Khi mấy cô vợ bé nhìn thấy Phượng Di treo cổ trên xà nhà thì đều kinh hãi. Nếu Phượng Di chỉ treo cổ thì mấy cô vợ bé đó cũng không sợ hãi như vậy. Mấu chốt là Phượng Di treo cổ quá bất thường, máu trên người gần như đã khô, bên hông còn treo một quả cân, máu chảy ra nhuộm đỏ cả quần áo. Kinh hãi nhất là cô còn đâm xuyên cơ thể vài nhát trước khi treo cổ tự tử, nhát dao cuối cùng cắm thẳng vào tim.

Đã từng nghe nói thắt cổ tự sát, nhưng chưa bao giờ nghe nói có người tự đâm mình vài nhát trước khi treo cổ tự tử. Điều kinh hoàng hơn là Phượng Di đã chết rất thảm thương, song khóe miệng vẫn nhếch lên tạo thành một nụ cười quỷ dị đến cực điểm. Dù là ai nhìn thấy nụ cười trên mặt của Phượng Di cũng không khỏi rùng mình.

Sáu cô vợ gào khóc thảm thiết và chạy ra khỏi phòng chứa củi, cả đám khóc sướt mướt, bắp chân co quắp vì sợ hãi.

Còn có người hét lớn: "Không hay rồi, không hay rồi... Dương Tiểu Phượng treo cổ tự tử..."

Tin tức về việc Phượng Di tự sát nhanh chóng lan truyền khắp phủ đại soái, cũng kinh động đến đại soái.

Đại soái xông tới phòng chứa củi với mười mấy tên lính canh, vừa nhìn thấy cảnh tượng bên trong thì bấy giờ cũng hoảng sợ.

Phượng Di mới hôm qua vẫn còn nguyên vẹn, hôm nay đã kết liễu cuộc đời mình bằng một cách bi thảm như vậy.

Toàn thân tiểu quân phiệt rùng mình, vừa nhìn thấy nụ cười sở trên miệng Phượng Di thì cũng không khỏi hít một hơi, mồ hôi lạnh toát ra trên người.

Lúc này, một sĩ quan phụ tá bên cạnh đại soái nói: "Đại soái, cái chết của bà Bảy có điều gì đó kỳ lạ. Trên người có một quả cân, có lục động tam đao, mặc một chiếc váy cưới màu đỏ như máu, e là sau khi chết sẽ hóa thành lệ quỷ quấy phá. Ta thấy tốt nhất vẫn nên tìm đạo sĩ siêu độ một chút."

Ai nhìn thấy cái chết thảm thương của Phượng Di cũng cảm thấy có chút bất thường. Đại soái chinh chiến cả đời, giết người vô số, có cảnh tượng nào mà chưa từng gặp, nhưng khi nhìn thấy cái chết của Phượng Di như thế này, gã không khỏi cảm thấy kinh hãi.

Gã nhìn chằm chằm thi thể của Phượng Di treo trên xà nhà một hồi rồi thở dài: "Thôi, dù sao cũng là vợ chồng một thời gian, mua cho cô ấy một cái quan tài tốt, ban đêm tìm đạo sĩ siêu độ, rồi ngày hôm sau trực tiếp hạ táng đi."

Người phụ tá nhận được chỉ thị thì ra lệnh đưa thi thể của Phượng Di đang bị treo trên xà nhà xuống.

...

Trời đã về đêm, toàn bộ phủ đại soái được treo cờ trắng, một chiếc quan tài lớn màu đen được đặt trong sân.

Người của toàn bộ phủ đại soái tập trung ở sân trong, với hàng trăm vệ binh xếp hàng hai bên.

Có một đạo sĩ già mặc đạo bào, đứng trước pháp đài, trên tay cầm một thanh kiếm gỗ đào, miệng lẩm bẩm, đang siêu độ vong linh cho Phượng Di.

Trên pháp đài có bày các cống phẩm khác nhau, cả bàn đầy tràn.

Cầm trong tay một thanh kiếm gỗ đào, lão đạo đi vòng quanh cỗ quan tài lớn màu đen, bàn chân đạp gió vững vàng. Sau khi lặp đi lặp lại việc này vài lần, rốt cục lại bước tới trước pháp đài, rắc một số thứ không biết là gì vào bên trong chậu than. Thế là lửa bên trong chậu than nhất thời bùng cháy vô cùng mạnh mẽ, chiếu sáng toàn bộ phủ đại soái, đám người không khỏi sợ hãi thốt lên.

Sau đó lão đạo quay lại nhìn về phía mọi người và nói: "Được rồi, mọi người hãy về nghỉ ngơi đi. Người chết quá thê thảm, ân oán khó xua tan. Bần đạo phải siêu độ mất cả đêm mới có thể hóa giải được ân oán trong lòng cô ấy. Sau khi các người trở về hãy đóng chặt cửa lại, đừng ra ngoài dù có nghe thấy bất kỳ động tĩnh gì, nếu không sẽ tự chuốc lấy hậu quả. Bần đạo cũng không thể nào cứu được các ngươi."

Mọi người nghe vậy đều gật đầu. Đại soái liếc mắt nhìn quan tài, lễ phép nói với lão đạo: "Đạo trưởng, chuyện này đành làm phiền ngài rồi. Sau khi an táng nhất định sẽ đưa cho ngài một phong bao đỏ lớn."

"Đại soái khách sáo quá. Ta nhất định sẽ tận tâm tận sức mà làm. Đại soái mau chóng đi nghỉ ngơi đi, sức khỏe quan trọng hơn. Nơi này có ta, ta hứa sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu." Lão đạo kia nói với vẻ mặt nịnh nọt.

Đại soái đáp lại, sau đó quay người đi về phía phòng của mình.

Một lát sau, toàn bộ sân đều không còn ai, ngoại trừ mấy thị vệ cách đó không xa, chung quanh không có một bóng người.

Sau khi mọi người đã về hết, vị đạo sĩ già bước đến trước pháp đài, xé đùi gà làm cống phẩm rồi há mồm ăn, còn vồ lấy bình rượu trên pháp đài uống vài ngụm.

Vừa ăn ngon lành, lão ta vừa nói mơ hồ: "Mọi người trong phủ đại soái ngu quá, trên đời này làm gì có quỷ chứ, nếu không thì mấy người bọn ta ai dám đi ra ngoài lừa ăn lừa uống, hà hà... Một lát nữa ngủ một giấc thật ngon, ngày mai sẽ chôn quan tài, ta có thể ăn uống no say nửa năm không cần lo lắng."

Đang thưởng thức đồ ăn thơm ngon, trong lúc lơ đãng, lão ta vô tình liếc mắt nhìn quan tài, vừa nhìn một cái thì như chẳng có vấn đề gì, nhưng lại khiến lão đạo kia nhảy dựng lên.

Vừa rồi lão ta còn nhớ rõ quan tài đang ở phía sau mình, tại sao mới có một chốc lại chuyển sang bên trái phía sau cách mình ba bốn mét.

Chẳng lẽ thật sự có chuyện ma quái ư?

Lão đạo nhân đứng dậy với đầy nghi hoặc trong lòng, đặt bình rượu xuống, lau hai tay dính đầy dầu mỡ trên đạo bào, nâng kiếm gỗ đào lên, đi về phía quan tài.

Đầu tiên lão ta đi vòng quanh quan tài và nói với vẻ hoang mang: "Quái lạ, tại sao chiếc quan tài này tự di chuyển được vài mét chứ? Vừa rồi rõ ràng nó ở ngay phía sau cơ mà..."

Khi đang nghi hoặc, một âm thanh kỳ lạ đột nhiên phát ra từ trong quan tài, giống như có người đang nói chuyện thấp giọng.

Đạo trưởng này cũng rất can đảm, lão ta đặt tai trực tiếp lên ván quan tài, cẩn thận lắng nghe động tĩnh bên trong.

Đó là một giọng nói cực kỳ âm độc, thấp giọng lặp đi lặp lại một câu: "Các ngươi đều phải chết... Các ngươi đều phải chết..."

Khi nghe rõ giọng nói này, lão đạo kia sợ hãi run rẩy toàn thân, mặt tái mét, bắp chân gần như mềm nhũn.

Lúc này, đột nhiên có một bàn tay đặt trên vai lão ta. Bàn tay này rất âm u lạnh lẽo, khiến lão đạo kia sợ đến nỗi suýt nữa tè ra quần.

“Ngươi đang tìm gì vậy?” Một giọng nói u ám đột nhiên vang lên.

"Đừng quậy... Người dọa người hù chết người đấy..." Lão đạo kia tưởng rằng là người hầu của phủ đại soái nên nói mà không hề quay đầu nhìn lại.

“Ngươi có nghe thấy trong quan tài nói gì không?” Giọng nói u ám hỏi lại.

Nghe được một giọng nói kỳ lạ như vậy, lão đạo kia rốt cuộc không nhịn được mà quay đầu lại. Vừa nhìn thì linh hồn nhỏ bé của lão ta suýt lìa khỏi xác.

Một người phụ nữ trong chiếc váy cưới màu đỏ như máu không biết đã xuất hiện phía sau lão ta từ khi nào, khuôn mặt dữ tợn và đầy những mạch máu đỏ, giống như ác ma trườn ra từ Cửu U Địa Phủ vậy.

"Ngươi... Ngươi đừng tới đây, cẩn thận bần đạo biến ngươi thành quỷ vật đấy..." Lão đạo kia run run cầm kiếm gỗ đào trong tay.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play