Lực đánh của cô gái này quá lớn, Chung Cẩm Lượng tuy gầy nhưng vẫn là đàn ông, thế mà lại bị một cô gái mảnh mai hất văng toàn thân bay lên và lăn lộn trên mặt đất mấy vòng.
Sau khi đánh bay Chung Cẩm Lượng, cô gái kia vẫn cứ chạy không ngừng về phía Cát Vũ, đôi mắt màu hổ phách của Cát Vũ lóe lên, nhanh chóng nhìn thấy dáng vẻ của cô gái. Ngoại trừ ngũ quan méo xệch và hung dữ, thì đôi mắt của cô ta trông đờ đẫn, có cảm giác như người mất hồn, chỉ cần nhìn thoáng qua là biết cô ta đã bị doạ đến nỗi mất một hồn phách rồi.
Chỉ khi con người vô cùng sợ hãi mới mất đi một hồn phách, nếu lại bị doạ cho sợ hãi thêm một ít nữa, sẽ khiến hồn bay phách tán, lập tức mất mạng.
Vừa nhìn thoáng qua, cô gái đã bay tới trước mặt Cát Vũ, hắn đưa tay ra nắm lấy cánh tay cô ta. Khi vừa nắm lấy đã cảm giác được sức mạnh trên người cô ta rất lớn, có điều cũng bị Cát Vũ giữ chặt lại.
“Đừng... đừng giết ta… có ma…” Cô gái kia vùng vẫy trong tay Cát Vũ, như thể đã mất trí, Cát Vũ cũng lười nói dông dài với cô ta, mà chỉ đưa tay ra vỗ nhẹ sau gáy cô ta, khiến cô ta hôn mê bất tỉnh.
Ngay lập tức, Cát Vũ ôm cô gái đặt dựa vào chân tường.
Lúc này, Chung Cẩm Lượng mới từ trên mặt đất đứng dậy, ôm chặt lấy bả vai đầy đau đớn, hít một hơi rồi đi tới chỗ Cát Vũ.
“Có gì cứ nói.” Cát Vũ tức giận nói.
“Vừa rồi chẳng phải ngươi không cho ta nói chuyện sao?” Chung Cẩm Lượng tỏ vẻ ấm ức.
Cát Vũ bất lực nói không nên lời: “Nếu bây giờ không nói thì khỏi cần nói nữa.”
“Thôi được, Vũ ca, cô gái này bị gì vậy, sao lại có sức mạnh lớn thế?” Chung Cẩm Lượng hỏi.
“Bị doạ cho mất một hồn phách rồi, chắc chắn đã gặp phải chuyện gì kinh khủng lắm. Ngươi ở đây trông chừng cô ta, ta sẽ đi tới trước để xem thử có chuyện gì.” Cát Vũ đứng dậy định, đi về hướng cô gái đã chạy tới.
“Tuỳ từng tình huống mà có cách xử lý khác nhau, ai biết được tự nhiên lại chạy ra một cô gái chứ. Ngươi ở đây trông chừng cô ta, ta qua bên đó xem thử rốt cuộc có chuyện gì.” Cát Vũ nói.
“Vũ ca, sẽ không phải lại có chuyện ma quái gì đó chứ?” Chung Cẩm Lượng lo lắng hỏi.
“Rất có thể.”
“Trời ơi, nếu thật sự có chuyện ma quái, thì ngươi bỏ ta lại đây có yên tâm không? Ta chẳng biết gì cả, lỡ như bị quỷ ám thì phải làm sao đây?” Chung Cẩm Lượng nói.
Cát Vũ nghĩ thấy cũng đúng, nên vội lấy ra hai lá bùa màu vàng cho Chung Cẩm Lượng: “Đây là lá bùa trừ tà do ta vẽ, nếu ngươi để trên người thì yêu ma sẽ không dám tới gần, ngươi cứ ở đây chờ ta, đừng chạy lung tung. Cô gái này đã bị mất đi một hồn phách rồi, chờ ta quay lại sẽ chiêu hồn cho cô ta.”
Chung Cẩm Lượng nhận lấy lá bùa màu vàng từ tay Cát Vũ, lúc này mới thấy an tâm hơn. Hắn ta vừa định nói gì đó, thì đột nhiên trợn to hai mắt, hoảng sợ nói: “Vũ ca… phía sau ngươi!”
Đối mặt với tên nam sinh bị ma ám, Cát Vũ bước lên trước vài bước, hắn ta cũng bước tới gặp Cát Vũ, rõ ràng là đã cảm nhận được điều gì đó từ Cát Vũ, nên tốc độ của hắn ta chậm lại rất nhiều.
Cuối cùng, cả hai dừng lại ở khoảng cách năm sáu mét.
“Đúng là năm nào cũng xảy ra chuyện kỳ lạ, nhất là năm nay, ngươi là quỷ gì, từ đâu chạy đến đây?” Cát Vũ lạnh lùng nói.
“Ngươi là ai? Đừng xen vào chuyện của người khác, nếu không ngươi cũng sẽ chết chung với họ.” Tên nam sinh kia nói bằng giọng điệu cực kỳ nham hiểm độc ác.
“Mau cút ra khỏi người hắn ta, ta cho ngươi ba giây, nếu không, ta sẽ đánh cho ngươi hồn bay phách tán.” Cát Vũ đe dọa.
“Khà khà…” Tên nam sinh nở nụ cười quái dị, khinh thường nói: “Ở đâu chạy đến một thứ không biết sống chết như thế, mới học được mấy thứ võ mèo cào mà dám quản chuyện không đâu à, chết đi.”
Vừa nói hắn ta vừa bất ngờ vung thanh gỗ đập về phía Cát Vũ, Cát Vũ cũng cười khẩy lao tới đánh tên nam sinh kia.
Khi thanh gỗ trong tay tên nam sinh vừa đánh xuống, Cát Vũ đã đưa tay ra nắm thanh gỗ, dùng ngón tay phải nắm thành hình kiếm rồi chọc vào quỷ vật trên người hắn ta.
Con quỷ vật kia phản ứng cũng rất nhanh, cảm nhận được khí tức đáng sợ trên người Cát Vũ nên lập tức buông thanh gỗ trong tay ra, lui về phía sau mấy bước, suýt chút nữa đã bị quyết trảm quỷ của Cát Vũ đánh bị thương nặng.
“Ngươi là một đạo sĩ?” Con quỷ vật ám trên người nam sinh kia hỏi với vẻ cảnh giác.
“Đã biết sao ngươi còn không mau cút ra đây, đừng tốn võ mồm vô ích. Mau quỳ xuống xin tha, ta còn giúp ngươi siêu độ, nếu ngoan cố thì ta sẽ khiến ngươi hồn bay phách lạc, chọn một cái đi.” Cát Vũ không hề khách sáo nói.
“Ta không chọn cái nào cả, ta chỉ muốn lấy mạng của ngươi!” Con quỷ vật nói xong lại mở hai tay ra lao về phía Cát Vũ, lúc đến sát bên cạnh Cát Vũ thì đột nhiên há miệng, phun ra một luồng tà khí màu đen ngòm.
Tà khí từ trong miệng quỷ vật phun ra có thể dập tắt dương hoả trên thân người, nếu người thường bị tà khí này phun trúng thì sẽ bất tỉnh nhân sự, ngã quỵ trên mặt đất ngay tại chỗ, còn lại để mặc cho người ta sắp đặt.
Nếu đạo hạnh của con quỷ vật này cao, tà khí nặng thì chỉ cần phun một luồng khí là có thể dập tắt được ba ngọn dương hoả, sẽ khó mà giữ được cái mạng nhỏ.
Quỷ vật mà Cát Vũ gặp phải lần này không cùng đẳng cấp với âm linh mà hắn đã gặp trong nhà xác lần trước.
Vì đạo hạnh của con quỷ vật này rất cao, đã sắp tiếp cận đến lệ quỷ, dù tu vi của Cát Vũ cao, nhưng bị luồng tà khí này của nó phun trúng cũng chẳng dễ chịu gì.
Trong nháy mắt, thân hình của Cát Vũ lóe lên, tránh được luồng tà khí của quỷ vật, đồng thời ném ra một lá bùa màu vàng vào con quỷ vật kia.
Một loạt tia lửa b4n ra, kim quang loé lên, tuy không hoàn toàn đánh trúng người của nam sinh kia, nhưng hắn ta cũng bị lá bùa đánh lui vài bước.
Dù vậy, quỷ vật kia vẫn không chịu ra khỏi người nam sinh đó.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Cát Vũ loáng một cái đã lao đến bên cạnh nam sinh kia bằng tốc độ cực nhanh, dùng một trảm quyết quỷ đâm vào nguc hắn ta.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT