Đêm qua Cát Vũ vừa mới gặp phải người của Luyện Quỷ Đường, cho nên bây giờ vô cùng cảnh giác, hắn cùng Dương Phàm bước ra quán cơm, vừa mới đi chưa đến hai trăm mét đã nhanh chóng cảm nhận được ánh mắt không có ý tốt ở sau lưng nhìn chằm chằm vào mình, loại cảm giác này rất tệ, giống như mũi nhọn ở sau lưng vậy.
Cát Vũ quay đầu lại nhìn thoáng qua, phía sau ngã tư đường trống trơn, cũng không nhìn thấy người nào, lại nhìn Dương Phàm bên cạnh, phát hiện ra mặt cô đỏ rực, khóe miệng còn hiện lên nét cười như có như không, hiển nhiên không phát hiện ra có gì lạ ở phía sau.
Cứ vậy, Cát Vũ và Dương Phàm đi thêm một đoạn nữa, loại cảm giác nhìn chằm chằm sau lưng lại xuất hiện.
Dương Phàm quay sang nhìn về phía Cát Vũ hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
"Sau lưng có người đi theo chúng ta." Giọng nói của Cát Vũ được áp xuống rất thấp, giả vờ như không nói gì, còn cho cô một ánh mắt, ý muốn nói đừng biểu hiện quá rõ ràng tránh để người khác phát hiện.
Dương Phàm cũng là một người từng trải, trong nháy mắt liền hiểu ra phía sau có người, cũng không hề quay lại nhìn mà cùng với Cát Vũ nói chuyện phiếm như không có gì.
Cô nhanh chóng cảm nhận được, quả thực phía sau có người nhìn chằm chằm mình, hơn nữa ngay trong phạm vi cách bọn họ hai trăm mét.
Toàn bộ hành động cũng như lời nói của cô và Cát Vũ đều nằm trong phạm vi theo dõi của đối phương.
Dương Phàm và Cát Vũ ngay lập tức đi về một hướng hẻo lánh, muốn nhìn xem rốt cuộc là ai đang theo dõi mình.
Dương Phàm và Cát Vũ đều là những người có tu vi không tồi, cũng không hề sợ kẻ đi theo mình kia, nếu tu vi của đối phương rất cao thì cũng sẽ không dễ dàng bị bọn họ nhận ra.
Đột nhiên phía trước có một ngõ nhỏ, Dương Phàm kéo Cát Vũ vào bên trong, thấp giọng nói:"Ngươi nói xem có phải người của Luyện Quỷ Đường đến đây không?"
Sắc mặt Cát Vũ trầm xuống, lắc đầu nói: "Chuyện này khó nói, nhưng cũng có khả năng, hôm qua vừa mới giết hơn hai mươi người của bọn họ mà."
"Đi theo tiểu tử ngươi không có chuyện gì tốt cả, ngươi giống hệt với Tiểu Cửu Ca năm đó, đi đến đâu cũng không an toàn, ăn bữa cơm với ngươi cũng xảy ra chuyện như vậy." Tuy rằng lời nói của Dương Phàm hơi oán giận, nhưng trên mặt lại cười cười.
Cát Vũ không hiểu nổi, sao đến bây giờ Dương Phàm vẫn có thể cười được chứ.
"Xin lỗi, chị Tiểu Phàm, ta lại gây phiền toái cho cô rồi." Cát Vũ bất đắc dĩ nói.
"Nói đùa mà ngươi cũng tin là thật đấy à, đúng là đồ ngốc." Dương Phàm cười nói, sau đó kéo Cát Vũ nép vào ngõ nhỏ.
Ngây người tại ngõ nhỏ một lúc, kẻ đi theo vẫn chưa hiện thân, nên hai người đành phải tiếp tục đi về phía trước.
Đúng lúc này, mới đi được chưa đến một trăm mét, một bóng đen đi theo phía sau lập tức đánh ra hai ám khí về phía bọn họ.
Hai người đều có phòng bị, đương nhiên người nọ vừa mới động thủ, hai người liền lắc người tránh đi, thoát khỏi hai ám khí.
Ngay sau đó, bọn họ nhanh chóng xoay người, liền nhìn thấy kẻ đánh ám khí về phía mình mặc một thân đen, trên đầu còn có mũ, không thể nhìn rõ hình dáng của hắn ta, hắn ta đánh ám khí về phía bọn họ nhưng không trúng, liền xoay người bỏ chạy.
Phương hướng hắn ta bỏ chạy cũng vô cùng hẻo lánh.
Dương Phàm không hề do dự, cơ thể vụt qua, để lại một chữ cho Cát Vũ: "Đuổi."
Cát Vũ cảm thấy có gì đó không thích hợp, vừa muốn ngăn cản Dương Phàm đã không còn kịp nữa rồi, Dương Phàm đã đuổi theo được hơn một trăm mét, tốc độ này cũng quá nhanh rồi.
Cát Vũ không thể để cho một mình Dương Phàm gặp phải nguy hiểm, hơi sửng sốt, ngay sau đó đuổi theo Dương Phàm.
Người mặc đồ đen đã đào tẩu cũng là một kẻ có tu vi không tồi, khả năng đào thoát rất nhanh, phi lên nóc nhà, cơ thể của Dương Phàm cũng rất linh động, đuổi ngay sát theo sau, nhưng vẫn luôn duy trì khoảng cách ba mươi thước.
Dương Phàm cũng là một người có tính cách kích động, vội vàng, gặp chuyện cũng không suy nghĩ nhiều mà trực tiếp đuổi theo.
Cát Vũ lại cảm thấy chuyện này không đơn giản, loại hành vi thấp kém như đánh lén sau lưng, bất cứ một người nào có tu vi cao cũng khó bị trúng chiêu.
Tên đồ đen duy trì khoảng cách hai ba mươi thước với Dương Phàm, Cát Vũ và Dương Phàm cũng duy trì khoảng cách hai ba mươi thước.
Lúc này, tên đồ đen phía trước đột nhiên dừng bước, đứng tại chỗ, quay đầu nhìn về phía Dương Phàm.
Bấy giờ Dương Phàm cũng cảm nhận được có điều bất thường, vì thế bước chậm lại, Cát Vũ nhanh chóng đuổi theo đứng sóng vai cùng cô.
"Nói đi, ngươi là ai?" Dương Phàm chậm rãi bước về phía tên đồ đen, vỗ bên hông, rút nhuyễn kiếm ra ngoài.
"Luyện Quỷ Đường à?" Cát Vũ đi ngay phía sau Dương Phàm, nghi hoặc hỏi.
Tên đồ đen không nói lời nào, chỉ cười khẩy, sau đó xoay người tiếp tục chạy về phía trước.
"Định trốn ư?" Dương Phàm kêu lên một tiếng, lập tức chạy theo người kia.
Cát Vũ theo ngay cạnh cô, một tấc không rời.
Nhưng mà, ngay ở hướng hai người đuổi theo, nhoáng một cái đã không nhìn thấy tên đồ đen đâu, sau đó đột nhiên bốn phương tám hướng nổi lên sương mù trắng, bao vây lấy bọn họ.
"Không hay rồi, có mai phục." Cát Vũ trầm giọng nói.
Lúc này Dương Phàm cũng nhận ra, bối rối nói: "Là pháp trận."
Thời điểm hai người nhận ra điều này, đang muốn lùi về thì phía sau cũng là sương mù trắng xóa, hoàn toàn bao vây bọn họ.
Trong chốc lát bọn họ cũng không thể nhìn ra được đây là pháp trận gì, không khỏi có chút bối rối.
Ngay từ đầu Cát Vũ đã nhìn ra người này có chút không ổn, nhưng căn bản Dương Phàm không hề để ý, trực tiếp đuổi theo, hiện tại nói gì cũng đã muộn rồi.
"Ha ha ha... Dương Phàm, tiểu nha đầu nhà ngươi, hôm nay ngươi không trốn thoát được đây." Một thanh âm ngông cuồng cất lên.
Nghe thấy giọng nói này, Cát Vũ và Dương Phàm đều sửng sốt, ban đầu bọn họ tưởng rằng đám người Luyện Quỷ Đường lại đến gây phiền toái, nhưng không phải, người nọ đến vì Dương Phàm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT