Trong vòng ba phút, hai cao thủ kia đã bị Cát Vũ giải quyết dễ dàng, tuy cả hai không ngất xỉu nhưng một người lại nằm rạp rên mặt đất không thể nhúc nhích, người còn lại bị gãy tay, trật khớp, không còn khả năng chiến đấu.

Lúc này, Hàn Vĩ Địch nhìn Cát Vũ, ngày càng sợ hãi, vì gã ta không thể nhận ra Cát Vũ đang sử dụng chiêu thức gì.

Chỉ trong chốc lát, Cát Vũ đã sử dụng vài loại thủ đoạn, bao gồm Ưng Trảo công, Hổ Hạc Song Hình, Thái Cực … khiến Hàn Vĩ Địch hoa cả mắt, gã ta không thể biết Cát Vũ đang tu luyện loại công pháp gì, giống như cái gì cũng biết cả.

Lúc này, chỉ còn một mình Hàn Vĩ Địch đang đứng trước mặt Cát Vũ, Cát Vũ cười nói: “Tốt lắm, bây giờ chỉ còn hai chúng ta, có thể từ từ giao đấu với nhau. Lục Hợp Quyền rất uy mãnh, chỉ cần luyện tới nơi tới chốn, nhất định sẽ đạt đến hoả hậu, còn có lực sát thương rất mạnh. Có điều không biết trình độ của ngươi thế nào, giờ là lúc để ngươi biểu diễn đấy.”

Hàn Vĩ Địch vừa sợ vừa giận, tức đến nỗi cơ thể đã bắt đầu run rẩy.

Gã ta nắm chặt nắm đấm, đấm mạnh xuống đất tạo thành một cái hố, ngay sau đó Hàn Vĩ Địch tiến lên, tung ra một chiêu với khí thế ngất trời, nhắm thằng cằm Cát Vũ mà đánh tới.

Công lực của người này cực kỳ thâm hậu, khi gã ta chạy về phía Cát Vũ đã để lại dấu chân sâu ít nhất năm cm trên mặt đất. Mượn lực phát lực, quán dũng song quyền, đánh xuống đầu Cát Vũ, hận không thể đánh nát đầu hắn.

Thật ra, Cát Vũ nói chuyện với Hàn Vĩ Địch kiểu đó cũng là một loại sách lược. Người luyện võ kiêng kị nhất là trong lúc đánh nhau tâm bị rối loạn, chỉ vì bị chọc tức mà lao lên quên hết tất cả, thường thì cuối cùng sẽ bị thua.

Mà Lục Hợp Quyền chú trọng đến tam hợp của tâm, ý, khí. Là sự hòa hợp của tâm với ý, ý với khí, khí với lực. Chỉ cần tâm tư rối loạn thì hết thảy sẽ bị rối loạn.  Nếu Hàn Vĩ Địch bị lời nói của Cát Vũ chọc tức, không kìm được tức giận và trở nên rối loạn, điều đó có nghĩa là Lục Hợp Quyền của người này vẫn chưa đến trình độ hoả hậu.

Trong chớp mắt, Hàn Vĩ Địch đã tấn công Cát Vũ như một cơn bão dữ dội, Cát Vũ chỉ tiếp chiêu chứ không đáp trả.

Vừa đánh nhau với đối thủ, Cát Vũ vừa nói: “Lục Hợp Quyền coi trọng sự mạnh mẽ nhanh nhẹn, gọn gàng dứt khoát, thoải mái hào phóng, động tĩnh rõ ràng, kết hợp cương nhu, ba đầu đối lập, cao thấp cùng lúc, trong ngoài hợp nhất. Mắt, thân pháp, bước chân phải phối hợp chặt chẽ, động như du long, định như ngoạ hổ, tấn như giảo thỏ, linh như viên hầu, khinh tự vân hạc. Từ nội tam hợp đến ngoại tam hợp, nhất định phải có kỳ hình trước rồi mới có kỳ ý sau…”

“Mặc dù bộ Lục Hợp Quyền này của ngươi rất đẹp mắt nhưng chỉ là vẻ hào nhoáng bên ngoài, vẫn còn thiếu một ít hoả hậu.” Cát Vũ vừa đánh nhau với Hàn Vĩ Địch, tay chân va chạm liên tục, phát ra tiếng nổ lớn, vừa liếng thoắng không ngừng về tu luyện tâm pháp trong Lục Hợp Quyền.

Hàn Vĩ Địch càng đánh càng sợ hãi, sao tên nhóc này lại biết được tâm pháp của Lục Hợp Quyền, mà còn có vẻ như tinh thông hơn cả gã ta thế?

Tuy nhiên, khi họ đấu với nhau, Cát Vũ đã để gã ta vượt qua ba chiêu, lắc đầu nói: “Chán quá, chán quá… Lục Hợp Quyền chưa luyện đến nơi đến chốn, ta không chơi với ngươi nữa.”

Với âm thanh giòn giã vang lên, thân thể của Hàn Vĩ Địch bị đánh bay ra xa vài mét, đập đầu xuống đất tạo thành một cái hố to. May mà sân nhà của ông nội Chung Cẩm Lượng bằng đất, nếu làm bằng bê tông thì Hàn Vĩ Địch đã bị nát óc rồi.

Nhưng lần này Hàn Vĩ Địch ngã rất mạnh, đầu đập xuống đất, hoa mắt ù tai, mãi vẫn không đứng lên được.

Trước đây Cát Vũ đã luyện qua Lục Hợp Quyền nhưng đã lâu không sử dụng, lần này mượn Hàn Vĩ Địch để ôn lại, cũng may không bị ngượng tay, chưa được vài chiêu đã đánh bại gã ta.

Ở bên kia, tổng giám đốc Thái thấy bốn cao thủ mà ông ta mang theo đã bị Cát Vũ dễ dàng hạ gục, tất cả đều không còn sức để chống trả, thì biết hành động dùng cao thủ đối phó với Cát Vũ đã hoàn toàn sụp đổ.

Đám Nhị Cẩu Tử đang đứng phía trước tổng giám Thái thấy Cát Vũ mạnh mẽ như vậy, không khỏi co rụt lại.

“Lên hết cho ta, đánh mạnh vào, đánh chết chúng cho ta!” Tổng giám đốc Thái ra lệnh, những người tập trung ở cửa lập tức xúm lại, đây là định dùng chiến thuật lấy thịt đè người để dìm chết Cát Vũ.

Còn tổng giám đốc Thái và Nhị Cẩu Tử đã hòa vào đám đông, có lẽ họ muốn nhân cơ hội để chuồn mất.

Gây ra chuyện xong lại chuồn mất, sao Cát Vũ có thể để bọn chúng chuồn đi dễ dàng như vậy được.

Nhìn thấy đám người chuẩn bị lao tới, Cát Vũ lấy ra một lá bùa vân lôi, vò qua rồi ném về phía chúng.

Một tiếng sấm nổ vang trên mặt đất, những dòng điện cuồn cuộn đổ xuống khắp nơi.

Sau một tiếng “rầm” lớn, những người phía trước sợ hãi ngất xỉu tại chỗ, còn những người phía sau nhìn thấy sấm sét chói mắt, lập tức kêu khóc gọi cha mẹ, có người còn hét lớn: “Chạy mau… thằng nhóc này là yêu quái…”

Bùa Vân Lôi không đánh trúng bất cứ ai, nó chỉ nổ tung giữa không trung.

Mặc dù những người này rất đáng ghét, nhưng Cát Vũ không thể gi3t ch3t họ.

Nhưng sức mạnh kinh hoàng của tiếng sấm kia là tuyệt đối chưa từng có, những người này chưa từng thấy ai có thủ đoạn như thế, chỉ thần tiên mới có bản lĩnh như vậy. Đám người đã tận mắt thấy sức mạnh ghê gớm của Cát Vũ, giống như yêu quái thì nào dám bước tới, bọn họ đều hét lớn lui dần ra bên ngoài.

Nhưng vì quá đông, người chen chúc, giẫm đạp lên nhau, đao súng côn bổng trong tay rớt xuống đất còn không kịp nhặt.

Nhìn thấy những người này hốt hoảng chạy trốn, Cát Vũ cũng mặc kệ.

Lập tức, hắn vỗ vỗ Tụ Linh tháp bên hông, thả ra mấy lão quỷ, trầm giọng nói: “Nhìn cho kỹ hai tên tổng giám đốc Thái và Nhị Cẩu Tử vừa rồi, đừng để bọn chúng chạy mất.”

“Được, chắc chắn sẽ làm ổn thoả.” Sau khi mấy con quỷ vật nhận lệnh, chợt hoá thành mấy luồng khí, bay thẳng ra khỏi sân.

Trong sân ầm ĩ một trận, mấy phút sau mới bình ổn lại, cả ngôi nhà lại đột nhiên vắng tanh.

Nhưng trong sân vẫn có vài người sợ hãi mà ngất đi, Cát Vũ đi tới gần, đá vào họ nói: “Dậy đi, về nhà mà ngủ.”

Sau khi những người đó tỉnh dậy, họ liếc nhìn Cát Vũ và hét lên kinh hoàng: “Má ơi… ma, ma…”

Sau đó gào khóc thảm thiết chạy ra khỏi sân.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play