: Thực ra... Em ấy và người kia, vẫn có chút khác biệt.
Nghe câu này của Tần Di, tự nhiên dây leo bị dời đi lực chú ý, bèn đáp: "Xem rồi, chàng muốn tìm Hóa Long Thảo sao?
Tần Di không ngờ Thẩm Thanh Đường lại nhớ rõ đến vậy, không khỏi mỉm cười: "Vậy mà em còn nhớ à."
Những sợi dây leo cọ vào nhau, tiếp tục làm nũng: Chuyện của chàng em đương nhiên nhớ kỹ.
Thực ra là bởi vì bản thân cậu có trí nhớ tốt, lại thêm chuyện liên quan đến Tần Di nên cậu càng phải nhớ kỹ, Hóa Long Thảo là điểm nổi bật nhất trong ngọc giản nên tất nhiên cậu sẽ không quên.
Tần Di gật đầu, đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt trắng trẻo mềm mại của Thẩm Thanh Đường: "Ta vừa hỏi cây đa tiền bối, xem ý của tiền bối thế nào, ắt hẳn trong Thập Vạn Đại Hoang sẽ có Hóa Long Thảo. Ngọc giản đã viết trong tu chân giới chỉ có Thiên Hoàn mới có Hóa Long Thảo, hiện tại chúng ta không cần tốn sức đi tìm rồi."
Dây leo: Có chuyện tốt như vậy sao?
Tần Di trầm mặc một lát: "Nhưng nghe ý của cây đa tiền bối thì dùng Hóa Long Thảo có chút nguy hiểm, tiền bối cũng chưa nói cho ta biết tìm Hóa Long Thảo ở đâu, em có cảm thấy ta nên tu luyện một thời gian rồi lại đi hỏi tiền bối không?"
Sau khi Tần Di nói xong câu này, chờ đợi hắn là một hồi im lặng thật lâu.
Tần Di cảm nhận được tinh thần lực của dây leo bị dao động, liền biết Thẩm Thanh Đường đang rất lo lắng cho hắn.
Nhưng Thẩm gia vẫn còn ở tu chân giới, Thẩm Thanh Đường bị hắn liên lụy mà xảy ra chuyện như thế, người nhà họ Thẩm ở tu chân giới nhất định sống không yên.
Hắn không thể cứ kéo dài như vậy được.
Như vậy quá ích kỷ.
Nhưng một lúc sau, Tần Di cảm thấy dây leo dán vào bên tai mình, khẽ nói: Nhưng mà Lan Đình nè, nếu ngay từ đầu em không phải là người chàng muốn thì sao?
Thật ra, chàng không cần liều mạng vì em như thế.
Tần Di sắc mặt khẽ biến, theo bản năng nhíu mày: "Em lại suy nghĩ lung tung gì đó?"
Lần này, Thẩm Thanh Đường lại im lặng một lúc.
Cuối cùng, cậu lấy hết can đảm, duỗi một sợi dây leo ra, nhẹ nhàng quấn lấy ngón tay Tần Di, đem toàn bộ suy nghĩ của mình truyền lại cho Tần Di.
"Em...... thực ra em không phải người của thế giới này, cũng không phải Thẩm Thanh Đường mà chàng từng quen biết."
"Thẩm Thanh Đường thật sự đã qua đời trước ngày chàng cầu hôn một năm."
"Khi đó em vô tình tiến vào cơ thể của cậu ta."
Tần Di nghe Thẩm Thanh Đường nói, vô thức ôm lấy thân thể mềm mại vào lòng, cau chặt mày không phát ra tiếng.
"Em đã biết được chuyện của chàng trong thoại bản ở một thế giới khác, cũng biết tương lai của hai người không tốt lắm. Sở dĩ ban đầu em gả cho chàng là vì muốn bảo toàn tính mạng của mình. Cũng sợ làm cha mẹ và ca ca thất vọng nên vẫn luôn không thành thật...... "
"Em cũng là một kẻ ích kỷ và cơ hội... không ngây thơ và dịu dàng như trong tưởng tượng của chàng. Chàng không cần phải vì em mà làm tới mức đó, quá nguy hiểm rồi."
Nghe những lời này của Thẩm Thanh Đường, cánh tay đang ôm lấy Thẩm Thanh Đường của Tần Di khẽ run lên.
Thật lâu sau, hốc mắt Tần Di ửng đỏ, đột nhiên cười khẽ một tiếng: "Đồ ngốc."
Thẩm Thanh Đường:...
Một lúc sau, Tần Di mới chậm rãi khôi phục lại vẻ mặt bình tĩnh như thường ngày, sau đó nghiêm túc nói: "Em không có làm sai gì cả, đừng có nói mình ích kỷ nữa."
"Nhưng —— "
"Nếu như em đã biết kết cục của ta không tốt, vì sao sau khi gả cho ta rồi vẫn một mực không bỏ đi? Em có thể lợi dụng ta xong rồi đá ta đi mà."
"Nếu như em đã sớm biết hướng đi của thế giới này, vậy thì em có thể dùng nó để xoay chuyển Càn Khôn, làm được rất nhiều chuyện hơn người. Tại sao em còn đi theo một người có thân phận nguy hiểm như ta?"
"Em nói em là kẻ ích kỷ theo chủ nghĩa cơ hội sao?"
"Có kẻ cơ hội nào lại ngốc nghếch chạy tới giúp người khác đỡ đòn của quốc sư sao?"
Thẩm Thanh Đường im lặng một lúc, rung rung lá cây, nhỏ giọng biện hộ: "Nhưng mà... người đó là chàng mà..."
Cậu vì thích mới làm như vậy, thích... cũng là một loại ích kỷ.
Nửa câu cuối Thẩm Thanh Đường không nói ra, nhưng khi hai người họ kết nối với nhau, Tần Di dễ dàng cảm nhận được suy nghĩ của Thẩm Thanh Đường.
Tim hắn run lên, không nhịn được nữa, ôm chặt Thẩm Thanh Đường vào lòng.
"Sau này không được bịa ra mấy chuyện vớ vẩn như vậy để gạt ta nữa."
"Nhưng mà......"
"Không nhưng nhị gì hết." Tần Di lạnh lùng ngắt lời Thẩm Thanh Đường, "Nếu em còn nói nữa, tôi sẽ để em một mình qua đêm ở đây, để sâu bọ tới cắn em."
Quả nhiên Thẩm Thanh Đường liền rầu rĩ không lên tiếng nữa, những chiếc lá trên dây leo cũng cúp xuống.
Cậu đoán có thể Tần Di sẽ có phản ứng như vậy, nhưng khi chân chính nhìn thấy Tần Di phản ứng như vậy, cậu vẫn có chút thất vọng.
Điều cậu hy vọng, là Tần Di chấp nhận con người thật của cậu, một Thẩm Thanh Đường chân chính, chứ không phải là Thẩm Thanh Đường, vị ân nhân cứu mạng của Tần Di.
Nhưng trong thâm tâm cậu cũng biết, Tần Di yêu cậu, không chỉ vì vị cứu tinh Thẩm Thanh Đường.
Chỉ là... những lúc như thế này, cậu luôn muốn tìm kiếm chút an ủi về tâm lý.
Cảm nhận được cảm xúc kỳ lạ của Thẩm Thanh Đường, Tần Di im lặng một lúc, đưa tay vuốt nhẹ lưng Thẩm Thanh Đường, nói: "Đừng suy nghĩ nhiều, em phải mau chóng khỏe lại."
Thẩm Thanh Đường nhỏ giọng đáp: "Vâng..."
·
Ốc đảo về đêm đẹp vô cùng, đom đóm nhảy nhót quanh gốc cây đa, phát ra ánh huỳnh quang dịu nhẹ.
Bên dòng suối trong vắt chảy lăn tăn có vô số đom đóm bay lượn, đốm sao lay động theo gió, cỏ xanh cũng khẽ đung đưa trong gió đêm, khiến toàn bộ ốc đảo trở nên yên tĩnh và êm đềm đến lạ.
Thẩm Thanh Đường đã sớm nằm lên một tảng đá lớn, bọc trong bộ lông cáo trắng tinh mềm mại, chìm vào giấc ngủ say.
Từ khi bị thương, ngày nào cậu cũng ngủ nhiều hơn thức.
Tần Di mặc dù quyến luyến cậu, nhưng hắn cũng biết cậu cần phải tĩnh dưỡng cho thật tốt nên cũng không quấy rầy cậu.
Lúc này cây đa lặng lẽ nhìn Thẩm Thanh Đường đang nằm trên tảng đá, không khỏi khẽ thở dài: "Ngươi đối tốt với cậu ta thật."
Tần Di nghe cây đa nói vậy, chợt lấy lại tinh thần, ngược lại cười nói: "Là em ấy đối tốt với ta."
Cây đa trầm mặc một hồi, giữa chừng lén liếc nhìn Tần Di mấy lần, cuối cùng nhịn không được hỏi: "Sao hồi trưa ngươi không an ủi cậu ta, ta cảm thấy tâm trạng của cậu ta rất suy sụp."
Tần Di ngẩng đầu nhìn cây đa.
Cây đa nhận ra điều gì, lúng túng một lúc rồi nói: "Bản thân ta cũng không biết, là đám hoa linh lăng nói cho ta biết, chúng nó nói cậu ta rất buồn, rất khổ sở, cảm thấy ngươi không yêu cậu ta nhiều đến vậy."
Những lời này chẳng khác gì nói Tần Di là một tên cặn bã, không chịu trách nhiệm với Thẩm Thanh Đường.
Nhưng Tần Di nghe cây đa nói vậy, lại không hề tức giận chút nào, trong đôi mắt đỏ thẫm của hắn hiện lên một tia dịu dàng, sau đó hắn cụp mắt xuống, trầm giọng nói: "Nếu ta cứ thế mà tiếp nhận, em ấy sẽ càng suy nghĩ lung tung."
Cây đa lấy làm kinh ngạc.
"Thực ra... Em ấy và người kia, vẫn có chút khác biệt." Tần Di ngẩng đầu, nhìn về phương xa, nhẹ giọng nói.
"Em ấy dịu dàng hơn, rộng lượng hơn, nhưng tâm tư lại rất tinh tế, cũng rất hay lo được lo mất."
"Hơn nữa, em ấy biết quá nhiều. Căn bản không giống với một người có thân phận như em ấy có thể biết được."
"Nhưng có đôi khi, em ấy lại biết quá ít."
Chẳng hạn như những chuyện lúc nhỏ đã trải qua cùng tiểu yêu quái.
Thẩm Thanh Đường lẽ ra không nên quên, nhưng em ấy lại quên hết, có những chuyện lẽ ra em ấy không nên nhớ, nhưng em ấy lại nhớ hết, thậm chí còn có một vài chi tiết bị sai lệch...
Chắc có lẽ là vì đọc thoại bản nên không thể nhớ hết.
Nhưng Tần Di luôn cảm thấy Thẩm Thanh Đường hiện tại không phải hoàn toàn không có quan hệ gì với người hắn quen khi còn nhỏ, nhưng chuyện này hắn cũng không nói cho bất kỳ ai biết.
Mà nếu Thẩm Thanh Đường muốn thú nhận, vậy thì hắn sẽ từ từ tiếp nhận thân phận thực sự của Thẩm Thanh Đường hiện tại, còn nếu Thẩm Thanh Đường không muốn thú nhận cũng không sao, hắn vẫn có thể đối xử với Thẩm Thanh Đường giống như trước.
Cây đa không ngờ Tần Di sẽ nói ra đáp án như vậy, nhất thời sửng sốt, nhịn không được nói: "Nếu ngươi đã biết từ lâu, vậy sao ngươi còn ——"
"Ta chỉ muốn diễn cho thật một chút."
Cây đa:?
Tần Di nói xong lời này, lại tự giễu cười nhạt một tiếng: "Em ấy cái gì cũng tốt, nhưng lại quá đa nghi, nếu ta tiếp nhận quá nhanh, em ấy sẽ cho rằng ta đang qua loa lấy lệ với em ấy."
"Chỉ có thể từ từ thôi."
Nhìn ánh mắt bình tĩnh phản chiếu ánh đom đóm của Tần Di, cây đa vô cùng chấn động.
Hóa ra nếu thực sự thích một ai đó, sẽ trông giống như thế này...
Tiếng côn trùng kêu râm rang và tiếng nước chảy vẫn vang lên khe khẽ, lá cây đa bị gió thổi phát ra tiếng xào xạc lắng đọng.
Gió về đêm hơi lành lạnh nhưng khiến người ta tỉnh táo và thoải mái đến lạ.
Nhìn ánh mắt vô cùng bình thản và dịu dàng của Tần Di ở trước mặt, cây đa trăm mối cảm xúc ngổn ngang, chợt cảm thấy mình đã sống uổng phí nửa đời người.
Vốn dĩ trong lòng anh vẫn còn chút ảo tưởng về A Lam, nghĩ rằng một ngày nào đó sau khi anh lấy lại được quyền trượng Sinh Mệnh, A Lam sẽ xin lỗi anh và sửa chữa những sai lầm trong quá khứ.
Nhưng bây giờ, anh nhận ra... sai chính là sai, giả chính là giả.
Nếu một người thực sự thích bạn, anh ta có thể cho bạn trăm vạn lý do để bù đắp cho những vấn đề và khuyết điểm của bạn, chỉ lo bạn sẽ bị tổn thương.
Nếu anh ta không thích bạn, anh ta có thể lừa dối bạn bằng những lời ngon tiếng ngọt sâu sắc nhất...
Cuối cùng thì, anh cũng tỉnh lại rồi...
Trong không gian vắng lặng này, Tần Di và cây đa im lặng rất lâu, cuối cùng, Tần Di lại từ tốn đặt câu hỏi.
"Vậy bây giờ, tiền bối có thể nói cho ta biết, có thể tìm Hóa Long Thảo ở đâu không?"
·
Sáng hôm sau
Tần Di người phủ đầy sương sớm hái một đóa hoa ngũ sắc từ một ngọn đồi phía xa và đưa nó đến trước mặt cây đa.
Rễ cây đa rủ xuống từ từ quấn lấy nó, chậm rãi tiêu hóa đóa hoa ngũ sắc.
Sau đó, cùng với ánh sáng ngũ sắc kỳ diệu, một người thanh niên mặc thanh sam liền xuất hiện trước mặt Tần Di.
Người thanh niên trông rất tuấn tú nho nhã, giữa đôi lông mày thoáng nét u sầu, không biết là bẩm sinh hay là... bởi vì ai đó.
Tần Di ánh mắt khẽ động, cho dù trông thấy những chuyện này cũng không thấy có gì không ổn, chỉ nói: "Tiền bối còn cần ta chuẩn bị gì nữa không?"
Người thanh niên lắc đầu: "Không cần, ngươi mang theo đạo lữ của ngươi, chúng ta chuẩn bị lên đường."
Tần Di cảm tạ một tiếng, nghe lời đi đến bên tảng đá, nhẹ nhàng ôm Thẩm Thanh Đường đang ngủ say trong bộ lông cáo.
Cây đa nói không sai, thời gian ngủ mỗi ngày của Thẩm Thanh Đường không giảm mà còn tăng lên, lẽ ra linh lực trước đó đã cạn kiệt, nhưng bởi vì căn cơ bị tổn hại nên sau này linh lực không theo kịp.
Chỉ cần vượt qua khoảng thời gian này, đảm bảo cung cấp đủ ánh sáng mặt trời và linh lực là được rồi.
Sau khi Tần Di bế Thẩm Thanh Đường lên, hắn cẩn thận nhét hai cục bông mềm vào tai Thẩm Thanh Đường, đồng thời lấy ra một mảnh lụa đen che mắt Thẩm Thanh Đường lại để tránh bị ánh nắng đánh thức.
Hắn quay đầu lại nhìn về phía thanh niên đang đợi cách đó không xa, hỏi: "Tiền bối có lời gì muốn nói với linh thực vật ở đây không? Dù sao tiền bối cũng là người thủ hộ nơi này, nếu như đột nhiên rời đi, chúng nó có thể không thích ứng được."
Người thanh niên nghe Tần Di hỏi, khuôn mặt thanh tú thoáng chốc lộ ra vẻ ngẩn ngơ, sau đó lắc đầu cười nói: "Không sao, bọn chúng còn khuyên ta đưa ngươi đi càng sớm càng tốt."
Tần Di hơi sửng sốt, sau đó ngẩng đầu nhìn xung quanh.
Phóng tầm mắt ra xa, những bông hoa tươi đẹp rực rỡ kia đang chậm rãi đung đưa trong gió, trông vô cùng xinh đẹp mềm mại, như đang vui vẻ đưa tiễn bọn họ.
Ánh mắt Tần Di chợt ôn hòa thêm mấy phần, sau đó chắp hai tay, thấp giọng nói: "Đa tạ các vị."
Nhìn cảnh này, người thanh niên không khỏi cụp mắt xuống, anh lại nhớ tới chuyện năm đó khi A Lam quấy lấy anh đòi anh dẫn đến đền Thần.
Khi đó, tất cả linh thực vật đều phản đối nhưng anh vẫn khăng khăng làm theo ý mình.
Giờ nhìn lại, quả nhiên anh có mắt mà như mù.
Sau khi yên lặng nhìn Tần Di cảm tạ đám linh thực vật xong, người thanh niên nhìn hắn thấp giọng nói: "Đừng gọi ta là tiền bối nữa, ta có tên."
Tần Di ngẩn ra: "Xin tiền bối cho biết."
"Ta tên Cố Thanh Dung."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT