Quả thật Cát Vũ không có điện thoại, nói ra thì lý do có hơi lúng túng, chỉ có một chữ - nghèo.

Hắn chỉ mới tới đại học Giang Thành có mấy ngày, chưa nhận được tiền lương, nên không mua nổi điện thoại, nếu nhà ăn không bao cơm thì chuyện ăn uống cũng là một vấn đề.

“Không hổ là đại sư, tất nhiên mấy thứ tầm thường như điện thoại sẽ không để trong mắt rồi, nhưng để sau này tiện liên lạc, ta cảm thấy Cát đại sư vẫn nên có một chiếc điện thoại để mang theo bên người sẽ tốt hơn.” Quản gia Lưu cung kính nói.

“Chuyện này để sau hẵng nói, bây giờ sắc trời đã không còn sớm nữa, ta phải về nhà đi ngủ đây.” Cát Vũ vươn người nói.

“Vâng vâng vâng... Để ta đi tiễn Cát đại sư về, để cứu gia chủ nhà bọn ta, Cát đại sư đã tốn rất nhiều công sức, nên phải nghỉ ngơi cho khỏe.” Quản gia Lưu nói, rồi đi trước dẫn đường, dẫn hiệu trưởng Vương và Cát Vũ ra khỏi biệt thự xa hoa của nhà họ Tr4n.

Tr4n Trạch San cũng tiễn bọn họ ra cửa chính.

Lôi Phong Vân cũng đi theo Cát Vũ ra ngoài, lúc đi tới cửa chính biệt thự, quản gia Lưu đã sai người đi chuẩn bị xe xong xuôi hết rồi, lần này đã có khác biệt về đẳng cấp rồi, nhà họ Tr4n dứt khoát lái chiếc Bently xa hoa của Tr4n Nhạc Thanh ra, có thể thấy trình độ coi trọng đối với Cát Vũ không hề tầm thường.

Đợi đến khi Cát Vũ và hiệu trưởng Vương sắp ngồi lên xe, Lôi Phong Vân lại sáp tới, lấy tấm danh thiếp được làm bằng vàng ròng trên người ra, bên trên còn có mùi nước hoa thoang thoảng, hai tay đưa cho Cát Vũ, cung kính nói: “Cát đại sư, nếu sau này có việc cần đến nhà họ Lôi bọn ta thì cứ việc liên lạc với bọn ta, Lôi Phong Vân ta sẽ đến ngay tức khắc, việc nghĩa chẳng từ.”

Chỉ riêng tấm danh thiếp này đã có chi phí không hề nhỏ, bình thường Lôi Phong Vân chỉ đưa cho khách hàng cực kỳ quan trọng. Cát Vũ liếc nhìn tấm danh thiếp đó, cũng không tiện từ chối nên nhận lấy, rồi khẽ cười đáp: “Chuyện nhỏ mà thôi...”

Sau đó hắn cùng hiệu trưởng Vương ngồi lên xe, rời khỏi biệt thự nhà họ Tr4n, rồi chạy về phía trường Đại học Giang Thành.

Sau khi đưa đến trường Đại học Giang Thành, quản gia Lưu lại cảm ơn Cát Vũ một phen, rồi mới rời đi.

Cát Vũ và hiệu trưởng Vương đi vào khuôn viên trường đại học Giang Thành, hiệu trưởng Vương không kiềm nén được tâm trạng kích động của mình, không khỏi khoa trương về cảnh tượng oai phong lẫm liệt của Cát Vũ ban nãy, hoàn toàn quên mất chuyện mình đã bị linh xà đó dọa sợ đến mức suýt tè ra quần.

Một lúc sau, hiệu trưởng Vương mới chợt nhớ ra tiền thù lao mà nhà họ Tr4n đưa cho Cát Vũ, nên vội vàng lấy tấm thẻ đó ra, đưa cho Cát Vũ: “Đội trưởng Cát, ngài hãy nhận lấy số tiền này đi, có được khoản tiền lớn này, ta thấy ngài không cần phải hạ mình làm bảo vệ trường Đại học Giang Thành nữa.”

Cát Vũ liếc nhìn hiệu trưởng Vương, rồi lắc đầu nói: “Chuyện ta làm bảo vệ trường Đại học Giang Thành là do sư phụ sắp xếp, nên ta không dám cãi lời ông ấy, ông ấy đã sắp xếp ta vào đây thì chắc chắn có dụng ý riêng của ông ấy, nên chuyện này hoàn toàn không liên quan đến tiền bạc. Vụ làm ăn này là do ông giới thiệu cho ta, hay là thế này, chúng ta chia năm mươi năm mươi, mỗi người nhận một nửa khoản tiền này được không?”

Hiệu trưởng Vương nghe vậy thì vội vàng xua tay nói: “Chuyện này không được, đây là tiền cực khổ của Đội trưởng Cát, ta đâu có giúp được gì, trước đó còn để ngài bị sỉ nhục một trận, đến bây giờ ta vẫn còn hơi áy náy, nên ta không thể nhận một xu nào được.”

Cát Vũ thấy hiệu trưởng Vương cố chấp như thế thì cũng không khuyên nhủ gì nhiều, đành phải nhận lấy khoản tiền này.

Thật ra hiệu trưởng Vương không hề bị thiệt thòi, ông giúp nhà họ Tr4n một chuyện lớn như thế, chắc chắn nhà họ Tr4n sẽ ghi nhớ ân tình của hiệu trưởng Vương, triệu phú như nhà họ Tr4n tùy ý tài trợ cho trường Đại học Giang Thành chút tiền cũng được lợi không hề nhỏ rồi.

Hơn nữa, có thể kết thân với Tr4n Nhạc Thanh – ông cụ nhà họ Tr4n thì mãi mãi không cần phải đắn đo về chuyện tiền bạc.

Hai người tách nhau ở trường Đại học Giang Thành, Cát Vũ cầm thẻ ngân hàng một trăm vạn đắc ý đi về phía tiểu khu cũ kỹ, lúc đi qua một ngân hàng, hắn liền đi vào cây ATM rút ra một vạn tệ để mang theo bên người.

Cát Vũ luôn để trong lòng về chuyện mình vẫn còn thiếu tiền nhà của hoa khôi Tô Mạn Thanh.

Đợi đến khi về tới nhà thuê, hắn liền phát hiện ra Tô Mạn Thanh đang đợi mình ở trong phòng khách. Bây giờ trời đã không còn sớm nữa, Tô Mạn Thanh mặc một chiếc váy ngủ rộng rãi, đang ngồi trên sofa trong phòng khách, trên bàn ăn bên cạnh còn đặt mấy món ăn, mấy món này đều do đích thân Tô Mạn Thanh nấu, tài nấu nướng của nàng cũng không tệ, chắc là cố ý chuẩn bị cho Cát Vũ.

Đợi đến khi Cát Vũ mở cửa đi vào, Tô Mạn Thanh nhất thời sáng mắt, đôi mắt vốn đang buồn ngủ bỗng sáng rỡ, vội hỏi: “Vũ ca, ngươi đi đâu đấy? Tại sao muộn như vậy mới về?”

Cát Vũ liếc nhìn Tô Mạn Thanh, mặc dù trên người nàng đang mặc một chiếc váy ngủ rộng rãi, nhưng vẫn có thể nhìn thấy rất rõ vóc dáng uyển chuyển của nàng.

“Sao thế, mới một lúc không nhìn thấy ta mà ngươi đã nhớ ta rồi à?” Cát Vũ cười hì hì hỏi ngược lại.

Tô Mạn Thanh đỏ mặt, xấu hổ nói: “Ngươi đừng có mơ... Ta vốn định ăn tối cùng với ngươi, để ngươi nếm thử tài nấu nướng của ta, nhưng vừa tan học ra đã không nhìn thấy ngươi, mà ngươi ngay cả điện thoại để liên lạc cũng chẳng có.”

Nhắc đến ăn tối, quả thật Cát Vũ đang rất đói, hắn bận rộn hơn nửa ngày trời mà chưa có một hạt cơm nào vào bụng. Ngửi thấy mùi đồ ăn thơm phức, hắn nhất thời thèm nhỏ dãi, vội vàng đi tới, định ăn ngấu nghiến ngay.

Tô Mạn Thanh ngăn hắn lại: “Ngươi đừng ăn, đồ ăn đã nguội hết rồi, để ta đi hâm nóng lại đã.”

“Không cần đâu, làm vậy rắc rối lắm.” Cát Vũ đã không kịp chờ đợi rồi, hắn nhất thời ăn ngấu nghiến, chẳng mấy chốc, một bàn thức ăn đã bị quét sạch.

Nhìn thấy Cát Vũ ăn sạch sẽ như vậy, Tô Mạn Thanh nhất thời tràn đầy cảm giác thành tựu.

Ăn cơm xong, Cát Vũ liền lau miệng, rồi nhanh chóng lấy một vạn tệ kia ra để xuống bàn, khẽ cười nói: “Đây là tiền thuê nhà, ngươi hãy nhận lấy đi.”

Tô Mạn Thanh thấy Cát Vũ lấy ra nhiều tiền như vậy thì ngạc nhiên hỏi: “Sao ngươi lại có nhiều tiền như vậy, ngươi lấy ở đâu thế?”

“Tự ta kiếm được đấy, chứ không phải đi cướp đâu.” Cát Vũ đáp.

“Không cần đâu, ngươi cứ cầm về đi, ngươi đã làm việc cực khổ như vậy mà.” Tô Mạn Thanh ân cần nhìn Cát Vũ.

Thế là hắn không nhiều lời với Tô Mạn Thanh nữa, sau khi ăn uống no say, hắn liền đi vào phòng của mình, rồi lấy Tụ Linh Tháp ra, sau đó vươn tay mở nắp Tụ Linh Tháp, cảm nhận đạo hạnh của linh xà kia, lúc khí trường lan tràn đến bản thân, trong lòng Cát Vũ nhất thời giật mình.

Lần này hắn thật sự nhặt được món hời to rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play