Nếu Chung Cẩm Lượng đã có cơ duyên như vậy, Cát Vũ với tư cách là một người bạn, chắc chắn sẽ giúp đỡ hắn ta.

Thật ra Cát Vũ hoàn toàn có thể thu nhận Chung Cẩm Lượng làm đồ đệ, dựa vào vai vế của Cát Vũ ở Mao Sơn, hoàn toàn có thể thu nhận đồ đề mà không một ai không phục cả.

Nhưng gia đình của Chung Cẩm Lượng có truyền thừa của riêng họ, nếu Cát Vũ đã dạy Chung Cẩm Lượng thuật pháp của Mao Sơn, thì hắn ta không thể tiếp tục tu luyện truyền thừa của nhà họ nữa, đây là quy củ.

Vì vậy, Cát Vũ chỉ dạy cho Chung Cẩm Lượng tu hành nhập môn, để hắn ta tự tìm hiểu di thư của thần Chung Quỳ.

Mà sở dĩ Cát Vũ tìm một nơi như vậy để Chung Cẩm Lượng tu hành, thứ nhất là để tránh bị thế tục ràng buộc, để Chung Cẩm Lượng có thể hoàn toàn nhập tâm vào tu hành, như vậy hắn ta mới có thể tạo ra đột phá.

Thứ hai, nơi mà Cát Vũ tìm được cho hắn ta là nơi hội tụ linh khí của đất trời, hắn đã mất mấy ngày trời mới tìm được.

Tu hành ở một nơi như vậy, Chung Cẩm Lượng mới có thể đạt được thành tựu.

Lúc trước, sau khi hắn được sư phụ đưa lên Mao Sơn, mỗi ngày đều tu hành cực khổ, mãi cho đến năm mười tuổi mới được theo sư phụ xuống núi rèn luyện, tróc quỷ trừ yêu, sẵn tiện kiếm ít tiền để mua một số đồ dùng thức ăn nước uống cho hai thầy trò.

Khi đó Cát Vũ còn rất nhỏ, tuy thông minh nhưng hắn vẫn còn trẻ và chưa biết gì nhiều, bây giờ Chung Cẩm Lượng đã ngoài hai mươi tuổi, chắc chắn sẽ lĩnh hội pháp môn tu hành nhanh hơn Cát Vũ.

Cát Vũ ấn định thời gian cho Chung Cẩm Lượng là một năm, sau một năm, ước chừng tu vi đã đạt được một chút thành tựu, sau đó hắn ta sẽ đến tìm Cát Vũ, lúc đó Cát Vũ có thể đưa Chung Cẩm Lượng đi rèn giũa thêm, như thế mới có thể đạt được thành tựu lẫy lừng. Khi đó, Cát Vũ cũng có thể chỉ điểm thêm cho Chung Cẩm Lượng trên phương diện tu hành.

Đối với mệnh lệnh của Cát Vũ, Chung Cẩm Lượng vẫn không tình nguyện lắm, bỏ hắn ta ở lại vùng núi cằn cỗi này, mặc dù có đồ ăn thức uống, nhưng hễ nghĩ đến việc phải sống một năm ở lưng chừng núi, khiến Chung Cẩm Lượng cảm thấy vô cùng buồn bã.

Trước đó hắn ta đã quen với cuộc sống đô thị, tuy vất vả nhưng vẫn có điện và internet, khi không có việc gì hắn ta có thể lướt mạng và nói chuyện phiếm, nhưng trong này ngay cả sóng điện thoại còn không có, chứ đừng nói đến internet.

Mặc dù hơi miễn cưỡng nhưng Chung Cẩm Lượng thực sự hy vọng có thể giống như Cát Vũ, có được thủ đoạn xuất quỷ nhập thần. Nhớ lại vừa mới đây, cả nhà hắn ta đã bị Nhị Cẩu Tử bắt nạt, nên dù thế nào hắn ta cũng phải cắn răng sống sót trong một năm này.

Dưới sự hướng dẫn tận tình của Cát Vũ, Chung Cẩm Lượng đã tiến bộ nhanh chóng, mất khoảng mười ngày đã có thể đạt được một số điều nhất định, nhưng vẫn còn cách nhập môn một chặng đường dài.

Về phần phù văn cổ, mỗi ngày Cát Vũ phải dạy hắn ta hai ba trăm từ để hắn ta thuộc lòng. Trong quyển sách kia có hơn hai ba nghìn phù văn cổ, Cát Vũ sợ có những từ lạ Chung Cẩm Lượng không hiểu, nên đã dạy hắn ta một ít.

Một tháng sau, Chung Cẩm Lượng về cơ bản đã thuộc gần hết các phù văn cổ.

Về phần tu hành nhập môn cũng có thể dễ dàng hiểu được khí tràng.

Hiểu được khí tràng sẽ hấp thụ được thiên địa linh khí, ngũ hành lực vào trong cơ thể, coi như là đã vào giai đoạn sơ cấp của tu hành đạo gia.

Lúc này mới nhập môn, chờ Chung Cẩm Lượng có một ít hoả hậu, Cát Vũ sẽ bảo hắn ta cầm cây quạt kia, thúc đẩy linh lực để hoá thành một thanh bảo kiếm.

Mặc dù Chung Cẩm Lượng đã hiểu được một ít khí tràng, nhưng linh lực vẫn còn mỏng như sợi tơ nhện, Chung Cẩm Lượng muốn truyền linh lực vào chiếc quạt kia, sử dụng pháp quyết để biến nó thành một thanh bảo kiếm vẫn còn quá khó.

Trong những ngày đầu tiên, Chung Cẩm Lượng ngày nào cũng hành động như một kẻ điên, lắc lắc chiếc quạt trong tay, lẩm bẩm: “Biến cho ta, biến thành thanh bảo kiếm.”

Nhưng cây quạt vẫn là cây quạt, không có dấu hiệu nào sẽ biến thành thanh kiếm.

Liên tục một tháng như vậy, sau mười tám lần thử nghiệm, cuối cùng Chung Cẩm mới biến cây quạt thành thanh bảo kiếm được một lần.

Chỉ trong hai tháng, Chung Cẩm Lượng đã bước vào hàng ngũ người tu hành, nhưng cũng chỉ mới nhập môn, còn phải cố gắng hơn nữa.

Tuy nhiên, khi Chung Cẩm Lượng có thể biến chiếc quạt của mình thành một thanh kiếm, hắn ta vui mừng khôn xiết, cuối cùng cảm nhận được lợi ích của việc trở thành một người tu hành.

Mặc dù chỉ mới tu hành với Cát Vũ trong hai tháng, nhưng lúc này Chung Cẩm Lượng đã không còn là một nhân viên bảo vệ nhỏ bé như trước nữa, mười tám người bình thường còn không lại gần hắn ta được, ngay cả Ô Nha cũng chỉ đánh ngang ngửa với hắn ta mà thôi.

Người tu hành không giống với người bình thường, một khi bước vào nhập môn là đã khác biệt rồi.

Trong những ngày truyền thụ tu vi cho Chung Cẩm Lượng, Cát Vũ đã treo bức chân dung của thần Chung Quỳ trên hang động. Cát Vũ vẫn luôn cảm thấy trên bức hoạ này có huyền cơ gì đó, mỗi khi hắn nhìn bức hoạ lại giống như cảm nhận được một niệm lực mạnh mẽ từ bức chân dung.

Nếu thần Chung Quỳ đã để lại ba món đồ kia cho hậu nhân, chắc chắn sẽ có ý nghĩa gì đó. Thế nhưng Cát Vũ nhìn bức chân dung đã hai tháng, mà vẫn chẳng nhìn thấy chỗ nào thần kỳ cả, nên nói với Chung Cẩm Lượng đừng tháo bức chân dung ra mà cứ treo ở trong hang.

Tuy nhiên, Chung Cẩm Lượng nói với Cát Vũ rằng mỗi khi hắn ta nhìn bức chân dung là lại cảm thấy rất kiên định, như có người đang thì thầm bên tai, khiến cho tâm trạng đang bực dọc cũng bình tĩnh lại, có điều hắn ta lại không nghe rõ đối phương nói gì.

Nghe vậy, trong lòng Cát Vũ chùng xuống, lặng lẽ gật đầu, thầm nghĩ, xem ra bức tranh này quả thật là ẩn chứa huyền cơ, có thể tạo ra một loại giao tiếp với Chung Cẩm Lượng, nhưng hắn thì lại không được, dù sao cũng là tổ tiên của người ta mà.

Khi tu vi của Chung Cẩm Lượng ngày càng cao thì hắn ngày càng cảm nhận rõ ràng hơn niệm lực chứa đựng trong bức chân dung kia, Cát Vũ nghĩ có thể trong đó có chứa một sợi thần thức của thần Chung Quỳ

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play