Cát Vũ chưa bao giờ ngờ rằng người đang gọi cho mình lại là Lê Trạch Kiếm đã mất tích gần nửa năm.
Đã lâu lắm rồi Lê Trạch Kiếm không liên lạc với hắn, Cát Vũ còn tưởng y đã bị người của Đại Hình Đường Long Hổ Sơn bắt đi rồi chứ.
Lúc này, trong lòng Cát Vũ đang cực kỳ kích động, vội hỏi: "Lê đại ca, bây giờ ngươi đang ở đâu?"
"Ta đã ở Sơn Thành gần được hai tháng rồi. Trước đây ta luôn đi lang thang, không có nơi ở cố định, cuối cùng bây giờ cũng sống ổn định ở Sơn Thành, đang trông kho cho một nhà máy, coi như đã tìm được một công việc chân chính.” Lê Trạch Kiếm vô cùng bình tĩnh nói.
Cát Vũ đáp lại, nhất thời không biết phải nói gì. Hắn im lặng một lúc, Lê Trạch Kiếm vội hỏi: "Bây giờ vợ ta và Thủy Oa thế nào rồi?"
"Bọn họ đều khỏe, nhưng Long Hổ Sơn luôn phái người tới canh chừng. Khoảng thời gian trước, Thủy Oa có chút vấn đề nhưng ta đã giải quyết xong rồi, đều là chuyện nhỏ nhặt thôi. Lê đại ca định khi nào đi đón bọn họ, ta cảm thấy dạo gần đây người của Long Hổ Sơn đã buông lỏng cảnh giác rồi, bên Ngưu gia trang cũng chỉ để lại có hai ba người mà thôi.” Cát Vũ đáp.
"Càng là như vậy thì càng không được chủ quan, ta hiểu rõ người của Long Hổ Sơn, bọn họ sẽ không bỏ qua cho đến khi đạt được mục đích. Bây giờ bề ngoài thì không có bao nhiêu người canh chừng vợ con ta, nhưng thực chất là ngoài lỏng trong chặt, chắc chắn bọn họ sẽ không buông lỏng một cách dễ dàng như vậy. Đó cũng là lý do tại sao ta mãi không chịu liên lạc với ngươi, cứ để bọn họ ở nhà thêm một khoảng thời gian nữa đi. Có người của Long Hổ Sơn trông coi nhà cửa giúp ta, thì người trong nhà sẽ rất an toàn.” Lê Trạch Kiếm trầm giọng nói.
Cát Vũ thầm nghĩ, vẫn là Lê đại ca suy nghĩ chu đáo, người ta đã hành nghề chạy trốn nhiều năm, tất nhiên sẽ suy nghĩ chu đáo hơn mình, dù gì chuyện này cũng liên quan đến tính mạng của y và kiếm thần truy hồn kia.
"Vậy thì ngươi ở bên ngoài nhớ chú ý an toàn. Nếu có động tĩnh gì thì cứ gọi cho ta, lúc nào ta cũng có thể tới đó hỗ trợ ngươi. Ngươi đừng lo chuyện trong nhà, đã có ta lo liệu rồi." Cát Vũ an ủi.
Đầu dây bên kia, Lê Trạch Kiếm thở dài nói: "Cát Vũ huynh đệ, ta và ngươi chỉ là bèo nước gặp nhau, tổng cộng chưa tới mấy lần. Ngươi giúp ta như vậy khiến cảm thấy rất áy náy. Nói thế nào thì lão Lê ta cũng nợ ngươi."
"Lê đại ca, ngươi đừng nói như vậy. Lúc trước ở Bạch Hổ Đoạn Sát Cục, ngươi đã giúp ta giải quyết Giang Dũng, một trong mười ba môn đồ của Huyết Linh Giáo, còn giúp ta xử lý chuyện trong tòa nhà Dương Lâu ở trường Đại học Giang Thành, cả hai chuyện này đều tương đương với việc cứu mạng ta. Làm người phải biết ơn báo đáp, chúng ta là bạn bè thì đừng nên nói nợ hay không nợ, chẳng phải bạn bè là nên giúp nhau hay sao?” Cát Vũ chân thành nói.
Đầu dây bên kia im lặng một lúc, Lê Trạch Kiếm vội nói: "Ta đang ở một nơi rất hẻo lánh ở Sơn Thành, trông coi nhà máy cho người ta, cuộc sống chỉ tạm thời được ổn định. Nhưng hai ngày nay, ta thấy có điều gì đó không ổn, ta luôn cảm thấy có người đang nhìn chằm chằm ta, ta phiêu bạc ở bên ngoài lâu như vậy, không dễ gì mới tìm được một nơi để dừng chân, thật sự không muốn đi tiếp nữa."
Nghe Lê Trạch Kiếm nói thế, tim Cát Vũ nhất thời chùng xuống, vội hỏi: "Có phải người của Long Hổ Sơn đang theo dõi ngươi đúng không?"
"Hình như không phải là người của Long Hổ Sơn. Nếu đúng là bọn họ thì vừa tìm ra tung tích của ta, đã sớm ra tay rồi... Bây giờ ta vẫn chưa xác định là ai, mà chỉ cảm thấy hơi khó chịu, xem ra ta sắp phải chạy trốn lần nữa." Lê Trạch Kiếm hơi buồn bực nói.
Cát Vũ ngẫm nghĩ một lúc mới lên tiếng: "Lê đại ca, ngươi cảm thấy liệu có phải là mười ba môn đồ của Huyết Linh Giáo đang theo dõi ngươi hay không? Lúc trước, ngươi đã giết Giang Dũng, kết thù oán với Huyết Linh Giáo, người của Huyết Linh Giáo đã biết chuyện này rồi, chắc chắn bọn họ đang đi khắp nơi tìm tung tích của ngươi. Nếu là Huyết Linh Giáo thì chuyện này còn dễ nói, còn nếu mấy lão già của Đại Hình Đường Long Hổ Sơn thì chắc chắn ngươi sẽ gặp rắc rối."
Được Cát Vũ nhắc nhở, Lê Trạch Kiếm mới nhớ ngoài Long Hổ Sơn ra thì vẫn còn một Huyết Linh Giáo đáng sợ. Trong lòng y không khỏi buồn bực, bất đắc dĩ nói: “Xem ra cuộc đời này ta đã được định sẵn trên con đường chạy trốn rồi, không dễ gì mới sống yên tĩnh mười mấy năm, ta thì không sao, chỉ khổ vợ con ta thôi.”
"Lê đại ca, dạo này ta cũng rảnh rỗi, để ta qua đó với ngươi. Nếu người của Huyết Linh Giáo thật sự muốn gây rắc rối cho ngươi, thì chúng ta sẽ bắt tay nhau tiêu diệt bọn họ, rồi hẵng tính mấy chuyện khác.” Cát Vũ đề nghị.
“Huyết Linh Giáo cũng không dễ đối phó, ngươi cho rằng hai chúng ta có thể giải quyết Huyết Linh Giáo hay sao?” Lê Trạch Kiếm hỏi.
"Nếu là Huyết Linh Giáo thì chúng ta không thể chạy, mà chỉ có thể đánh, chỉ khi nào đánh cho bọn họ sợ hãi, biết sự lợi hại của chúng ta, thì bọn họ mới không dám trêu chọc chúng ta nữa. Không chỉ có ngươi mới kết thù oán với Huyết Linh Giáo, mà ta cũng thế. Ta nghe Dương Phàm nói, trước đây Huyết Linh Giáo có thù oán với Cửu Dương Hoa Lý Bạch, Cửu Dương Hoa Lý Bạch đã đánh Huyết Linh Giáo đến mức chịu phục, từ đó về sau, bọn họ không dám trêu chọc bất kỳ người nào trong Cửu Dương Hoa Lý Bạch nữa. Thế này đi, hôm nay ta sẽ bay qua đó, để xem tình hình như thế nào trước đã, rồi hẵng tính mấy chuyện khác, ngươi thấy thế nào?” Cát Vũ nói.
Lê Trạch Kiếm ngẫm nghĩ một lúc rồi đồng ý, đúng lúc có thể tụ tập để cùng bàn bạc bước tiếp theo, cứ chạy mãi cũng không phải là cách.
Nếu Lê Trạch Kiếm đã đồng ý thì chuyện này dễ nói thôi.
Hôm đó Cát Vũ đã mua vé đi Sơn Thành, buổi tối là đến sân bay Sơn Thành, rồi hắn bắt taxi, đến thẳng nơi mà Lê Trạch Kiếm đã nói.
Quả thật nhà máy mà Lê Trạch Kiếm nói đến rất hẻo lánh, Cát Vũ đã tốn hơn hai trăm nhân dân tệ tiền taxi, đi hơn một tiếng đồng hồ mới tới nơi.
Cát Vũ cũng không biết cụ thể là nơi nào, bởi vì trước giờ Cát Vũ chưa bao giờ đi tới Sơn Thành.
Khi Cát Vũ đến nhà máy, Lê Trạch Kiếm đã sớm chờ đợi ở cửa.
Lê Trạch Kiếm mặc đồ lao động màu xanh rất bình thường, đầu đội mũ, vành mũ kéo xuống rất thấp, có lẽ là do cố ý.
Nếu Cát Vũ không nhìn kỹ, thì sẽ không nhận ra người đó là Lê Trạch Kiếm.
Sau khi xuống xe, Lê Trạch Kiếm liền vẫy tay với Cát Vũ, Cát Vũ liền đi về phía y.
Hai người gặp nhau cũng không trò chuyện quá nhiều, vì biết đây không phải là nơi để nói chuyện.
Lê Trạch Kiếm dẫn Cát Vũ đi vào bên trong nhà máy, ở cửa còn có một phòng bảo vệ. Lê Trạch Kiếm chào hỏi nhân viên bảo vệ, nói rằng đây là cháu trai ở dưới quê, bảo vệ kia hàn huyên mấy câu với Lê Trạch Kiếm, rồi y dẫn Cát Vũ đi vào bên trong.
Bên trong nhà máy này giống như một nhà kho, có rất nhiều xe vận tải. Lê Trạch Kiếm dẫn Cát Vũ đi thẳng tới một hướng trong nhà kho.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT