Ngay khi phi đầu giáng vừa xuất hiện, Cát Vũ cảm thấy tim mình run lên, đập dữ dội. Nhất là có một đám sương máu từ nội tạng quét ra, Cát Vũ đã sợ đến đỉnh điểm, loại cảm giác nguy cơ rất lớn này cứ bao trùm lên cơ thể Cát Vũ.
Gần như trong tiềm thức, Cát Vũ lập tức kết pháp quyết, dắt hai phân thân về bên cạnh, dự định sẽ hợp hồn lại với mình và không sử dụng lại phân hồn đại thuật nữa.
Cát Vũ không thể nói chính xác lý do tại sao, nhưng tóm lại, đó là bởi vì hắn cảm thấy một mối nguy hiểm rất lớn từ phi đầu giáng này, Cát Vũ gấp rút muốn tách hai phân thân ra khỏi phi đầu giáng đó.
Tuy nhiên, khi Cát Vũ kết pháp quyết để thu lại hai phân thân, thì đã chậm một bước, màn sương máu lớn đã bao phủ hai phân thân đó. Hư ảnh lắc lư một lúc, nhất thời bản thể của Cát Vũ cảm thấy cơn đau đớn chưa từng thấy, khiến Cát Vũ gần như ngất xỉu tại chỗ.
Trong phút chốc, Cát Vũ đã hiểu ra nguyên nhân, chuỗi nội tạng bên dưới phi đầu giáng toả ra sương máu, ngưng kết thành oán niệm của vô số vong linh, có thể nói đã đánh sâu vào trong thần hồn của hắn, nói cách khác, sương máu này có thể ăn mòn thần thức của hắn.
Đối với bất cứ người tu hành nào, khi linh hồn bị thương là khó tự chữa nhất, cũng là thiệt hại nghiêm trọng nhất.
Cát Vũ cảm thấy rằng màn sương máu không chỉ có thể ăn mòn linh hồn của chính mình, mà còn muốn ăn mòn pháp thân của hắn,
Lúc này hai phân thân bị sương máu bắn tung tóe, Cát Vũ đau đớn không tả xiết, may mà Cát Vũ đã có sự cảnh giác trước đó, khi phi đầu giáng vừa xuất hiện, hắn đã bắt đầu kết pháp quyết để tiến hành hợp hồn đại thuật.
Mặc dù hai phân thân đều bị tổn hại nghiêm trọng, nhưng chúng không phải không thể cứu vãn được.
Chỉ thấy hai phân thân kia khẽ lắc lư rồi bất chợt hóa thành hai luồng sáng trắng, bắn về phía cơ thể Cát Vũ với tốc độ cao, chui vào cơ thể hắn.
Vừa thoát khỏi sự tấn công của phi đầu giáng với tốc độ nhanh nhất, thần hồn của Cát Vũ cũng bị chấn thương rất nặng, hắn cảm thấy chóng mặt và buồn nôn, bước đi loạng choạng, suýt thì ngã quỵ xuống đất.
Đau! Nỗi đau xuyên thấu tận xương tuỷ, Cát Vũ chưa bao giờ cảm thấy đau đớn như thế này, đó là nỗi đau đớn từ trong tận linh hồn.
Nếu không phải lúc này Cát Vũ cắn răng gắng gượng, thì chỉ giây sau đó hắn đã ngã lăn xuống đất, bất tỉnh nhân sự rồi.
Cát Vũ cắn mạnh vào đầu lưỡi, cảm giác đau nhói truyền đến khiến thần kinh Cát Vũ căng trở lại, nhanh chóng ngẩng đầu nhìn lên, đã thấy phi đầu giáng kia đang bay về phía mình rồi.
Một cái đầu người với một chuỗi dài gồm các cơ quan nội tạng treo bên dưới, thật kinh khủng và đáng sợ biết bao, thật kỳ dị và quái đản làm sao.
Ngay cả đám người Thần gia đang đứng trên sân thượng đều mở to mắt nhìn cảnh tượng trước mặt, hai chân run lên vì sợ hãi.
Loại phi đầu giáng này k1ch thích thị lực người ta rất lớn, nếu không phải tận mắt chứng kiến, thì làm sao người bình thường có thể tin rằng sẽ có một loại tà thuật đáng sợ như vậy.
Ruột bên dưới phi đầu giáng múa may liên hồi phát ra tiếng nổ, cây cối bên cạnh bị ruột đập trúng, lập tức bị gãy thành hai mảnh.
Tuy rằng Cát Vũ rất đau, nhưng hắn tuyệt đối không thể từ bỏ vào lúc này, hắn cắn răng, nâng Mao Sơn Thất Tinh Kiếm trong tay lên lần nữa, thôi động pháp quyết, quét bảy thanh kiếm nhỏ qua. Đây là Thất Kiếm Thức, biến bảy thanh kiếm nhỏ thành bảy thanh kiếm lớn, tất cả đều lao về phía phi đầu giáng.
Đây cũng là chiêu thức mạnh nhất mà Cát Vũ có thể sử dụng cho đến nay.
Dù sao thần hồn cũng đã bị tổn thương nghiêm trọng, có thể thi triển Thất Kiếm Thức cũng giỏi lắm rồi.
Giờ phút này, Cát Vũ đã không còn muốn giết Thần gia nữa, nếu có thể giết Nùng Lam đã rất tốt rồi.
Cần phải có thời gian sử dụng Thần Đả Thuật. Nhưng hắn vừa niệm chú được một nửa thì phi đầu giáng đó đã bay đến gần.
Bảy thanh kiếm nhỏ mà hắn vừa phóng ra đã bị cái ruột đánh bay ra ngoài.
Dường như phi đầu giáng này không sợ khí thế của Mao Sơn Thất Tinh Kiếm.
Mới niệm chú được một nửa, phi đầu giáng đã đi tới trước mặt Cát Vũ. Hắn niệm tiếp cũng không được, mà không niệm cũng không được. Đám ruột múa may trên không trung rồi phát ra một tiếng nổ vang, bay thẳng về phía Cát Vũ.
Khi thi triển Mao Sơn Thần Đả Thuật, không được dừng lại giữa chừng, nếu không sẽ bị trọng thương, đám ruột này đánh tới, Cát Vũ chỉ có thể cố gắng tiếp nhận.
Không thể tả nổi lực của cú đánh từ đám ruột phi đầu giáng.
Quần áo trên người Cát Vũ đều bị đánh rách hết cả, da thịt toé máu, toàn thân đập mạnh xuống đất. Mao Sơn thần đả thuật chưa mời được một vị cường đại nào thượng thân, đã bị đám ruột đó làm cho ngưng hẳn.
Ngay khi Cát Vũ vừa tiếp đất đã phun ra một ngụm máu, trước khi Cát Vũ có thể ngồi dậy thì đám ruột bên dưới phi đầu giáng lại nhảy múa, rồi cuốn thẳng Cát Vũ lại.
Chỉ với một cái lắc nhẹ, nó đã quấn quanh cổ Cát Vũ, sau đó tiếp tục bay lên phía trên, cuốn lấy toàn bộ cơ thể của Cát Vũ bay lên không trung.
Phía trên là đầu người, có nội tạng và ruột treo ở dưới, còn đầu của Cát Vũ vướng vào ruột, bay lượn trên không, tình huống này đơn giản là không thể tin được.
Ruột quấn quanh cổ Cát Vũ ngày càng chặt, khuôn mặt Cát Vũ tím tái, thở không ra hơi.
Hai tay Cát Vũ nắm chắc khúc ruột quấn quanh cổ mình, cố hết sức để bứt ra, nhưng cũng không có tác dụng gì, đó giống như một sợi dây thừng rất cứng.
Thần gia đang đứng trên sân thượng nhìn thấy cảnh tượng như vậy cũng hít thở không thông, phải một lúc sau ông ta mới phản ứng lại được, vỗ tay nói: “Nùng Lam thượng sư thật giỏi, quả là ta không nhìn lầm người, hãy để thằng nhóc này sống sót, ta muốn bắt hắn cho chó gặm, ha ha…”
Phi đầu giáng đưa Cát Vũ đi vòng qua sân, liên tục đập cơ thể Cát Vũ vào bức tường và cây cối, Cát Vũ không thở được, lại bị ném mạnh khiến hắn như sắp ngất. xương cốt toàn thân như gãy vụn.
Khi phi đầu giáng thấy Cát Vũ không còn sức để chống cự, mới nặng nề ném hắn xuống đất, lúc này Cát Vũ không khác gì đã chết.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT