Ngay khi Chung Cẩm Lượng nhìn thấy Quan đại thiếu, hắn ta đã sợ hãi đến mức muốn rời khỏi đây, nhưng Cát Vũ đã nắm lấy hắn ta và giữ hắn ta bình tĩnh, nói rằng không cần phải lo lắng, có hắn ở đây, và không ai có thể động vào hắn ta cả.
Nhưng Chung Cẩm Lượng vẫn nói với vẻ mặt lo lắng: "Vũ ca, ngươi không biết tình hình đâu, chúng ta thật sự không đủ khả năng để chọc tức vị thiếu gia này đâu. Có bốn gia tộc lớn ở Giang Thành, đó là Tr4n, Quan, Triệu, và Lôi, nhà của Quan đại thiếu đứng thứ hai, chỉ sau nhà của Tr4n Trạch San, hai nhà này cũng không kém nhau là bao. Tên Quan đại thiếu này có tính tình rất nóng nảy, cũng đã từng luyện võ, bảo vệ trường học chúng ta đã bị hắn ta đánh vài lần, đội trưởng Lý Phó cũng đã bị hắn ta tát vài cái đó, người như vậy thì chúng ta nên tránh xa một chút, tránh phiền phức.”
“Nghe ngươi nói, ta thật sự rất tò mò tên này đấy, ngươi đứng đây đừng nhúc nhích, ta muốn xem hắn ta đánh ngươi như thế nào.” Cát Vũ cười nói.
"Vũ ca, ngươi thật là, ngươi muốn thấy ta bị đánh à? Mà nếu Quan đại thiếu muốn đanh ta thì ngươi nhất định cũng không chạy được đâu." Chung Cẩm Lượng chán nản nói.
“Ngươi cảm thấy ta sợ à?” Cát Vũ trợn tròn mắt.
Chung Cẩm Lượng vừa rồi bị dọa sợ nên hơi bối rối, chợt nghĩ đến chuyện Cát Vũ đánh nhau với Hổ ca và Ô Nha, hắn chính là một người luyện võ lợi hại, tên Quan đại thiếu này chưa chắc đã có thể đánh thắng Vũ ca, nhưng sau khi nghĩ lại, thế lực của nhà tên Quan đại thiếu khá to, nếu thật sự đắc tội hắn ta thì khó mà chịu nổi.
Ngay khi hắn ta định thuyết phục Cát Vũ một lần nữa thì đã quá muộn, Quan đại thiếu đã đưa những người đó đến trước mặt hai người họ.
Chung Cẩm Lượng trước đây đã từng bị Quan đại thiếu đánh đấm nên khi nhìn thấy bộ mặt xấu xa và kiêu ngạo của Quan đại thiếu, hắn ta không dám nhìn thẳng, trực tiếp cúi đầu xuống.
Ngược lại thì Cát Vũ không hề sợ hãi, bình tĩnh đối diện với ánh mắt giết người của Quan đại thiếu, khóe miệng nở một nụ cười nhàn nhạt.
Cát Vũ có thể cảm thấy tên Quan đại thiếu này muốn nhằm vào hắn.
Nhưng Cát Vũ từ khi sinh ra đến giờ đã sống được hai mươi năm, ngoài lão già truyền thụ võ thuật cho hắn, hắn chưa từng sợ ai.
“Ngươi đang nhìn ta à?” Quan đại thiếu đi tới trước mặt Cát Vũ, đột nhiên u ám nói.
“Tên bảo vệ nhỏ này rất ngông cuồng đấy, dám nói chuyện với Quan đại thiếu như vậy!” Một người bên cạnh Quan đại thiếu chỉ vào Cát Vũ, tức giận nói.
“Ngươi cũng ngông cuồng mà, dám nói chuyện với ta như vậy.” Cát Vũ nhìn người nọ nói.
Tên kia giơ nắm đấm định đánh Cát Vũ thì bị Quan đại thiếu bất ngờ xua tay ngăn lại, thay vào đó hắn ta từng bước tiến lại gần Cát Vũ, ánh mắt vô cùng lạnh lùng, muốn dùng khí thế trấn áp Cát Vũ.
Tuy nhiên, Cát Vũ vẫn không thay đổi sắc mặt, khí thế như một ngọn núi vững chãi. Nếu Cát Vũ mà để lộ toàn bộ khí thế thì tên Quan đại thiếu này có lẽ sẽ sợ hãi muốn tè ra quần luôn rồi.
"Tên bảo vệ này, ta biết ngươi, gần đây ngươi đánh Trương Tam Hổ và Ô Nha bên cạnh Đàm gia ở Thiên Nam Thành, trâu bò quá nhỉ?” Quan đại thiếu nói.
"Không phải ta trâu bò, mà là bọn họ quá yếu thôi."
"Tên nhóc kia, đừng tưởng rằng có chút bản lĩnh về võ thuật là muốn diễu võ giương oai ở Giang Thành. Ở Giang Thành này có những nhân vật mà ngươi không thể xúc phạm đâu, tốt hơn hết là nên thành thật chút đi, bằng không thì chết như thế nào cũng không biết đâu.” Quan đại thiếu híp mắt nói.
"Ngươi nói người mà ta không thể trêu vào là ngươi sao? Hình như trước đây chúng ta không quen biết nhau mà, ngươi nói mấy lời này là có ý gì?" Cát Vũ nói.
“Ngươi tránh xa Tr4n Trạch San ra, đó là người phụ nữ của ta, nếu lần sau ta bắt gặp thì ta sẽ khiến ngươi biến mất hoàn toàn khỏi thế giới này.” Quan đại thiếu uy hiếp.
Cuối cùng thì Quan đại thiếu cũng nhắc đến vấn đề chính, vừa rồi Cát Vũ vẫn đang buồn bực tự hỏi, hắn hoàn toàn không biết Quan đại thiếu này, tại sao người này lại có thù hằn sâu sắc với hắn như vậy, hóa ra là vì Tr4n Trạch San. Lúc này hắn đột nhiên bừng tỉnh, nhịn không được mà cười ha ha, nghĩ thầm rằng chuyện này đúng là tai bay vạ gió, như thế mà cũng có thể gây nên mấy rắc rối này.
“Chuyện ta cười thì có liên quan gì đến ngươi?” Nụ cười trên mặt Cát Vũ đột nhiên biến mất.
“Má nó, sao ngươi lại dám nói chuyện với Quan đại thiếu như vậy hả?” Một tên đàn ông vạm vỡ phía sau Quan đại thiếu lập tức vươn bàn tay lên hướng về phía Cát Vũ.
Cát Vũ nheo hai mắt lại, vừa định ra tay thì lúc này Chung Cẩm Lượng đột nhiên bước tới, dùng hai tay nắm lấy cánh tay của người đàn ông vạm vỡ kia, trầm giọng nói: "Quan đại thiếu... Đội trưởng Cát là người mới tới đây nên không biết ngài, cũng không hiểu chuyện, mong Quan đại thiếu giơ cao đánh khẽ, tha cho hắn lần này được không, ngài nói gì thì bọn ta sẽ đều nghe theo cả…”
"Bốp!"
Một cái tát nặng nề tát vào mặt Chung Cẩm Lượng, khiến thân thể hắn ta lảo đảo và suýt nữa ngã xuống đất. Năm dấu tay rõ ràng nhanh chóng xuất hiện trên mặt hắn ta.
“Mẹ nó, ngươi là cái thá gì, đến phiên ngươi nói chuyện ở đây hả?” Một nam nhân bên cạnh Quan đại thiếu tức giận nói.
Nhìn thấy Chung Cẩm Lượng bị đánh, sắc mặt Cát Vũ đột nhiên lạnh đi, cái tát này là do Chung Cẩm Lượng đứng ra nói đỡ cho mình nên mới bị đánh, Cát Vũ sẽ ghi nhớ cái tát tình bạn này.
Vốn dĩ Cát Vũ nghĩ Chung Cẩm Lượng sẽ tránh xa, hoặc đứng đó không lên tiếng, không ngờ anh chàng nhút nhát này lại đứng ra bảo vệ mình.
Đầu của Chung Cẩm Lượng ong ong, hắn ta lại nhanh chóng đi tới, ôm cái má sưng đỏ, tiếp tục trầm giọng nói: "Quan đại thiếu, nếu ngài đánh ta có thể khiến ngài hả giận thì ngài cứ đánh thêm vài cái đi, chỉ cầu xin ngài tha cho đội trưởng Cát."
"Con chó này..."
Tên đàn ông đánh Chung Cẩm Lượng vừa rồi đang chuẩn bị đánh thêm lần nữa, lúc cái tát đang vung lên không trung, còn chưa kịp đáp xuống người Chung Cẩm Lượng thì người đó đã rên lên một tiếng rồi bay ra ngoài, ngã xuống đất và trông khó có thể đứng lên được nữa.
Đám người Quan đại thiếu đều giật mình trong giây lát, nhanh chóng lùi lại vài bước.
“Cái tát này là trả lại thay cho Lượng tử, bạn của ta.” Cát Vũ nhẹ nhàng nói.
Chung Cẩm Lượng nhìn Cát Vũ với ánh mắt hoài nghi, cho rằng Cát Vũ điên rồi, đắc tội Trương Tam Hổ và Ô Nha thì còn có đường sống, nhưng nếu đắc tội Quan đại thiếu thì thật sự là đi vào đường chết, Quan đại thiếu chính là một nhân vật một tay che trời ở Giang Thành này.
"Tránh ra, để cho ta tới, các ngươi không phải đối thủ của hắn đâu."
Nghiêm tiên sinh vẫn luôn đứng phía sau đột nhiên tiến lên trước hai bước, đến gần Cát Vũ, khi thế trên người hắn ta nhanh chóng bùng lên, những phiến đá dày mà hắn ta đi qua đều xuất hiện những vết nứt như mạng nhện.
Nội kình được phóng ra bên ngoài, công pháp nội gia Đại Thành chi cảnh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT