Một giờ đêm. Lâm Tử Huy về được đến nhà thì toàn thân rã rời,đứng cũng không vững. Cửa xe đã mở mà mãi vẫn không nhấc chân lên nổi,cứ thế nhắm mắt yên vị trong xe.
"Anh...?" Tiếng nói cất lên với giọng điệu run rẩy,Lâm Tử Huy mắt đang khép hờ cũng phải mở ra nhìn. Với ai anh cũng có thể là chính mình,nhưng với cô nhóc trước mặt này thì không. Lâm Tử Huy trong mắt Tô An là một chàng trai ôn hòa điềm đạm,là một người luôn cười với cô bất kể cô có làm gì sai trái,thái độ của anh dành cho cô luôn là cưng chiều tột độ. Cho nên lúc này anh không thể không dịu dàng.
"Sao còn chưa ngủ?" Lâm Tử Huy mỉm cười,trong ánh mắt vẫn không giấu được nỗi buồn. Điều này Tô An không những thấy được,mà còn hiểu rất rõ vì sao.
Cô không đáp lại câu hỏi của Tử Huy,trực tiếp ngồi vào ghế bên cạnh. Tô An im lặng nhìn chằm chằm vào Lâm Tử Huy,đôi mày chốc lát khẽ nhíu lại như đang suy nghĩ vấn đề gì đó không tìm ra câu trả lời.Trời đêm càng khuya,sương xuống càng lạnh. Thế nhưng cả hai trái tim ở đây còn lạnh hơn cả nhiệt độ bên ngoài. Yêu người đó,thế nhưng người ta lại chỉ nhìn về một hướng khác mà không phải mình,bỗng dưng thấy chuyện tình cảm thật sự khó nói.
Sáng sớm hôm sau,Lâm Tử Huy cảm thấy đầu đau kinh khủng,những hình ảnh ngày hôm qua thoáng hiện lên trong trí nhớ của anh. Phải rồi,hôm qua Tống Vân thẳng thắn từ chối hẹn hò,sau đó anh gặp Đỗ Chính Minh ở quán rượu,sau đó là....Tô An! Anh thầm trách trong lòng vì sao lại bày ra dáng vẻ đó trước mặt cô,tự tay đánh mất hình tượng người anh trai tốt mà chính mình đã cố dựng lên trong mắt Tô An.
Bước chân xuống giường,Lâm Tử Huy suýt té ngã,bàn chân dù đã được băng bó cẩn thận vẫn khiến anh thấy đau. Cái này....
" Tối qua con bé làm cho con đó." Bên ngoài cửa phòng bật mở, mẹ Lâm tay bưng khay cháo cùng nước uống giải rượu đến bên bàn cho đứa con trai út ngoan ngoãn của mình,vẻ mặt vẫn là lo lắng.
Bà bước tới gần đỡ lấy tay Lâm Tử Huy đưa anh trở về giường, dù không biết hôm qua đã xảy ra chuyện gì,nhưng bà tin tưởng tuyệt đối,Tử Huy của bà không phải không có lý do mà trở nên như vậy. Sau khi căn dặn con trai mọi thứ,bà lại nhẹ nhàng rời khỏi.Lâm Tử Huy dùng hết mọi thứ mà mẹ Lâm chuẩn bị cho mình,sau đó với tay cầm lấy điện thoại định gọi cho Tô An giải thích chuyện đêm qua. Màn hình mở ra,Lâm Tử Huy lại thất thần,bởi vì hình nền điện thoại chính là hình của Tống Vân. Người này đã khiến anh trở nên như vậy, chuyện bị từ chối lại ùa về,anh chán ghét vứt nó sang một bên rồi bỏ đi ra ngoài.
Dưới lầu là một cảnh ồn ào náo nhiệt. Lâm lão,mẹ Lâm,Tô An, thậm chí là người bận rộn ngày đêm như anh trai Lâm Tử Hạo cũng có mặt, tất cả đều đang cười nói vui vẻ nên không ai để ý đến Tử Huy đang nhích từng bước khó khăn đi xuống.
"Mọi người có gì vui vậy?"
Tất cả đang huyên thuyên bỗng nhiên dừng lại,mọi ánh mắt đều đổ dồn về phiá Lâm Tử Huy.Lâm Tử Hạo buông lỏng gương mặt nghiêm nghị thường ngày của mình,cười híp mắt đưa tay ra hiệu cho em trai ngồi xuống bên cạnh cùng tham gia. Hai anh em thoạt nhìn có vẻ rất giống nhau,nhưng Lâm Tử Hạo vì đã trải qua cuộc sống thương trường khốc liệt nên có vẻ già dặn hơn,trưởng thành hơn rất nhiều so với tuổi.
" Bị đau chân sao không nghỉ ngơi cho khỏe?" Lâm lão có chút lo lắng nhìn sắc mặt không mấy tốt của cháu mình hỏi.
Lâm Tử Huy ngồi xuống bày ra bộ mặt vui vẻ như mọi ngày,anh lắc lắc cái chân mình như chứng tỏ đau thế này không ảnh hưởng gì đâu ông nội! Cả nhà lại tiếp tục trò chuyện,Tô An ngồi đối diện,cô dù không biểu hiện ra mặt nhưng đôi lúc cứ len lén liếc nhìn Lâm Tử Huy,bộ dáng đó không ai là không nhìn ra được.
Cứ thế Tô An ở suốt bên nhà Lâm lão tới đêm mới mò về nhà mình,thật không khác gì cô dâu nhỏ đến nhà mẹ chồng.
Thật ra mẹ Lâm cũng rất yêu thích Tô An,cô tuy có chút đanh đá nhưng vẫn là lương thiện trong mắt bà. Bên Trần gia chỉ có hai đứa cháu gái,mà một đứa cứ bay đi bay lại suốt như Tống Vân thật khiến bà không thể yên tâm,bà vẫn là còn muốn nhìn thấy cháu nội mình. Còn lại Tô An,cô chính là lựa chọn duy nhất không thể thay thế được. Cho nên từ lâu bà đã vô cùng để ý đến đứa nhỏ này,con bé cũng có tình cảm đối với Lâm Tử Huy,trong lòng đã định sẵn xem cô chính là con dâu tương lai nhà họ Lâm rồi. Sẵn đây bồi đắp tình cảm cho hai đứa, sau một thời gian nữa là có thể thuận lợi mang con dâu vào nhà. Nghĩ đến đó trong lòng vui vẻ,mẹ Lâm càng nghĩ càng cảm thấy bản thân mình thật rất thông minh.
Mùa hè này Trần gia và Lâm gia cùng nhau tổ chức một chuyến du lịch biển, ai nấy đều háo hức mong chờ ngày đó đến nhanh một chút,có thể giải thoát khỏi cái thời tiết oi bức hiện tại chính là quan tâm chung của mọi người. Đi biển là hợp lý nhất,vừa có thể khoe hình thể,vừa có cơ hội gặp được người trong mộng của mình như trên phim truyện. Thật khiến cho tinh thần phấn chấn hẳn lên mà.
Chuyến đi lần này duy nhất Tống Vân là không có mặt vì có chuyến bay không thể dời lịch,việc đó đối với Lâm Tử Huy cũng tốt,không gặp sẽ không vương vấn nhiều nữa. Chuyến xe lăn bánh đến hơn hai tiếng là đến nơi,hai gia đình thu xếp hành lý rồi nhanh chóng dọn vào khu biệt thự cao cấp đã đặt sẵn.
Nằm ở vị trí đắt đỏ nhất khu vực, những căn biệt thự cho thuê cũng vô cùng bắt mắt. Mỗi khu có một căn gồm năm phòng lớn và hai phòng nhỏ,bên ngoài lát đá xanh dài từ cổng đến cửa chính,xung quanh là một hồ nước trong vắt với cây cầu gỗ bắc ngang qua đình nhỏ có mái che được bày trí hệt như ngoài bãi biển,xa xa một chút là có thể nhìn thấy từng cơn sóng vỗ vào bờ cát trắng mịn. Không khí vô cùng mát mẻ và thoải mái.
Lâm Tử Huy chọn phòng nhỏ một mình,đương nhiên là Tô An sẽ chọn phòng kế bên,cùng hướng nhìn với phòng Lâm Tử Huy.
Hai bên sát vách nhau,vừa có thể nhìn ra biển,lại thuận tiện dễ dàng để cô ngắm anh.
Sau khi đã chọn xong phòng,hai gia đình tập trung lại một chỗ ăn uống rồi mới xuống tắm biển. Mùa nóng này là thời điểm bãi biển thu hút nhiều khách du lịch nhất,thời tiết oi bức như thế làm cho người ta muốn nhào ngay xuống biển tha hồ vùng vẫy với sóng nước mát lạnh. Đương nhiên là Tô An không ngoại lệ.
Tô An vốn có cơ thể cân đối với vòng eo nhỏ nhắn,nhưng trang phục cô lựa chọn luôn kín đáo,kể cả quần áo để bơi cũng vậy. Hôm nay cô chọn bộ đồ bơi một mảnh liền nhau màu xanh biển họa tiết hoa rất dễ thương. Sau khi thoa kem chống nắng,cô không thể chờ đợi lâu hơn nữa, trực tiếp kéo tay Trần Diệp và Lâm Tử Hạo xuống biển. Dưới ánh nắng và nước biển xanh mát,trông cô còn rạng rỡ hơn cả mặt trời. Bởi vì bên cạnh cô nhóc đáng yêu này còn có sự hiện diện của hai anh chàng cao to đẹp trai nên đã thu hút rất nhiều cái nhìn của cả nam lẫn nữ,đa phần đều vì ghen tỵ. Trên bờ, Lâm Tử Huy nằm dài lên ghế,mặc cho mọi người ồn ào náo nhiệt,anh vẫn còn bận rộn với mớ hỗn độn trong lòng mấy tháng qua. Chốc lát lại liếc nhìn xem bọn họ chơi đùa cái gì,mà đơn thuần chỉ nhìn mỗi phiá Tô An.
Cô vẫn không thay đổi,từ nhỏ cho đến tận bây giờ. Nhiều người đồn đại cô nhóc Tô An là tiểu ác ma trong trường học,nhưng ở gần nhau nhiều năm như vậy anh cũng chưa từng thấy cô hung dữ với mình bao giờ, chỉ nhìn thấy vẻ mặt ngại ngùng,giận dỗi hay làm nũng của cô gái nhỏ này thôi. Cho nên trong vô thức Lâm Tử Huy đã tự nhận định rằng Tô An chính là em gái của mình,vô cùng cưng chiều mà bảo vệ.
"Anh nhẹ tay thôi Trần Diệp đại thiếu gia à.." Tô An mặt mày nhăn nhó được Trần Diệp ôm đặt xuống ghế bên cạnh.
Bởi vì không để ý nên lúc chạy nhảy Tô An bị mảnh vỏ ốc cắt một đường dài ở chân,máu tuôn thành dòng đỏ hết cả cái khăn bông màu trắng.Lâm Tử Huy ngồi bật dậy,ánh mắt lo lắng nhìn gương mặt đau đến nước mắt lưng tròng của cô mà tim như đập nhanh thêm vài nhịp. Lăng xăng lóc chóc như cô thì chuyện bị thương thế này không thể tránh khỏi. Sau khi được xử lý vết thương,Tô An bị bắt trở về phòng nghỉ ngơi,không cho cô chạy đi làm loạn nữa.
Lâm Tử Huy vì lo lắng nên cũng chạy theo cô về,sau khi nhìn thấy Tô An yên vị trên giường,anh ra ngoài mua chút đồ ăn vặt phòng khi cô đòi ăn lại không có.Còn đang chờ tính tiền thì anh bị một bàn tay đặt nhẹ lên vai mình.
" A! Không phải Lâm giảng viên đây sao? Anh cũng du lịch biển?" Một thân hình nóng bỏng với bikini hai mảnh màu cam chói mắt đứng ở phiá sau lưng anh.
Trương Thi Thi mỉm cười duyên dáng bắt chéo hay tay trước ngực khi anh né tránh va chạm với cô,ánh mắt sắc sảo lạ thường. Không ngờ đi đến nơi này lại có thể gặp đồng nghiệp ở trường,có thể gọi đây là hữu duyên?
Lâm Tử Huy mỉm cười gật đầu chào đáp lại,nhanh chóng tính tiền rồi bước nhanh ra ngoài. Mà Trương Thi Thi kia vốn không định để anh trốn thoát,cô chạy đến kéo lấy tay anh,không cho phép anh từ chối.
" Chớ vội,tôi chỉ là muốn làm bạn với Lâm giảng viên mà thôi,tuyệt đối không có ý gì khác." Trương Thi Thi ngước mắt lên nhìn Lâm Tử Huy,cố ra sức quyến rũ.
Lâm Tử Huy cả người cứng đờ không biết nên phản ứng gì đối với tình huống này,nhẹ giọng nói: " Xin cô Trương tự trọng,tôi còn có việc phải làm nên không thể ở đây trò chuyện. Hẹn cô dịp khác vậy." Nói xong trực tiếp đem tay Trương Thi Thi gỡ xuống rồi đẩy cổng bước vào trong.
Hai lần bị Lâm Tử Huy làm bẽ mặt khiến cho Trương Thi Thi ngày càng có hứng thú. Người này,cô nhất định phải có được!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT