Vốn dĩ Tần Di cho rằng Hóa Long Thảo chẳng qua chỉ là một loại linh thực vật cấp cao, nhưng bây giờ xem ra... hoàn toàn không phải như vậy.
Nhìn ngọn cỏ mỏng manh tỏa ánh sáng vàng nhạt trên ngọn đồi xương, trong lòng Tần Di rất rõ ràng, loại cỏ này không hề đơn giản.
Nhưng đã đi đến đây rồi, Tần Di không thể lùi bước, càng không thể quay về.
Hắn nhất định phải mang Hóa Long Thảo trở về.
Hắn lẳng lặng bước lên đống xương cốt được đắp lên giống như một ngọn núi nhỏ, bắt đầu tiếp cận Hóa Long Thảo.
Tuy nhiên vừa đạp lên đống xương cốt, Tần Di liền bị một luồng gió lạnh thấu xương tạt vào mặt.
Tất cả đều là oán khí của những con rắn, cá, giao long đã chết ở đây, oán khí đập thẳng vào mặt, hai mắt Tần Di chợt đỏ tươi thêm mấy phần.
Những cảm xúc bạo ngược đã được giấu kĩ trong tiềm thức của hắn bị kích phát.
Nhưng rất nhanh, hắn nhắm chặt hai mắt lại, khi mở ra lần nữa, ánh mắt đã khôi phục lại bình tĩnh như cũ.
Sau đó, Tần Di dứt khoát triệu hồi ra một quả cầu lửa trong lòng bàn tay, dùng nó xua tan đi những oán linh nhìn không thấy nhưng lại như hổ rình mồi xung quanh hắn.
Nhưng đúng vào lúc này, Tần Di lại đọc được suy nghĩ của những oán linh đó.
Chúng nó đều chết tại đây sau khi không chiếm được Hóa Long Thảo, vì vậy mỗi khi có người mới đến, chúng nó sẽ điên cuồng cố gắng chiếm lấy cơ thể của người kia để có thể hồi sinh.
Mà phần lớn những người không giành được Hóa Long Thảo không phải vì họ không đủ sức để chống lại sự cám dỗ ở đây, mà là do họ không muốn từ bỏ trong khi đang nhổ Hóa Long Thảo, rồi bị những oán linh này ùa lên đoạt xác...
Nhưng nhiều oán linh như vậy cùng cướp đoạt một cơ thể, đương nhiên phải trải qua một trận ác chiến.
Không có oán linh nào chịu để cho oán linh khác giành trước, cho nên đến cuối cùng cơ thể bị đoạt xác thường sẽ rách tả tơi, sau cùng bất lực ngã xuống núi thi cốt này, chảy máu đến chết.
Máu thịt đó là chất dinh dưỡng tốt nhất cho Hóa Long Thảo.
Tần Di hơi hơi nhướng mày, trong mắt bất giác toát ra chút lạnh lẽo, lúc này ngẩng đầu nhìn lên Hóa Long Thảo xinh đẹp non nớt trên đỉnh đầu, chợt nhận ra —— Hóa Long Thảo này mới là kẻ chiến thắng cuối cùng!
Chỉ cần đứng ngoài cuộc quan sát là có thể thu được nhiều dinh dưỡng cao cấp như vậy, chắc hẳn Hóa Long Thảo này cũng đang chế giễu những kẻ thèm muốn nó.
Nghĩ đến đây, Tần Di trầm mặc một hồi, sau đó từ trong nhẫn trữ vật lấy ra một lá phù chặn năm giác quan.
Dán nó lên người mình.
Khi làm những việc trọng yếu nhất định không được phân tâm, những oán linh kia rất dễ thừa cơ hội đoạt xác nên hắn sẽ không tự đánh giá cao ý chí của mình.
Mà Tần Di cũng cảm thấy, ý thức vừa rồi của những oán linh kia chưa hẳn là thật, có lẽ bọn chúng đang cố ý muốn hắn mắc câu.
Tốt nhất là đừng nghe gì cả, đừng nhìn gì cả.
Sau khi chặn năm giác quan, thế giới đột nhiên yên tĩnh trở lại, tiếng kêu gào của những oán linh không còn nữa, Tần Di cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.
Sau đó hắn nhắm mắt lại, lặng lẽ phóng ra linh thức của mình, xác định vị trí của Hóa Long Thảo, không chút phân tâm mà đi tới.
Dùng cách này, Tần Di rất nhanh đã đi đến bên cạnh Hóa Long Thảo.
Ngay cả khi hắn đã chặn năm giác quan của mình, hắn vẫn có thể cảm nhận được sức mạnh thần bí phát ra từ Hóa Long Thảo, hấp dẫn hắn nhổ Hóa Long Thảo ra.
Cảm nhận được sức hấp dẫn mạnh mẽ này, Tần Di theo bản năng vươn tay nắm lấy Hóa Long Thảo.
Kết quả là trong tích tắc ấy, có một chiếc gai nhọn đâm vào lòng bàn tay hắn.
Tần Di tim đập thình thịch, rút mạnh tay về, nhưng lúc này, lòng bàn tay của hắn đã chảy xuống một giọt máu.
Tần Di biết sự tình không ổn, nhưng vẫn quyết đoán rút dao găm ra, muốn cắt Hóa Long Thảo.
Nhưng đúng lúc này, vô số chiếc lá vàng dài ngoằng ầm ầm bay ra từ dưới đám thi cốt, mỗi cái đều có gai nhọn như giương nanh múa vuốt.
Núi xương dưới chân Tần Di lập tức sụp đổ, hắn giẫm vào khoảng không, thẳng tắp rơi vào trong đống thi cốt.
Nếu không phải Tần Di vội vàng ném ra một sợi dây thừng, móc vào vách núi cách đó không xa, tung người nhảy lên, thì những phiến lá vàng to lớn do Hóa Long Thảo sinh ra dưới đống thi cốt kia đã cuốn hắn xuống dưới.
Lúc này Tần Di đã gỡ bỏ lá bùa chặn năm giác quan trên người, khi cúi đầu nhìn xuống, liền nhìn thấy Hóa Long Thảo đã hoàn toàn lộ ra chân thân.
Những chiếc lá khổng lồ xòe ra rộng bằng cả người trưởng thành, cứ vung vẩy giương nanh múa vuốt thèm thuồng nhìn hắn, như thể đang chờ hắn nhảy xuống là có thể ăn thịt hắn ngay lập tức.
Tần Di mặc dù luôn bình tĩnh, nhưng nhìn thấy cảnh tượng này, sống lưng cũng không khỏi có chút phát lạnh.
Cũng may lúc nãy hắn đã có chuẩn bị trước, nếu không đã bị Hóa Long Thảo này giả heo ăn thịt hổ giết chết rồi.
Chỉ là... làm sao hắn có thể nhổ được Hóa Long Thảo lớn như vậy?
Khoan đã?!
Lúc này, Tần Di mới muộn màng trở nên cảnh giác.
Ngọc giản bạch y tiền bối đưa cho hắn rõ ràng mô tả rằng Hóa Long Thảo là một gốc cây rất nhỏ, rất dễ gãy và khó bảo quản.
Sao nó lại trở thành thế này?
Điều này không đúng, là ảo cảnh sao?!
Nghĩ đến đây, Tần Di lập tức nhớ lại vừa rồi bị Hóa Long Thảo đâm thủng lòng bàn tay.
Thật xảo quyệt, Hóa Long Thảo đã truyền độc tố gây ảo giác qua đường máu sao?
Hắn khẽ cau mày, lập tức triệu hồi một quả cầu lửa, trực tiếp bóp nát nó trong lòng bàn tay mà không có bất kỳ biện pháp phòng hộ nào.
Sau một hồi đau rát, đồng tử Tần Di đột nhiên co rút lại, lập tức tỉnh táo.
Cảnh tượng trước mặt hắn cũng biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Giờ khắc này, hắn không còn đứng trên vách núi nào, mà vẫn quỳ ở trên đống thi cốt, gió lạnh thổi từng trận, Hóa Long Thảo mềm mại tỏa ánh sáng vàng đung đưa theo gió, bộ dạng giống như đang giễu cợt hắn.
Tần Di vô cảm cong khóe môi, cười lạnh một tiếng: "Thì ra là thế."
Rất nhiều yêu thú rồng rắn chết ở đây ắt hẳn là do không thể tự thoát khỏi ảo cảnh, sau đó cạn kiệt sức lực mà chết.
Nhưng Tần Di đã bị lừa một lần, sẽ không bị lừa lần thứ hai.
Lúc này, hắn lấy ra găng tay đeo vào, sau đó lại nắm lấy gốc cây Hóa Long Thảo, muốn nhổ nó lên.
Nhưng khoảnh khắc hắn chạm vào thân cây của Hóa Long Thảo, mọi thứ trước mặt hắn lại biến mất.
Biến thành một khối sương trắng mù mịt.
Còn nữa?
Tần Di nhíu mày, có chút mất kiên nhẫn.
Lúc này, hắn nắm chặt vết thương trong lòng bàn tay, muốn cho mình tỉnh lại, nhưng đúng lúc này, sương mù dày đặc trước mắt lại chậm rãi tan biến.
Sau đó, Tần Di nhìn thấy một nơi cực kỳ quen thuộc.
Động tác siết chặt nắm tay của hắn bất chợt khựng lại.
Hắn nhìn thấy một ngôi mộ, một ngôi mộ nằm gần sơn động của hắn ở bên ngoài thành Lăng Dương.
Mấy chữ lớn được viết trên bia mộ cực kỳ quen thuộc lại khiến người ta phải kinh hãi.
"ÁI LỮ THẨM THANH ĐƯỜNG CHI MỘ"
Tần Di:...
Giờ phút này, cả người Tần Di đột nhiên lạnh toát, không phải vì điều gì khác, mà là bởi vì cảnh tượng này quá quen thuộc.
Thậm chí trong đầu hắn còn có thể nhớ được hình dạng của bia mộ khi hắn tự mình chạm khắc nó, dùng loại đá nào, chu sa được mài như thế nào.
Ngoài ra còn có quan tài của Thẩm Thanh Đường, được làm bằng gỗ từ một cây gỗ lim khổng lồ mà hắn đã chặt được ở một ngọn núi bên ngoài thành Lăng Dương, cũng chính hắn tự tay gọt đẽo từng chút một...
Nếu chỉ là ảo cảnh, tại sao những chi tiết này lại quen thuộc đến thế?
Trái tim Tần Di thắt lại.
Lúc này, ngay cả sự thật rằng Thẩm Thanh Đường còn sống hắn cũng quên mất, trong lúc xuất thần, hắn còn cho rằng mình đến tìm Hóa Long Thảo là vì để báo thù cho Thẩm Thanh Đường.
Tại sao lại như thế?
Ảo cảnh lại thay đổi...
Lần này, hắn đứng trên một tòa tháp cao, trước mặt hắn là Thiên Tâm Liên, thứ có thể tái tạo lại xương thịt cho người chết.
Hắn vui mừng khôn xiết, không tự chủ được đưa tay nhấc lên chiếc cốc pha lê đậy Thiên Tâm Liên ở bên trong.
Nhưng đúng lúc này——
"Tần Di, ngươi đang làm gì đó?"
Tần Di cả kinh, nhất thời không thể tin được quay đầu lại nhìn.
Trong ánh nắng dịu dàng, Tần Di đối diện với gương mặt trong trẻo như băng tuyết vô cùng quen thuộc kia, bạch y như sương trắng, tung bay phấp phới dưới tòa tháp, như thể bất cứ lúc nào cũng có thể bị gió cuốn đi.
Đó là Thẩm Thanh Đường.
Tần Di ngẩn ra trong chốc lát, sau đó trong mắt hiện lên một tia lạnh lùng.
Người đó không phải Thẩm Thanh Đường.
Nhưng vào khoảnh khắc hắn thất thần, vô số dây leo xanh sẫm lặng lẽ vươn ra từ phía sau hắn——
Xì một tiếng.
Máu bắn tung tóe khắp nơi!
Khi Tần Di cúi đầu lần nữa, ngực của hắn đã bị những dây leo kia xuyên thủng.
Lúc này, "Thẩm Thanh Đường" ở đối diện nở một nụ cười rực rỡ như hoa đào nhưng lại vô cùng tàn độc, dây leo đột nhiên cuốn lại, Tần Di bị hắn ta ném ra khỏi tháp!
Nhưng vào khoảnh khắc từ trên trời rơi xuống, Tần Di bị gió quật điên cuồng, lại bất giác từ từ nhắm hai mắt lại.
Hắn nhớ lại tất cả rồi.
Những hình ảnh này không phải là giả.
Đây là kiếp trước của hắn.
Thảo nào kiếp này hắn luôn cảm thấy Thẩm Thanh Đường không thích mình như vậy.
Thảo nào từ khi hắn có trí nhớ không hiểu sao hắn lại biết cách tu luyện như thế nào.
Thảo nào hắn rất kháng cự việc phải rời khỏi thành Lăng Dương.
Cuối cùng hắn cũng nhớ ra mọi chuyện...
Nhưng mà, tại một khắc nhớ lại quá khứ, Tần Di lại không có bất kỳ cảm giác hối hận hay sợ hãi nào, ngược lại trái tim lại dần dần bình tĩnh.
Hóa ra duyên phận của hắn và Thẩm Thanh Đường đã được định trước từ sớm như vậy...
Gió vẫn thổi, Tần Di vẫn đang rơi xuống, nhưng vào lúc này, vô số thanh âm bắt đầu điên cuồng gào thét bên tai hắn.
"Cậu ta không thích ngươi chút nào, từ bỏ đi!"
"Kiếp trước cậu ta đến chết cũng chưa từng nhìn mặt ngươi."
"Sao ngươi lại hèn mọn như vậy, hãy rời khỏi nơi này, tận hưởng một mình không tốt sao?"
"Vì một người như vậy, có đáng không?"
Có đáng không? Có đáng không? CÓ ĐÁNG KHÔNG ——!?
Ba chữ này bắt đầu điên cuồng vang vọng bên tai Tần Di.
Nhưng sau một khắc, Tần Di đột nhiên mở hai mắt ra, trong mắt lặng lẽ lóe lên một tia huyết quang, theo sau là sát ý cùng lạnh lẽo.
"Em ấy xứng đáng."
"Cho nên, đây là toàn bộ sức lực của ngươi rồi?"
"Cũng chỉ có thế thôi."
Một tiếng thét kinh hồn vang dội bên tai Tần Di.
Ngay lập tức, ảo cảnh vặn vẹo méo mó, tất cả tan thành mây khói.
Tần Di đột nhiên ngẩng đầu lên, Hóa Long Thảo còn đang run rẩy trước mặt hắn, hắn nắm lấy Hóa Long Thảo bằng bàn tay không đeo găng máu chảy đầm đìa.
Nếu hắn còn không tỉnh lại, có lẽ sẽ thật sự mất máu mà chết.
Nhưng bây giờ Tần Di cực kỳ tỉnh táo, hắn cười lạnh một tiếng, thẳng tay nhổ Hóa Long Thảo lên!
Một tiếng vang thật lớn, toàn bộ núi thi cốt cứ vậy mà đổ nát, bắn ra vô số oán linh, điên cuồng lao về phía Tần Di.
Tần Di nhíu mày, vừa định dùng bàn tay bóp nát oán linh trước mặt, thì đột nhiên có một sợi dây leo xanh biếc quấn lấy eo của hắn, mang theo hắn lui mạnh về phía sau!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT