Sở dĩ hắn ta có gan gọi Cát Vũ lên, là vì hắn ta có lợi thế về vị trí, Nhị Cẩu Tử nghĩ Cát Vũ muốn lên trên chiếc xe ủi đất này thì phải trèo lên. Một khi Cát Vũ vừa ló đầu lên là hắn ta sẽ dùng gậy đánh vào đầu Cát Vũ, cho dù bản lĩnh đến đâu cũng sẽ bị ngất xỉu tại chỗ, như vậy thật là hoàn mỹ.
Nhưng Nhị Cẩu Tử không bao giờ ngờ rằng Cát Vũ đã nhảy lên từ khoảng cách hơn hai mét và đi thẳng đến đầu chiếc xe ủi, khiến hắn ta không kịp phòng bị, thậm chí còn không có thời gian để giơ cây gậy lên, Cát Vũ cứ thế xuất hiện trước mặt hắn ta, đã doạ cho tên Nhị Cẩu Tử chết khiếp.
Lúc này, Nhị Cẩu Tử không còn đường lui, bị Cát Vũ ép tới rìa của xe ủi đất nên mới nói hắn ta đã học võ, còn là võ của Thiếu Lâm Tự nữa.
Nghe vậy, Cát Vũ gật gù cười nói: “Hóa ra là từ Thiếu Lâm Tự, không đơn giản, không đơn giản. Không biết là Nam Thiếu Lâm hay Bắc Thiếu Lâm đây?”
“Ngươi không cần quan tâm ta là Nam Thiếu Lâm hay Bắc Thiếu Lâm, tóm lại, ta có thể đánh ngươi không gượng dậy nổi, mau chạy đi, ta sắp phát công rồi đấy…” Nhị Cẩu Tử vẫn còn giả bộ lên mặt, nói xong còn cầm cây côn trong tay múa may loạn xạ trước mặt Cát Vũ.
“Vũ ca, Nhị Cẩu Tử đang khoác lác đấy, thậm chí hắn ta còn không biết Thiếu Lâm Tự ở đâu nữa kìa. Đánh hắn đi, đánh cho nhừ xương hắn đi!” Nguy Hùng Huy nhìn thấy Cát Vũ mạnh mẽ như vậy, lập tức lấy lại sự tự tin, lúc này hắn ta mới biết tại sao Chung Cẩm Lượng chỉ cần dẫn theo một mình Cát Vũ, một mình hắn cũng tương đương với thiên quân vạn mã, san bằng mặt đất.
Ban đầu Nguy Hùng Huy còn xem thường Cát Vũ bởi vì hắn quá gầy, mãi đến khi Cát Vũ ra tay, mới biết được người này thật mạnh.
Còn Cát Vũ thì đứng trên nóc xe, nhìn Nhị Cẩu Tử cười hắc hắc: “Được lắm được lắm, ta chỉ xuất thân từ nông thôn, chưa từng được thấy võ công của Thiếu Lâm Tự, chúng ta giao lưu võ nghệ nhé?”
“Giao lưu con mẹ mày!” Nhị Cẩu Tử thẹn quá hóa giận, nhìn thấy Cát Vũ chỉ có hai bàn tay không, bèn dùng gậy đập vào đầu hắn.
Cát Vũ đứng đó không nhúc nhích, nụ cười trên mặt cũng không biến mất, khi cây gậy sắp đập vào trán, Cát Vũ đưa tay ra nắm lấy cây gậy trong tay.
Nhị Cẩu Tử kinh hồn bạt vía, đây chính là tay không đoạt đao trong truyền thuyết mà.
Bị Cát Vũ doạ một trận, Nhị Cẩu Tử nhanh chóng dùng hết sức lực, cố gắng giật lấy cây gậy từ tay Cát Vũ, nhưng ngay cả khi hắn ta đã dùng hết sức bình sinh mà Cát Vũ vẫn không nhúc nhích.
Còn Cát Vũ chỉ khẽ dùng lực đã kéo cả người lẫn gậy của Nhị Cẩu Tử qua.
Khi sắp đến gần Cát Vũ, Nhị Cẩu Tử vội vàng buông tay và lui ra sau.
Lúc này, Cát Vũ cầm cây gậy của Nhị Cẩu Tử gõ nhịp trong lòng bàn tay, sau đó dùng một lực nhẹ đã bẻ cong cây gậy. Chưa hết, Cát Vũ còn vặn cây gậy đó nát bươm đến mức không thể nát hơn.
Má ơi, cây gậy này rất cứng, mà sao trong tay Cát Vũ lại giống như cao su dẻo vậy, không hề tốn sức mà cứ thế xoắn lại.
Nhị Cẩu Tử chưa từng nhìn thấy một người mạnh mẽ như thế bao giờ, hắn ta sững sờ đến ngây người, hét lên rồi nhảy thẳng từ trên nóc xe với độ cao hơn hai mét xuống, lăn lộn bò về phía đám thuộc hạ trong sân.
Nhị Cẩu Tử đứng trong đám đông lại bạo dạn hơn, chỉ vào Cát Vũ và mắng: “Đồ con rùa rụt cổ, ngươi giỏi lắm, có bản lĩnh thì đánh gục tất cả bọn ta, ta mới phục ngươi sát đất.”
“Được, vậy ta sẽ đánh gục tất cả các ngươi, để các ngươi tâm phục khẩu phục.”
Vừa nói Cát Vũ vừa bay xuống, đáp vững vàng trên mặt đất, đứng cùng Chung Cẩm Lượng và Nguy Hùng Huy.
Vừa tiếp đất, Nguy Hùng Huy đã giơ ngón tay cái lên với Cát Vũ và phấn khích nói: “Vũ ca, ngươi ngầu thật, cả đời này ta phục ngươi rồi.”
Ban nãy, Cát Vũ ở trên nóc xe vặn cây gậy thành vòng xoắn, mọi người có mặt đều nhìn thấy, nếu hắn vặn cổ bọn họ thì dễ như chơi.
Phía sau Cát Vũ là chiếc xe ủi đất, hắn đột ngột bay lên đá vào chiếc xe đó.
Chiếc xe ủi nặng vài tấn bị Cát Vũ đá văng ra xa vài mét, trên mặt đất xuất hiện mấy vệt sâu hoắm.
Đám người lại hét lên đầy kinh hãi.
Phải mạnh lắm mới có thể đá bay cái xe ủi đất đi xa như thế.
“Đã lâu không đánh ai, vừa lúc tóm được các ngươi, tiện thể hoạt động gân cốt, xông lên nào.” Cát Vũ lắc lắc cổ, đi thẳng về phía Nhị Cẩu Tử.
Đừng nhìn thấy đám người đó huênh hoang gào thét mà lầm, tất cả đều đang cầm vũ khí trong tay, nhưng sau khi nhìn thấy sức mạnh thần thánh của Cát Vũ, ai cũng tái mặt. Khi Cát Vũ đi về phía chúng, ai nấy đều lùi lại phía sau.
Nhị Cẩu Tử sốt ruột bèn chửi: “Con mẹ nó, một đám đều là đồ vô dụng. Bình thường không phải các ngươi giỏi lắm à? Đông người như vậy cùng xông lên, ta không tin không đánh gục được hắn. Ai đánh lại được tên này, ta sẽ cho người đó một vạn, ngay tức khắc!”
Những lời này đã mang lại cho đám người đó một chút can đảm, chúng lập tức giơ gậy và lao về phía Cát Vũ.
Khi chúng sắp chạy đến bên cạnh Cát Vũ, nhưng lại đột nhiên hoa mắt, Cát Vũ đã biến mất ở trong không trung.
Chính xác mà nói, Cát Vũ đã sử dụng súc địa thành thốn, lập tức di chuyển đến một nơi cách đó vài mét, ngay phía sau đám người kia.
“Mẹ nó, người đâu rồi?” Nhị Cẩu Tử mở to mắt nhìn về phía Cát Vũ đứng ban nãy.
“Ta ở đây này.” Giọng Cát Vũ đột nhiên vang lên sau lưng đám người Nhị Cẩu Tử.
Trước khi chúng kịp quay lại, Cát Vũ đột ngột ra tay, quay trái quay phải, tay đấm chân đá, đánh một đám bay lên không trung, văng ra bốn phía, những tiếng kêu thảm thiết vang khắp sân.
Trong sân bỗng trở nên sôi động, Cát Vũ đã cho mọi người thấy thế nào là người bay lên không trung.
Hễ người nào bị Cát Vũ đá đều bay lên cao hai ba thước, sau đó rơi phịch xuống mặt đất, mãi mà vẫn không bò dậy nổi.
Chưa đến vài phút, cả đám đều nằm la liệt khắp sân, ngổn ngang tứ phía, k3u rên không ngừng.
Chỉ còn lại Nhị Cẩu Tử đứng đó, nhưng bắp chân của hắn ta đã mềm nhũn vì sợ hãi, khuôn mặt còn khó coi hơn là khóc nữa.
Cát Vũ chắp tay sau lưng đi thẳng tới chỗ Nhị Cẩu Tử, cười nói: “Ta đã đánh gục hết cả đám rồi, chỉ còn một mình ngươi thôi, có phục chưa?”
“Hảo hán tha mạng!” Nhị Cẩu Tử vội quỳ phịch xuống trước mặt Cát Vũ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT