Cát Vũ cũng không nói lớn, hắn vốn định nhắc nhở Chu Nhã Đình một câu, ai ngờ tên ẻo lả bên cạnh lại kích động mắng nhiếc Cát Vũ như vậy, còn giận dữ đóng sầm cửa lại.
Nhưng rõ ràng Cát Vũ đã cảm nhận được điều gì đó từ trong đôi mắt tràn ngập sự sợ hãi của Chu Nhã Đình.
Chắc chắn trên người Chu Nhã Đình đã xảy ra chuyện, hơn nữa bản thân cô cũng biết điều đó, thậm chí tên ẻo lả cũng biết, vì bị Cát Vũ nhìn thấu tâm tư nên tên ẻo lả đó mới giận dữ như thế.
Nhưng Cát Vũ không hề để tâm đến vấn đề này, một mình quay về phòng bảo vệ.
Trong trường rất náo nhiệt, đến khi trời tối đám đông mới rời đi.
Cát Vũ vừa ăn tối với Tô Mạn Thanh ở căng tin xong, thì nhận được điện thoại từ hiệu trưởng Vương, giọng điệu ông ta hơi thần bí, muốn mời Cát Vũ đến văn phòng của hiệu trưởng.
Cát Vũ tưởng rằng hiệu trưởng Vương muốn thảo luận với mình về chuyện trong tòa nhà Dương Lâu, nên cũng không nghĩ nhiều, nói với Tô Mạn Thanh một tiếng, rồi đến văn phòng của hiệu trưởng tìm lão Vương.
Lão Vương vẫn mang dáng vẻ cười híp mắt, khi nhìn thấy Cát Vũ bước vào thì niềm nở bảo Cát Vũ ngồi xuống, còn tự tay pha trà cho Cát Vũ.
Một lúc sau, hiệu trưởng Vương bưng trà đến bên cạnh Cát Vũ, cười híp mắt nói: "Đội trưởng Cát, gần đây chuyện ở trường Đại học Giang Thành thật sự đã làm phiền ngươi rồi, bằng không ta thật sự không biết phải làm thế nào, có lẽ chức hiệu trưởng này cũng không giữ được nữa."
Từ vẻ mặt và hành động của hiệu trưởng Vương, chắc chắn không đơn giản là gọi mình đến đây để cảm tạ, nên hắn nói thẳng vào vấn đề: "Hiệu trưởng Vương, ông có chuyện gì thì cứ nói thẳng ra đi, đừng có vòng vo với ta, nếu ông thật sự không có chuyện gì thì ta quay về tu luyện trước đây."
Hiệu trưởng Vương vội vàng ngồi xuống cười nói: "Ta có việc, quả thật ta có việc muốn tìm ngươi."
“Vậy thì ông mau nói ra đi.” Cát Vũ nói.
“Hôm nay ngươi đã gặp ngôi sao lớn Chu Nhã Đình đến trường của chúng ta rồi đúng không?” Hiệu trưởng Vương đột ngột hỏi.
“Đúng vậy, người đẹp lại hát hay, có vấn đề gì không?” Cát Vũ hỏi.
“Là thế này, ban nãy cô Chu Nhã Đình gọi cho ta nói muốn gặp ngươi.” Hiệu trưởng Vương hơi lúng túng nói.
“Gặp ta ư?” Cát Vũ hơi khó hiểu.
"Đúng vậy, cô ấy đã chỉ đích danh muốn gặp ngươi, còn hỏi ta một số chuyện kỳ lạ ví dụ như ngươi biết chút đỉnh về phương diện huyền học đúng không. Ta đã nói chút ít với cô ấy nhưng không nói rõ cho lắm, chỉ nói rằng đội trưởng Cát thật sự biết một chút về phương diện này.” Hiệu trưởng Vương dè dặt nói.
Bây giờ Cát Vũ mới hiểu rõ Chu Nhã Đình đã bị tà vật bám lên người, lúc đó bị mình nói toạc ra, chắc chắn sau khi về nhà cô đã suy nghĩ rất nhiều, nghe giọng điệu của hiệu trưởng Vương, hình như cô muốn mời Cát Vũ ra mặt, để xem liệu có thể giúp cô xử lý chuyện này hay không.
Thấy Cát Vũ im lặng, hiệu trưởng Vương vội nói: "Đội trưởng Cát, lần trước ta dẫn ngươi đến nhà họ Tr4n để giúp Tr4n lão tiên sinh bắt xà yêu bám lên người, đã chứng tỏ bản lĩnh của ngươi. Có lẽ Chu Nhã Đình đến tìm ngươi cũng là vì chuyện này, cô ấy đã nổi tiếng mấy năm rồi, có rất nhiều tiền, chỉ cần đội trưởng Cát chịu đi, tất nhiên thù lao sẽ không ít."
Dứt lời, Cát Vũ liền đứng dậy, rời khỏi văn phòng hiệu trưởng.
Hiệu trưởng Vương nhanh chóng đứng dậy đuổi theo nói: "Đội trưởng Cát, nói thế nào thì Chu Nhã Đình cũng là sinh viên trường chúng ta, ngươi cũng phải nể mặt ta chứ?"
Cát Vũ ngừng bước, nói: "Thôi được rồi, ta sẽ nể mặt ông, ông bảo cô ấy đích thân gọi cho ta. Ta phải hỏi rõ tình hình trước rồi mới nói được."
Hiệu trưởng Vương biết tính khí của Cát Vũ, chỉ cần là chuyện hắn không muốn làm thì có cầm dao kề cổ hắn cũng vô ích, nên ông đành phải từ bỏ.
Nếu chỉ vì tiền, Cát Vũ sẽ không muốn vụ làm ăn này, bởi vì hắn không thiếu tiền. Trong trận đấu võ ở Thái Bình trấn, chỉ riêng số tiền mà Đàm gia đưa cho hắn đã đủ cho hắn dùng mười tám năm chưa hết, nên hắn chẳng muốn tốn sức vào chuyện này.
Quan trọng là tên trợ lý ẻo lả bên cạnh Chu Nhã Đình khiến Cát Vũ cảm thấy rất khó chịu, đúng là mắt chó coi thường người khác.
Cát Vũ từ tốn đi tới phòng bảo vệ, sắc trời nhanh chóng tối đen, lúc hắn định đi đến tòa nhà Dương Lâu để dọn sạch âm sát chi khí, thì điện thoại bỗng đổ chuông. Cát Vũ lấy điện thoại ra xem thì thấy là một dãy số lạ, nên nghe máy, áp điện thoại tai nói: "Xin chào, cho hỏi là ai đó?"
“Xin chào… Là đội trưởng Cát đúng không?” Đầu dây bên kia vang lên giọng nói của một cô gái, nghe hơi quen quen. Cát Vũ nhanh chóng đoán ra người này là ai, chính là siêu sao Chu Nhã Đình.
Cát Vũ nói với hiệu trưởng Vương bảo Chu Nhã Đình gọi cho hắn, ai dè cô lại gọi thật, xem ra tình huống thật sự hơi nghiêm trọng.
Nghĩ đến đây, Cát Vũ trầm giọng đáp: "Chính là ta."
"Chào ngươi, hôm nay chúng ta đã gặp nhau. Ta là Chu Nhã Đình. Hiệu trưởng Vương bảo ta gọi cho ngươi." Chu Nhã Đình rất khách sáo nói.
Lúc nói, đầu dây bên kia lại vang lên một giọng nói hơi mất kiên nhẫn khác: “Ta nói này Đình Đình, cô đừng đi gặp tên bảo vệ đó, nếu hắn thật sự có bản lĩnh thì cần gì phải đi làm bảo vệ cho trường Đại học? Ngày mai ta sẽ tìm một âm dương tiên sinh nổi tiếng trong nước đến cho cô, chắc chắn chuyện này sẽ không thành vấn đề."
Là giọng nói của tên ẻo lả kia, vừa nghe thấy giọng nói này, không hiểu sao trong lòng Cát Vũ rất bực bội.
“Cô nói đi, tìm ta có chuyện gì không?” Cát Vũ kiên nhẫn nói.
"Hôm nay... Hôm nay ngươi nói trên người ta có mấy tà khí, có thể sẽ hại chết ta. Ta nghĩ ngươi nhất định có cách cứu được ta đúng không? Ta muốn hỏi ngươi bây giờ có rảnh không, ta sẽ cử người đến đón ngươi, để ngươi đến kiểm tra giúp ta. Ngươi cứ yên tâm, sau khi làm xong chuyện này, chắc chắn ta sẽ không bạc đãi ngươi.” Chu Nhã Đình van nài nói.
Cát Vũ ngẫm nghĩ một lúc, nhanh chóng trả lời: "Thật ngại quá, ta chỉ là một bảo vệ, không thể giúp cô được, cô hãy đi tìm âm dương tiên sinh nổi tiếng nhất để giúp cô đi, ta không rảnh."
Dứt lời, Cát Vũ định ngắt máy.
Đúng lúc này, đầu dây bên kia lại vang lên giọng nói của Chu Nhã Đình: "Đội trưởng Cát... Ta biết ngươi nhất định sẽ làm được. Cầu xin ngươi hãy giúp ta..."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT