Người vừa nói tên là Lý Hoa Khang, người được Tống Hồng Viễn đặc biệt mời đi cùng đến dự tiệc sinh nhật của Vương Bàn Đồng. Mà Lý Hoa Khang và Tô Mạn Thanh này cũng là bạn học cùng lớp nên không xa lạ gì.
Tống Hồng Viễn đã nghe được từ một trong những người bạn thân nhất của Tô Mạn Thanh rằng, lần này Tô Mạn Thanh nhất định sẽ mời Cát Vũ cùng đi, vì vậy đã lên kế hoạch từ sáng sớm.
Lần này, để Lý Hoa Khang đi cùng hắn ta đến tiệc sinh nhật cũng là có lý do. Gia đình của Lý Hoa Khang sở hữu một nhà máy rượu, tửu lượng của tên nhóc này vô cùng tốt, cạn hết hai lít rượu đế cũng không có vấn đề gì, vẫn có thể trò chuyện vui vẻ, có thể nói là tửu lượng tốt hiếm thấy.
Tất cả các chàng trai đến dự tiệc sinh nhật của Vương Bàn Đồng lần này, Tống Hồng Viễn đều biết hết, cũng đã đánh tiếng với bọn họ từ sáng sớm. Đến lúc đó, mấy người họ sẽ liên hợp lại với nhau, cùng nhau chuốc rượu Cát Vũ, khiến hắn say rượu và mất mặt tại bữa tiệc, từ đó có thể làm suy giảm phần lớn hảo cảm của Tô Mạn Thanh dành cho Cát Vũ.
Tuy nhiên, những tên con trai khác cũng mang lòng phẫn nộ đối với việc Tô Mạn Thanh chọn một nhân viên bảo vệ nhỏ như Cát Vũ.
Dựa vào cái gì chứ?
Cát Vũ chỉ là một bảo vệ nhỏ của trường đại học Giang Thành, gác cổng, lương một tháng còn không bằng tiền tiêu vặt của bọn họ trong một tuần, ngoại hình cũng không quá mức anh tuấn điển trai, sao lại có thể lọt vào mắt xanh của hoa hậu giảng đường Tô Mạn Thanh chứ?
Người trong đám bọn họ dám theo đuổi Tô Mạn Thanh có ai không giàu có phú quý, hoặc là trong nhà cũng có tài sản mấy trăm vạn, dù thế nào cũng mạnh hơn một nhân viên bảo vệ quèn. Thế mà cũng không thể khiến Tô Mạn Thanh liếc mắt nhìn một cái.
Thậm chí mọi người còn nghe đồn hoa hậu giảng đường Tô Mạn Thanh đang ở chung với nhân viên bảo vệ nhỏ này, thật đúng là hoa nhài cắm bãi phân trâu.
Những người bạn cùng lớp của Tô Mạn Thanh mỗi khi rảnh rỗi cũng sẽ thảo luận về vấn đề này.
Tuy rằng thực tế không như mọi người nghĩ, nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc người khác suy đoán.
Tống Hồng Viễn và Lý Hoa Khang đều mời Tô Mạn Thanh lên xe. Đều là bạn học, nếu không ngồi xe của bọn họ thì sẽ cảm thấy hơi khó xử.
Lúc này Tô Mạn Thanh liếc nhìn Cát Vũ như muốn hỏi ý kiến, nhưng Cát Vũ chỉ cười nhìn cô mà không nhiều lời.
“Tôi… tôi muốn đi cùng Vũ ca.” Cuối cùng Tô Mạn Thanh nói.
"Ôi trời... đây không phải là đội trưởng Cát của đại học Giang Thành chúng ta sao? Ngài cũng muốn đến dự sinh nhật của bạn học bọn ta sao?" Lý Hoa Khang ghé lên cửa sổ, cất lời châm chọc.
“Rảnh rỗi không có việc gì làm, đi qua chơi chút.” Cát Vũ thản nhiên nói.
"Chi phí ở chỗ bọn ta sắp đi không hề thấp, là nơi mà kẻ có tiền ở thành phố Giang Thành mới có thể đi. Ngươi làm bảo vệ ở trường đại học Giang Thành chắc là chưa từng đến nhỉ? Cũng tốt, đúng lúc dẫn ngươi đến đó mở mang kiến thức, nhìn xem kẻ có tiền chơi đùa như thế nào." Lý Hoa Khang lại chế nhạo, điều này rõ ràng là đang nói Cát Vũ là đồ nhà quê.
Cát Vũ cũng không tức giận, chỉ đứng đó, trên mặt hiện lên ý cười như có như không. Trong mắt Cát Vũ, những người này chẳng qua là con sâu cái kiến mà thôi, hoàn toàn không thể lọt vào pháp nhãn của mình.
Giống như con kiến đứng trước con voi, vung vẫy cánh tay và nói sức mạnh của nó lớn như thế nào, nhưng con voi hoàn toàn không nhìn thấy sự tồn tại của con kiến.
Tuy nhiên, Tô Mạn Thanh cũng đã thay đổi sắc mặt. Dám nói Vũ ca của mình như vậy, thật chẳng ra làm sao cả, nhưng lúc này cô cũng không tiện phát tác.
“Nếu đội trưởng Cát muốn đi cùng chúng ta thì đi thôi, nhiều người cũng sẽ náo nhiệt thêm một chút.” Tống Hồng Viễn nhìn thấy sắc mặt Tô Mạn Thanh thay đổi, cuối cùng đành lòng rút ánh mắt khỏi thân hình thướt tha của Tô Mạn Thanh, nhìn về phía Cát Vũ rồi nói.
Nói xong, Tống Hồng Viễn cũng ra khỏi ghế lái, rất lịch sự giúp Tô Mạn Thanh mở cửa xe.
Tô Mạn Thanh cảm ơn, sau đó cùng Cát Vũ ngồi vào ghế sau.
Xe nổ máy chạy về phía phồn hoa nhất thành phố Giang Thành.
Trên đường, Lý Hoa Khang đang ngồi ở ghế phụ cũng không quên quay đầu lại nói với Cát Vũ: "Ta nói này đội trưởng Cát, ngươi làm bảo vệ ở Đại học Giang Thành kiếm được bao nhiêu tiền một tháng thế?"
“Không nhiều lắm, hai nghìn lẻ năm tệ, bao ăn bao ở.” Cát Vũ nói.
"Đùa à, chỉ có vậy thôi sao? Còn không bằng tiền tiêu vặt hai ngày của ta. Đội trưởng Cát có muốn đi làm trong nhà máy rượu của ta không? Bao ăn bao ở, một tháng năm ngàn tệ, dù sao cũng là trông cửa, trông ở đâu mà chẳng giống nhau? Ngươi nói xem có đúng không?" Lý Hoa Khang vẫn bày ra dáng vẻ khinh thường người khác.
Cát Vũ cười không nói gì. Lý Hoa Khang càng nói càng hăng, sau đó lại nói: "Ta nói đội trưởng Cát này, ngươi có biết chúng ta đang đi loại xe gì không? Trước kia đã từng ngồi xe này chưa? Đây là chiếc BMW 5-series cao cấp mới nhất, sáu, bảy mươi vạn tệ đấy. Ta nghĩ trước kia chắc ngươi cũng chưa từng ngồi đâu nhỉ? Nếu ngươi không muốn làm bảo vệ, thì có thể đến lái xe cho ta, lương vẫn thế. Phải rồi, ta quên hỏi, đội trưởng Cát biết lái xe không? Ha ha ha…"
Mẹ nó, một tên bảo vệ quèn mà dám cướp phụ nữ từ tay Tống Hồng Viễn ta, ngươi mà xứng à!
Cát Vũ thì không sao cả, chỉ coi mấy lời nói của bọn họ như gió thoảng bên tai. Nhưng Tô Mạn Thanh nghe được mấy câu kỳ cục của bọn họ, thì không thể nhịn được nữa, lúc này tức giận nói: "Các người nói xong chưa? Dừng lại, bọn ta tự bắt taxi đi."
Nhìn thấy Tô Mạn Thanh tức giận, Tống Hồng Viễn lập tức cười nói: “Mạn Thanh, đừng nóng giận, bọn ta đang nói đùa với đội trưởng Cát thôi. Chẳng mấy nữa là tới nơi rồi, hôm nay là sinh nhật Vương Bàn Đồng, mọi người đừng gây ầm ĩ không vui."
“Đúng đó, sinh nhật bạn học cô, cô phải vui vẻ mà đi mới được.” Cát Vũ cũng nói theo.
Tuy nhiên, ánh mắt hắn nhìn Lý Hoa Khang và Tống Hồng Viễn hiện lên một tia tức cười.
Có lẽ hai người bọn họ vẫn chưa biết chuyện gì đã xảy ra với Quan Đại Thiếu và Lưu Kỳ. Nếu bọn họ biết chuyện, thì có lẽ sẽ không dám nói chuyện với Cát Vũ như thế này.
Nhưng bây giờ có vẻ là quá muộn, kế tiếp chắc chắn sẽ có một màn kịch hay.
Lái xe hơn nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng xe cũng tới nơi. Dưới sự hướng dẫn của các nhân viên bảo vệ trong bộ đồng phục lộng lẫy, Tống Hồng Viễn đậu xe, đi thẳng đến một tụ điểm ăn chơi tráng lệ trước mặt.
Cát Vũ nhìn lên thì thấy có một bảng hiệu neon khổng lồ, trên đó có viết ba chữ "Ngọc Hoàng Cung".
"Đây là nơi tốt nhất trong toàn thành phố Giang Thành. Nếu một mình đi vào thì ít nhất cần phải tiêu tốn vài nghìn tệ. Không phải kẻ nghèo nào cũng có thể tới đây." Lý Hoa Khang dừng lại ở lối vào của Ngọc Hoàng Cung, vẻ mặt hài hước nhìn về phía Cát Vũ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT