"Ha ha ha..." Phượng Di bật cười điên cuồng, một lúc sau mới nói: "Đại soái... sáu cô vợ của ngươi đều ta giết hết rồi, bây giờ đến lượt ngươi!"
“Tiểu Phượng… Chuyện này ta hoàn toàn không biết, ta đã bị bọn họ lừa gạt… Nể tình chúng ta là vợ chồng một thời gian, xin ngươi hãy tha thứ cho ta lần này đi.” Đại soái quỳ trên mặt đất, đáng thương nói.
"Tha cho ngươi ư? Vậy thì ai sẽ tha cho con của chúng ta? Ngươi đi chết đi! Chôn cùng với con của chúng ta!" Trong lúc nói chuyện, mái tóc dài của Phượng Di tung bay, quấn lấy người đại soái như một con rắn.
Ngoài sợ hãi, đại soái còn có một cỗ khí phách và dũng khí, biết mình sẽ không sống được nữa liền trực tiếp mắng to: "Con khốn, ta không quan tâm ngươi là người hay quỷ, ăn mấy phát súng của ta trước đi!"
Trong khi nói, tên đại soái giơ súng lên và bắn vào Phượng Di.
Những viên đạn liên tiếp trúng vào người Phượng Di, nhưng chúng lại đi xuyên qua người Phượng Di, không hề hấn gì.
Mái tóc dài nhanh chóng quấn lấy thân hình to lớn của đại soái, xé ra từng mảnh, máu chảy khắp sàn nhà.
Bên trong phủ đại soái, máu chảy ngập trời, tiếng súng nổ ầm ầm. Dù là vệ binh trông coi nhà cửa hay người hầu của phủ đại soái, người nào người nấy đều phát điên, tàn sát lẫn nhau, không ngừng có người kêu gào thảm thiết và ngã xuống đất.
Bóng dáng Phượng Di lại xuất hiện ở trong sân, nhìn đám người đang rơi vào trạng thái điên cuồng, khóe miệng hiện lên một tia giễu cợt.
Sinh tiền nhận hết những oan uổng và tra tấn, cô không ngần ngại treo cân trụy hồn, vĩnh viễn không thể siêu sinh. Khi còn sống nhận hết nỗi đau của tam đao lục động, chỉ vì giây phút này, vì để trả thù máu, vì đứa trẻ chưa kịp đầy tháng.
Một người chết, cần toàn bộ phủ đại soái chôn cùng.
...
Có một ngôi đạo quan trên ngọn núi cách thành phố Giang Thành hơn mười cây số, một lão đạo đang ngồi xếp bằng trên đỉnh vách núi, nhìn bầu trời về đêm.
Không hiểu sao mấy hôm nay cứ bồn chồn và sợ hãi, không thể yên ổn để tu hành.
Đột nhiên, lão nhìn thấy hướng phủ đại soái cách đó hơn mười dặm có mấy đám sát khí màu đỏ tươi hướng thẳng lên trời, vô số sát khí ngưng kết trôi nổi giữa không trung, ngưng đọng không tiêu tan.
Lão đạo đột ngột đứng dậy từ trên mặt đất, híp mắt nhìn thoáng qua phủ đại soái, hoảng sợ nói: "Nguy rồi, quỷ quái hiện thế, huyết khí đầy trời, ắt là một vùng gió tanh mưa máu, núi xác biển máu!"
Trong lúc nói, lão đạo duỗi tay ra, một thanh trường kiếm bay ra khỏi đạo quan, đáp xuống trong tay lão.
Chỉ là khi lão đạo tới phủ đại soái thì đã quá muộn. Bên trong phủ đại soái đã thấy xác chết rải rác khắp nơi, trên mặt đất còn có một dòng sông máu, không còn một ai sống sót.
Lão đạo giẫm lên những vết máu trên khắp mặt đất, đi vào bên trong phủ đại soái, ngay sau đó nhìn thấy chiếc quan tài được đặt trong biển máu trên núi thi thể.
Đứng trên quan tài là một nữ quỷ, mặc váy cưới màu đỏ như máu, đang lạnh lùng nhìn về phía lão đạo.
"Nghiệp chướng! Tại sao lại giết hại nhiều tánh mạng như vậy!" Lão đạo kia hỏi.
“Bọn họ đều đáng chết, cho nên ta mới giết bọn họ.” Phượng Di âm u nói.
“Vậy ngươi cũng nên hồn phi phách tán, vĩnh viễn không thể siêu sinh!” Lão đạo nâng kiếm trong tay lên chỉ vào Phượng Di.
Phượng Di chế nhạo nói: "Ngươi là ai mà rảnh rỗi quản chuyện của ta. Biết điều thì mau cút đi, nếu không ngươi cũng sẽ chết!"
“Bần đạo Vô Tr4n Tử, đến đây bắt nghiệp chướng ngươi!” Trong lúc nói chuyện, Vô Tr4n Tử Chân Nhân bước thẳng đến chỗ Phượng Di với thanh trường kiếm trong tay.
Cát Vũ không muốn xem cuộc chiến cụ thể, vì vậy hắn trực tiếp đào sâu ý thức, tốc độ như tua nhanh một đoạn phim.
Vô Tr4n Tử Chân Nhân kia chiến đấu với nữ quỷ Phượng Di đến nỗi trời đất mù mịt, trời trăng tắt sáng, cuối cùng thì Vô Tr4n Tử Chân Nhân đã giành được chiến thắng trong gang tấc, bản thân cũng bị thương nặng. Lão dùng một Lục Đinh Lục Giáp Hàng Ma Trận, phong ấn nữ quỷ Phượng Di trong tòa nhà Dương Lâu.
Ngày hôm sau, mọi người mới biết rằng tất cả những người trong phủ đại soái đều đã chết. Nhìn thấy xác chết khắp nơi, những người xung quanh đều nghĩ rằng đó là do một nhóm quân phiệt khác gây ra, lẻn vào phủ đại soái giữa đêm và giết sạch mọi người trong phủ đại soái.
Trong những năm đó, quân phiệt hỗn chiến. Một đội ngũ mấy chục người đã có thể coi là thống trị một phương. Hỗn chiến giữa các phe phái quân phiệt là chuyện đã kéo dài từ lâu, đánh tới đánh lui, thường xuyên có một số đoàn thể quân phiệt nhỏ bị giết.
Người ta đến vùi lấp tất cả thi thể trong phủ đại soái. Ở sân sau phủ đại soái có một cái hồ nhỏ, đã khô cạn từ lâu. Rất nhiều người đến đây bận rộn cả ngày mới bỏ hết thi thể vào bên trong hồ nước nhỏ, gần như lấp đầy hồ nhỏ, sau đó vận chuyển bùn đất đến để chôn cất.
Đêm đó, Vô Tr4n Tử Chân Nhân đã bỏ ra rất nhiều tiền, sai người đúc một bức tượng Quan Công, đặt ở tòa nhà Dương Lâu, dùng máu trên người làm vật dẫn, bố trí Lục Đinh Lục Giáp Hàng Ma Trận, phong ấn nữ quỷ Phượng Di ở đó.
Vài ngày sau khi Vô Tr4n Tử Chân Nhân trở lại đạo quan, ban đầu vốn vì phong ấn nữ quỷ nên đã bị thương nặng, sau đó lại dùng máu bố trí Lục Đinh Lục Giáp Hàng Ma Trận nên trực tiếp cưỡi hạc về trời.
Tình thế thay đổi, vật chuyển sao dời.
Vào thời Trung Hoa Dân Quốc, sau khi hỗn chiến quân phiệt kết thúc, chính quyền địa phương thấy tòa nhà Dương Lâu khá lớn nên đã thành lập trường đại học Giang Thành, lấy tòa nhà Dương Lâu làm trung tâm. Lúc đó, Đại học Giang Thành không được gọi là Đại học Giang Thành, nhưng sau đó đã đổi tên.
Nhưng kể từ khi trường đại học được xây dựng gần tòa nhà Dương Lâu, hàng năm đều có người chết trong trường, hơn nữa còn chết gần tòa nhà Dương Lâu, hoặc bên trong tòa nhà.
Không còn cách nào khác, nữ quỷ Phượng Di và những hồn ma trong tòa nhà đã bị phong ấn bởi Vô Tr4n Tử Chân Nhân bằng Lục Đinh Lục Giáp Hàng Ma Trận, nhưng xét cho cùng, đó là một nơi đại hung, quá nhiều người chết, hàng năm đều có sát khí thoát ra từ nơi bị phong ấn.
Cho đến những năm 1950 - 1960, Đại học Giang Thành lại một lần nữa có một số sinh viên chết thảm thương trong tòa nhà, đã một vị đạo sĩ khác một lần nữa tiến hành gia trì cho Lục Đinh Lục Giáp Hàng Ma Trận.
Vào cuối những năm 1990, khi hiệu trưởng Vương còn là giáo viên tại Đại học Giang Thành, đã xảy ra một vụ việc sinh viên tử vong trong tòa nhà Dương Lâu, Tr4n Duyên Chân Nhân dạo chơi đến đây nên gặp phải, tiến hành phong ấn lần thứ ba với Lục Đinh Lục Giáp Hàng Ma Trận trên tượng Quan Công kia.
Chuyện phía sau đó thì không cần nhiều lời nữa.
Không biết đã bao lâu, nhưng Cát Vũ lẻn vào địa sát nhờ ý thức, hiểu được tiền căn hậu quả của toàn bộ tòa nhà Dương Lâu, cũng như nguyên nhân vì sao nữ quỷ Phượng Di lại có đạo hạnh cao như vậy.
Ban đầu, Cát Vũ chỉ nghĩ rằng đạo hạnh của nữ quỷ Phượng Di này hẳn là trên Quỷ Yêu, nhưng không ngờ rằng Phượng Di lúc đó đã đạt tới cảnh giới Quỷ Ma rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT