Xe dừng ở cổng biệt thự, quản gia Lưu nhanh chóng xuống xe và giúp Cát Vũ mở cửa sau.
Cát Vũ ngồi trong xe, nhìn thấy đoàn người đứng ở cửa, bày trận cũng lớn quá đấy. Cát Vũ giật mình, không ngờ người nhà họ Trần lại chào đón mình long trọng như vậy, thậm chí lão gia tử Trần Nhạc Thanh vừa mới bệnh dậy cũng ra tận cửa đón hắn.
Sau khi Cát Vũ xuống xe, quản gia Lưu chạy đến trước mặt Trần Nhạc Thanh, kính cẩn nói: “Lão gia, Cát đại sư đến rồi ạ.”
Phía sau ba người đó còn có vài người trẻ tuổi, cả nam lẫn nữ, đều ở độ tuổi hai mươi, hẳn là cháu của lão gia tử Trần Nhạc Thanh.
Hàng cuối cùng là người giúp việc, có thể thấy đám người Trần Nhạc Thanh và quản gia Lưu rất khách sáo với Cát Vũ, bọn họ đều cúi đầu không dám nhìn thẳng.
Nhưng khi mọi người nhìn thấy người bước xuống xe lại là một thanh niên mặc đồng phục bảo vệ, tuổi còn chưa tới hai mươi, thì trên mặt không khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc.
Thực sự quá trẻ, một người trẻ tuổi như vậy thì có bản lĩnh gì chứ?
Tục ngữ nói rất đúng, trẻ người non dạ thì làm việc gì cũng không đáng tin cậy. Tên nhóc con này có phải là một kẻ lừa đảo không đây?
Ngay cả lão gia tử Trần Nhạc Thanh khi nhìn thấy Cát Vũ cũng giật mình, lúc đó lão ta bị xà linh ám nên không biết gì cả, đương nhiên không biết là Cát Vũ đã cứu mình. Tuy nhiên lão ta cũng là người đã dày dạn kinh nghiệm, nên mặc dù trong lòng kinh ngạc, nhưng cũng không biểu hiện ra bên ngoài.
Nhưng ba người con trai của Trần Nhạc Thanh thì khác, người con trai cả nhìn Cát Vũ với vẻ mặt chắc nịch: “Chính là tên nhóc này đã cứu cha ta sao? Hắn mặc đồng phục bảo vệ, trông nghèo kiết xác như thế, có dáng vẻ gì của một cao nhân đâu chứ? Không phải cha ta đã bị lừa rồi chứ?”
“Ta thấy cũng giống lắm đó, một tên bảo vệ canh cổng nhỏ nhoi thì có bản lĩnh gì hả? Dám đến nhà họ Trần chúng ta để lừa gạt à, lá gan cũng không nhỏ đâu nhỉ? Nếu bị ta điều tra rõ là kẻ lừa đảo, thì chắc chắn ta sẽ không tha cho hắn đâu.” Người con thứ hai của Trần Nhạc Thanh nói bằng giọng độc ác.
“Ta nói này anh cả, anh hai, nhìn người không thể xem tướng mạo được. Đừng thấy hắn còn trẻ mà cho rằng không có bản lĩnh gì, lúc trước chính San San và quản gia Lưu đã tận mắt chứng kiến toàn bộ quá trình Cát đại sư giúp cha trừ tà. Ngay cả Lôi Phong Vân đại sư của nhà họ Lôi cũng bó tay, thế mà vị Cát đại sư này đều giải quyết được, Lôi Phong Vân đại sư cũng phục sát đất, chúng ta có lý do gì mà không tin hắn chứ?” Người con thứ ba là Trần Đào nói.
Trần Đào là con trai út của Trần Nhạc Thanh, đã ngoài bốn mươi tuổi. Ông ta là người điềm đạm nhất, cũng được Trần Nhạc Thanh yêu thích nhất, đặc biệt là con gái Trần Trạch San của ông ta, chính là người được Trần Nhạc Thanh cưng chiều nhất. Mặc dù cô vẫn còn đi học nhưng rất có kinh nghiệm trên thương trường, đã giúp nhà họ Trần xử lý rất nhiều vấn đề khó khăn.
Tuy nhiên, Trần lão đại và Trần lão nhị lại khác, họ chính là thế hệ thứ hai giàu có ăn chơi trác táng điển hình, chẳng có tâm tư nào để ý chăm lo cho sản nghiệp to lớn của nhà họ Trần. Hai người chỉ biết tiêu xài hoang phí, ăn chơi đàng di3m, mượn thế lực và tiền tài nhà họ Trần nên rất có tiếng tăm ở Giang Thành và tỉnh Nam Giang. Rất nhiều người đều biết ba người này là những người không nên trêu chọc vào, cũng chẳng dám trêu chọc.
Vì vậy mới tạo ra một Trần lão đại và Trần lão nhị không coi ai ra gì, căn bản không hề coi trọng Cát Vũ.
Có điều mấy đứa con trai và con gái của Trần lão đại và Trần lão nhị cũng giống y như tính nết của cha họ, chỉ biết ăn chơi trác táng, tiêu xài hoang phí, xe sang người đẹp, các loại hàng hoá xa xỉ, cần gì có đó. Dù sao tiền của nhà họ Trần cũng tiêu hoài không hết mà.
Trên không ra gì, dưới sẽ loạn. Lão gia tử Trần Nhạc Thanh cũng rất sốt ruột khi thấy hai đứa con và đám cháu không ra gì, nhưng lại chẳng thể làm gì được.
Cũng may mà người con trai thứ ba và cháu gái Trần Trạch San có thể giúp đỡ việc kinh doanh của nhà họ Trần, san sẽ rất nhiều gánh nặng cho Trần Nhạc Thanh, điều này khiến lão ta cảm thấy rất hài lòng.
Thậm chí lần này, chính người con thứ ba và Trần Trạch San đã hết lòng tìm người giúp đỡ, nên mới kéo lão ta từ quỷ môn quan về.
Tuy nhiên, lúc ấy Trần lão đại và Trần lão nhị lại cho rằng bệnh tình của Trần Nhạc Thanh nguy kịch, đã hết thuốc chữa nên nảy sinh tâm tư đòi chia tài sản. Lúc đó ba anh em đã suýt trở mặt thành thù, đao binh tương kiến.
Nếu Trần Nhạc Thanh không được Cát Vũ cứu chữa, không ai dám chắc sẽ ầm ĩ đến mức nào nữa.
Mà người chữa khỏi cho lão gia tử chính là người do con gái Trần Trạch San của Trần Đào tìm về, nên có thể nói họ có công đầu, điều này càng khiến cho lão đại và lão nhị càng thêm bất mãn. Họ cho rằng Trần Đào là người có nhiều tâm cơ, lợi dụng việc này để chiếm được sự sủng ái của Trần Nhạc Thanh, do đó sẽ được chia nhiều tài sản hơn.
Bây giờ nghe thấy Trần lão tam nói thay cho Cát Vũ, hai người rất không vui, Trần lão đại hừ giọng nói: “Ta nói này lão tam, không phải ngươi đã thông đồng với tên tiểu tử này, tuỳ tiện tìm một người rồi nói là người đã chữa trị cho lão gia tử đó chứ, bụng dạ thật khó lường.”
“Đúng vậy đấy đại ca, trong ba anh em chúng ta thì chỉ có lão tam là khôn khéo nhất, chúng ta không phải là đối thủ của lão tam. Ta cảm thấy vỗn dĩ căn bệnh của cha không phải do tên bảo vệ này chữa khỏi, mà do thời gian lâu rồi bệnh tự khỏi, thế mà tất cả công lao đều do lão tam hưởng hết.” Trần lão nhị nói đầy mỉa mai.
“Đại ca, nhị ca, Cát đại sư thật sự là một cao nhân có bản lĩnh, cũng chính Cát đại sư đã chữa bệnh cho cha. Chuyện này đã được quản gia Lưu và Trần Trạch San tận mắt chứng kiến, Lôi Phong Vân đại sư cũng ở đó nên có thể làm chứng.” Trần Đào hơi bực bội, không ngờ hai người anh này lại nói xấu mình như thế. Lúc trước lão gia tử bị bệnh này, bọn họ đều tránh xa, chỉ khoanh tay đứng nhìn. Giờ lão gia tử khỏi bệnh rồi thì một đám lại lao tới, ân cần hỏi han, chăm sóc đầy đủ, lại còn nói những lời mỉa mai như vậy.
“Lão tam, San San chính là con gái của ngươi, còn quản gia Lưu đã đối xử tốt với ngươi từ khi ngươi còn nhỏ. Về phần Lôi Phong Vân đại sư, ngươi cũng hoàn toàn có thể mua chuộc được mà. Chuyện này làm tốt đến mức thần không biết, quỷ không hay, đại ca vô cùng bội phục đấy.” Trần lão đại khinh thường nói.
“Đại ca, sao người chẳng phân biệt được tốt xấu như thế? Sao ta lại làm những việc xấu xa như vậy được chứ?” Trần Đào tỏ vẻ bất lực.
“Ha ha… lão tam, lão gia tử đang rất vui, nói không chừng sẽ chia cho ngươi phần nhiều hơn đấy, mấy triệu tệ, cũng không phải ít đâu nhỉ. Chim khôn chết miếng mồi ngon, vì tiền mà có nhiều người không từ thủ đoạn nào luôn.” Trần lão nhị nặng nề nói.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT