Vị lão đạo nhìn thấy Mao Sơn Thất Tinh Kiếm của Cát Vũ đại triển thần uy thì khen ngợi từ đáy lòng.
Cát Vũ vung tay lên, bảy thanh kiếm nhỏ lại bay ra khỏi mặt đất, lại treo trên thanh kiếm chủ, nằm ngang trước mặt hắn, phát ra những âm thanh leng keng.
Lão đạo cầm thanh kiếm trong tay, tiến lại gần Cát Vũ vài bước, ánh mắt lộ ra vẻ độc ác, trầm giọng nói: “Nhóc con, niệm tình ngươi là đệ tử thân truyền của Trần Duyên chân nhân, nên bần đạo thủ hạ lưu tình, giờ ngươi hãy rời khỏi đây, bần đạo sẽ không làm khó ngươi nữa. Nếu ngươi cứ tiếp tục đấu với Long Hổ Sơn ta, thì bần đạo đành phải cho ngươi nếm chút khổ sở vậy. Hãy mau cút đi.”
“Có bản lĩnh thì làm đi, ta sợ ông chắc?” Cát Vũ cũng tức giận, không hề sợ hãi.
“Được, là do tên nhóc ngươi tự đâm đầu vào chỗ chết, đừng trách bần đạo ra tay độc ác.” Lão đạo kia nói xong, vung thanh trường kiếm trong tay lên, lại một bóng kiếm bao phủ thân thể của lão ta, thân hình đột nhiên mờ ảo không rõ, trong chớp mắt đã chạy sát đến bên cạnh Cát Vũ, bổ vào đầu hắn một nhát kiếm.
Cát Vũ lập tức nâng Mao Sơn Thất Tinh Kiếm lên để chặn lại. Khi thanh kiếm của lão đạo chém xuống, Cát Vũ cảm thấy một cỗ sức mạnh hừng hực đang trào dâng.
Lòng bàn tay tê dại, suýt chút nữa hắn đã buông Mao Sơn Thất Tinh Kiếm trong tay ra.
Tu vi của Cát Vũ vẫn chưa hoàn toàn bình phục, vết thương trên người cũng không nhẹ, ở trạng thái đỉnh cao, hắn còn có thể so tài với các cao thủ của Long Hổ Sơn, nhưng hiện tại hắn đang gặp khó khăn.
Cát Vũ bị một kiếm này chấn động phải liên tiếp lùi về phía sau mấy bước, khí huyết cuồn cuộn, ảnh hưởng đến những vết thương trên người.
Nhưng lão đạo đó không có ý dừng lại, thân hình loé lên, nhát kiếm thứ hai lại chém về phía Cát Vũ.
Kiếm pháp của lão đạo này vừa nhanh lại tàn nhẫn, Cát Vũ cảm thấy hắn không thể chống lại được nhát kiếm thứ hai.
Đúng vào lúc này, đột nhiên có một tiếng nổ vang lên, một tia chớp điện màu xanh lam chém về phía lão đạo đang xông đến Cát Vũ, lão đạo kinh ngạc, định chạy tới chỗ Cát Vũ thì bị tia chớp đó làm cho giật mình, vội nhún chân bay ngược trở lại.
Ngay khi lão đạo vừa tiếp đất, tia chớp nổ tung, lão đạo văng ra ngoài.
Đột nhiên, chỉ nghe thấy một tiếng hét lớn khác, Bạch Triển vung tay lên, một con hoả long từ thanh Hoả Tinh Xích Long Kiếm đang phun ra nuốt vào tia sáng màu đỏ, vờn xung quanh hắn ta rồi tấn công ép hai lão đạo kia phải rút lui.
Bạch Triển kết pháp quyết, trong miệng niệm vài câu thần chú, trước khi hỏa long lực biến mất, một luồng sáng vàng đột nhiên từ trên trời rơi xuống, đáp thẳng lên người của Bạch Triển.
Khi Cát Vũ nhìn lại Bạch Triển thì hắn lập tức giật mình, Bạch Triển đã thay đổi dáng vẻ của hắn ta.
Trên người phát ra ánh sáng rực rỡ, bóng dáng hắn đột nhiên cao lên mấy tấc, giữa hai lông mày hiện ra thêm một con mắt, Hỏa Tinh Xích Long Kiếm trong tay cắm trên mặt đất. Trong tay hắn ta còn có một pháp khí khác, chính là một cây đao có ba mũi nhọn, cao lớn uy mãnh, tràn đầy khí thế.
Ngay khi Cát Vũ nhìn thấy dáng vẻ của Bạch Triển, hắn nhanh chóng hiểu ra nguyên nhân, Bạch Triển đã sử dụng một thuật pháp tương tự như Mao Sơn Thần Đả Thuật, mời tới một sợi thần thức thượng thân, lần này người mà Bạch Triển mời chính là một sợi tàn niệm của đại thần Nhị Lang chân quân.
Từ lâu đã nghe nói Bạch Triển của Cửu Dương Hoa Lý Bạch có bản lĩnh rất thần kỳ, hôm nay được chứng kiến, quả thực không tầm thường. Thông thường thuật pháp tương tự như Mao Sơn Thần Đả Thuật chỉ có thể ngẫu nhiên mời một sợi thần thức thượng thân, chứ không thể xác định được một vị thần cụ thể nào, thế nhưng Bạch Triển đã làm được, điều này chứng minh hắn ta và Nhị Lang chân quân đã chung một thần thức.
Khi Bạch Triển mời một sợi tàn niệm của Nhị Lang chân quân thượng thân, cảm giác không còn giống hắn ta nữa, trong tích tắc, tu vi đã cao lên rất nhiều.
Lập tức hét lớn, mang theo tam tiên kích lao về phía hai vị lão đạo, tam tiên kích xẹt qua mấy đạo hào quang, khí thế không thể chặn. Hai vị lão đạo không chịu nổi tới ba chiêu của Bạch Triển, đã bị hắn ta đánh bay.
Ngay khi hắn ta định hướng tới phía Hoa Dương chân nhân, thì lão ta chợt vung tay lên, hoảng sợ nói: “Bạch tiểu hữu, dừng tay lại, bọn ta nhận thua.”
Vì bảo tồn thực lực mà Hoa Dương chân nhân không thể không nhận thua.
Bạch Triển nghe vậy thì thân hình khẽ loé lên, cây ba tiên kích trong tay lập tức biến mất, ánh sáng vàng rực rỡ cũng thoát khỏi người hắn ta. Bạch Triển đã trở lại hình dáng trước đây, hắn ta cầm thanh Hoả Tinh Xích Long Kiếm lên, chắp tay cười nói: “Đa tạ Hoa Dương chân nhân đã nể mặt, vốn dĩ chúng ta không có thâm thù đại hận gì, chúng ta nên lùi bước bỏ qua đi.”
Hoa Dương chân nhân đỡ lão đạo bị đánh bay ra ngoài lên, nhìn Bạch Triển với vẻ sợ hãi.
Lúc này, tất cả sáu trưởng lão của hình đường đã tập trung lại một chỗ và đối đầu trực diện với đám người Bạch Triển.
Hoa Dương chân nhân nói với Lê Trạch Kiếm: “Lê Trạch Kiếm, lần này hình đường lục lão Long Hổ Sơn tha cho ngươi một mạng, sớm hay muộn gì bọn ta cũng sẽ tới thu hồi kiếm truy hồn trên người ngươi, hãy tự lo thân mình đi.”
Hoa Dương chân nhân hừ giọng rồi gọi mấy lão đạo kia: “Chúng ta đi.”
“Không tiễn!” Bạch Triển cười nói.
Vừa dứt lời, hành tung của hình đường lục lão đã mờ dần, một lúc sau đã không thấy bóng dáng đâu nữa.
Mọi người thở phào nhẹ nhõm.
Lê Trạch Kiếm quay lại nhìn đám người Bạch Triển và Cát Vũ, khom lưng sát đất, cảm kích nói: “Đa tạ các vị đã trượng nghĩa cứu giúp, nếu không hôm nay ta đã chết trong tay sáu trưởng lão của Long Hổ Sơn rồi. Sau này mạng của ta chính là của các vị.”
“Lê đại ca nói gì thế? Long Hổ Sơn phái nhiều cao thủ đến đây như vậy, rõ ràng là muốn bắt nạt người khác mà. Còn nữa, ta vẫn không thích cách làm việc của Long Hổ Sơn, trước đây họ còn định cướp kính chiếu thi của Tiểu Cửu Ca, cũng là người của hình đường đến truy sát.” Bạch Triển nói.
“Dù sao ta cũng xin đa tạ chư vị. Ngoài Cát huynh đệ, đây là lần đầu tiên ta và Bạch Triển huynh đệ gặp mặt, thế mà ngươi đã cứu ta một mạng, thật sự vô cùng cảm kích.” Lê Trạch Kiếm lại cung kính nói.
Bạch Triển thở dài nói: “Cũng may lần này Long Hổ sơn không phái hình đường thất lão tới, nếu không hôm nay có mời thêm một vị huynh đệ của ta đến cũng không làm gì được. Hình đường của Long Hổ Sơn đã chia ra nhiều quy cách, chia làm đại hình đường và tiểu hình đường. Người của đại hình đường đều là cao thủ có vai vế tên Chí, còn tiểu hình đường là Hoa nên còn đối phó được.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT