng, giọng cậu hơi mỏng yếu, còn có chút khàn khàn, không còn dịu dàng mềm mại như trước mà giống như một đứa trẻ mới tập nói không lâu.
Thẩm Thanh Đường mặt đỏ bừng, mím môi không chịu nói chuyện.
Lúc này, Tần Di dần tỉnh táo lại, ánh mắt lập tức tối sầm, vươn tay nắm lấy cổ tay mảnh khảnh trắng nõn của Thẩm Thanh Đường.
Chắp ba ngón tay lại, cẩn thận bắt mạch một hồi, sắc mặt Tần Di càng thêm khó coi.
"Sức khỏe còn chưa khôi phục hoàn toàn, em còn làm loạn như vậy."
Thẩm Thanh Đường cắn môi, vùi đầu vào cổ Tần Di, nhỏ giọng nói: "Nhưng em nhớ chàng mà."
Tần Di trong lòng khẽ run, động tác dừng lại.
Nhưng đến khi Tần Di dần trầm tĩnh lại, hắn mới chợt nhận ra quần áo của mình còn chưa mặc xong, hai người cứ ôm nhau như vậy, thân thể mềm mại của Thẩm Thanh Đường tựa vào trong lòng hắn, một mảng lớn da thịt mềm mại của hai người họ tiếp xúc với nhau, ở nơi đó từ từ nảy sinh nhiệt độ nóng bỏng...
Tần Di nhướng mày, trong tiềm thức muốn đẩy Thẩm Thanh Đường ra, bây giờ không phải lúc nói chuyện yêu đương.
Có rất nhiều linh thực vật đang nhìn bọn họ.
Kết quả, Thẩm Thanh Đường đúng vào lúc Tần Di muốn đẩy cậu ra, đột nhiên giơ cùi chỏ lên chống cằm, thế là lại đè Tần Di đang chuẩn bị ngồi dậy xuống.
Tần Di hừ một tiếng, Thẩm Thanh Đường cười tủm tỉm nhúc nhích người sáp tới, ánh mắt sáng ngời ranh mãnh, nhìn chằm chằm Tần Di bằng ánh mắt có chút đáng thương, nói: "Lan Đình lại muốn đẩy em ra."
Tần Di:...
"Chàng không nhớ em chút nào hết." Thẩm Thanh Đường lên án.
Tần Di bất đắc dĩ: "Không phải mỗi ngày ta đều ở bên cạnh em sao?"
Trên gò má trắng như tuyết của Thẩm Thanh Đường thoáng ửng hồng, nhẹ nhàng nói: "Nhưng chàng không có hôn em, cũng rất ít khi ôm em."
"Em cảm thấy chàng không còn thích em nữa rồi."
Tần Di sửng sốt một lúc, vừa dở khóc dở cười vừa bất lực, cuối cùng hắn thở dài một tiếng, khẽ đưa tay ra, gãi chóp mũi trắng nõn của Thẩm Thanh Đường, nói: "Không có, ta vẫn thích em nhất."
Thực ra Thẩm Thanh Đường có chút vô cớ gây sự, cố tình muốn nghe Tần Di nói câu này.
Tần Di vừa nói như vậy cậu liền cảm thấy an lòng, lúc này mới mỉm cười ghé vào lồng ngực của Tần Di.
Thấy vậy, Tần Di im lặng ôm lấy eo của Thẩm Thanh Đường, nghiêm túc nói: "Em còn chưa hồi phục, đừng cố dùng linh lực để biến hình."
"Em không chịu."
Tần Di:...
Ngay khi Tần Di cảm thấy không còn cách nào, muốn bắt Thẩm Thanh Đường đổi trở về, thì Thẩm Thanh Đường lại ngẩng đầu, dùng đôi mắt đẹp ướt át lặng lẽ nhìn hắn, cười nói: "Chỉ nửa canh giờ thôi, có được không? "
Tần Di câm nín.
Yêu cầu này cũng không quá đáng.
Không thể từ chối được.
Thấy Tần Di đồng ý, khóe môi Thẩm Thanh Đường lại cong lên, sau đó cậu hàm súc nhéo nhéo ngón tay của Tần Di, nhẹ giọng nói: "Nửa canh giờ không dài, nhưng cũng không ngắn."
Tần Di hiểu được ý của Thẩm Thanh Đường, lại nhíu mày: "Không được, thân thể của em đã như này rồi—"
"Em có thể giúp chàng nha."
Tần Di:?
Tần Di sắc mặt trầm xuống, hắn theo bản năng muốn phản bác, lại có một sợi dây leo lẳng lặng quấn quanh eo hắn, sau đó nhanh nhẹn chui vào vạt áo của hắn.
Đồng tử của Tần Di co rụt lại, hắn đưa tay muốn chộp lấy sợi dây leo thác loạn kia, nhưng lúc này Thẩm Thanh Đường đã sấn tới, nhẹ nhàng nắm lấy tay hắn, đồng thời đan mười ngón tay vào nhau, nũng nịu nói: "Lan Đình đừng có động mà."
Dây leo trượt vào càng sâu, trên trán Tần Di nhất thời rịn ra một tầng mồ hôi lạnh, nhất thời bỏ tay Thẩm Thanh Đường ra không được, mà không bỏ ra cũng không được, thật sự là vô cùng bất đắc dĩ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT