“Ngươi giúp kẻ xấu làm điều ác, hại người vô tội, không ở yên trên đất nước của ngươi mà lại chạy đến Hoa Hoạ giễu võ dương oai, thật sự coi thường người tu hành của Hoa Hạ ta ư? Không gặp phải bọn ta thì thôi, nếu đã rơi vào tay ta thì ta chỉ đành tiễn ngươi lên đường vậy.” Mặc dù trong lòng Cát Vũ sợ hãi nhưng vẫn ra vẻ khí phách nói.

“Ta chỉ cầm tiền làm việc cho người khác mà thôi, đó là lý lẽ bất di bất dịch, ngươi cũng đừng tự cho mình là vĩ đại hơn người, chẳng phải ngươi cũng vì tiền mà làm việc cho người khác sao? Chúng ta đều giống nhau, cần gì phải ép nhau tới đường cùng chứ?” Giọng nói kia lại lan vào trong tâm trí Cát Vũ.

“Chúng ta khác nhau, ta làm việc có giới hạn, ta chưa từng giết người vô tội, còn ngươi đã từng.” Vừa nói, Cát Vũ vừa vung Mao Sơn Thất Tinh Kiếm lên chỉ vào tên giáng đầu sư kia.

“Có giết được hay không, thử là biết liền.” Cát Vũ nói với Hắc Tiểu Sắc bên cạnh: “Xông lên!”

Nhưng Cát Vũ vừa gọi lại chẳng nghe hắn ta đáp, khi Cát Vũ quay lại đã không thấy Hắc Tiểu Sắc đâu nữa.

Tên này chạy đi đâu thế không biết, sao chẳng nói chẳng rằng gì cả, xuất quỷ nhập thần, chẳng lẽ lại định giở trò gì hay sao?

Mặc kệ hắn ta! Thân hình Cát Vũ loé lên, thanh trường kiếm trong tay đâm vào ngực của tên giáng đầu sư, lão ta cũng rút ra một thanh trường kiếm chống lại Cát Vũ.

Vừa giao đấu, Cát Vũ đã cảm nhận được sức mạnh của đối thủ, thực sự rất mạnh, mạnh đến mức hắn phải dốc toàn lực chiến đấu. Kiếm pháp của đối phương rất lão luyện, vô cùng tàn nhẫn xảo quyệt.

Vừa chiến đấu, Cát Vũ vừa thầm nghĩ kiếm pháp của người này rất giống với của Hoa Hạ, chẳng lẽ người Malaysia cũng biết kiếm pháp của Hoa Hạ ư?

Hai người chiến đấu với tốc độ rất nhanh, chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, Cát Vũ đã chiến đấu với lão ta khoảng ba mươi hiệp, chẳng hề chiếm ưu thế, ngược lại còn có cảm giác bị áp đảo.

Bị buộc vào đường cùng, Cát Vũ vung thanh trường kiếm trong tay lên, bảy thanh kiếm nhỏ đồng thời bay ra, buộc tên giáng đầu sư kia phải lùi lại mấy bước.

Tận dụng cơ hội này, Cát Vũ kết chỉ niệm quyết, sử dụng Mao Sơn phân hồn thuật, một lúc xuất hiện ba Cát Vũ giống nhau như đúc, khiến tên giáng đầu sư kia sửng sốt, trên mặt lộ rõ vẻ kinh hãi.

Tuy nhiên, trong tích tắc, Cát Vũ đã vung tay thu Mao Sơn Thất Tinh Kiếm về, dẫn theo hai phân thân lao đến chỗ tên giáng đầu sư kia.

Lúc này, tên giáng đầu sư cũng bộc phát ra sức chiến đấu mạnh mẽ, vung thanh trường kiếm lên, một luồng ánh sáng màu xanh lục đột nhiên xuất hiện, sau đó vô số kiếm ảnh ùn ùn lao tới. Mà thanh Mao Sơn Thất Tinh kiếm trong tay Cát Vũ cũng tung bảy thanh kiếm nhỏ ra bốn phía, liên tục đẩy những kiếm ảnh đó ra.

Cát Vũ càng đánh càng sợ hãi, sao kiếm pháp của tên giáng đầu sư này lại lợi hại đến thế? Hơn nữa nhìn rất giống chiêu thức của Hắc Tiểu Sắc.

Chuyện quái gì thế nhỉ?

Hai người đánh được mười mấy chiêu, càng đánh càng hăng, chỉ thấy cây cối ầm ầm đổ rạp xuống, trên mặt đất đầy vết kiếm sâu hoắm.

Gần như tất cả các thủ đoạn đều được tung ra, nhưng Cát Vũ vẫn không thể lấn áp được đối thủ, mà đối phương cũng cảm thấy mệt mỏi, dù sao hai phân thân kia của Cát Vũ cũng rất mạnh.

Cả hai chiến đấu không biết bao lâu, cả cánh rừng nhỏ đều bị san bằng.

Ngay khi trận chiến đang diễn ra ác liệt, một giọng nói quen thuộc bất chợt vang lên bên tai Cát Vũ: “Tiểu Vũ, đừng đánh nữa, các ngươi đã bị trúng chiêu rồi.”

Cát Vũ sững sờ, hình như giọng nói này là của một lão quỷ trong Tụ Linh tháp, sao lại xuất hiện ở đây?

Lập tức Cát Vũ nghi ngờ, vội vàng rút kiếm ra, để cho hai phân thân tiếp tục giao chiến với tên giáng đầu sư, còn hắn nhìn về phía lão quỷ đang bay cách đó không xa.

“Chuyện gì thế?” Cát Vũ nghi ngờ hỏi.

“Tiểu Vũ, sau gốc đại thụ phía sau ngươi ba bước có một thứ gì đó, hình như là của tên giáng đầu sư kia để lại, ngươi bắt nó ra rồi giết đi.” Lão quỷ nhắc nhở.

Cát Vũ đương nhiên rất tin tưởng lão quỷ trong Tụ Linh tháp, nên đã bước đến gốc đại thụ, cúi đầu tìm kiếm một vòng nhưng không tìm được gì. Bất thình lình có thứ gì đó từ gốc cây bay thẳng vào mặt Cát Vũ, khiến hắn giật mình và nhanh chóng lùi lại. Sau khi vật đó rơi xuống đất, Cát Vũ nhìn kỹ thì thấy đó là một con rết to, dài khoảng hai mươi cm, toàn thân chi chít những cái chân, hoa văn sặc sỡ, nó cứ lắc lắc thân mình lao đến chỗ Cát Vũ.

Cát Vũ lập tức rút Mao Sơn Thất Tinh kiếm trong tay chém về phía con rết lớn, không ngờ con rết đó nhanh chóng bò sang một bên, sau đó xoay lại tiếp tục lao về phía Cát Vũ.

“Hừ, tưởng rằng ta không giết được ngươi ư?”

Cát Vũ hét lên, đồng thời quét bảy thanh kiếm nhỏ về phía con rết.

Lần này, với bảy thanh kiếm nhỏ, dù con rết có chạy nhanh cũng không thoát được, lập tức bị hai thanh kiếm nhỏ ghim chặt xuống đất, thế nhưng nó vẫn chưa chết.

Khi con rết lớn này vừa chết, Cát Vũ lại nhìn về phía tên giáng đầu sư, nhất thời không thể tin được. Hắn lại nhìn thấy hai phân thân của mình không chiến đấu với tên giáng đầu sư kia, mà đang chiến đấu với Hắc Tiểu Sắc, rốt cuộc là chuyện gì đây?

Nhìn thấy cảnh này, Cát Vũ hét lên: “Đừng đánh nữa, Hắc ca, ta là Cát Vũ đây.”

Vừa nói, Cát Vũ vừa kết pháp quyết, rút hai phân thân về đứng bên cạnh hắn.

Khi Cát Vũ gọi Hắc Tiểu Sắc, hắn ta cũng sửng sốt, sau đó dụi mắt, lại nhìn về phía Cát Vũ, kinh ngạc nói: “Tên giáng đầu sư kia đâu? Ngươi tới đây lúc nào vậy?”

Vừa nói, Hắc Tiểu Sắc vừa đi về phía Cát Vũ với vẻ mặt khó hiểu.

“Hắc ca, chúng ta đã trúng gian kế của tên giáng đầu sư kia rồi, ban nãy là hai chúng ta đang tự đánh nhau.” Cát Vũ vội vàng nói.

“Thật sao?” Hắc Tiểu Sắc vẫn không tin.

Nhưng Cát Vũ rất quả quyết, vừa rồi hắn tưởng đang đánh nhau sống chết với tên giáng đầu sư kia, nhưng càng đánh càng thấy chiêu thức của đối phương rất cổ quái, rất giống với Hắc Tiểu Sắc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play