“Đừng nói nhiều nữa, nếu ngươi đã muốn chết thì đừng trách Long Hổ Sơn bọn ta độc ác!” Một lão đạo sĩ đứng ra, thanh trường kiếm trên tay rung lên, phát ra âm thanh giòn giã, những lão đạo sĩ còn lại cũng chặn đường rút lui của Lê Trạch Kiếm, trận chiến này là điều không thể tránh khỏi.

Đúng lúc này, Bạch Triển chợt bước tới, vung tay lên nói: “Chờ đã.”

Những lão đạo sĩ đều sửng sốt, lúc này mới chú ý đến đám người Bạch Triển đang ở phía sau Lê Trạch Kiếm.

“Hình đường lục lão của Long Hổ Sơn đang làm việc, kẻ không liên quan mau lui ra để tránh liên luỵ người vô tội, nếu không tự gánh lấy hậu quả.” Hoa Dương chân nhân lạnh lùng quát lên bằng giọng đầy uy hiếp.

“Lê đại ca là bằng hữu của ta, nếu các ngươi muốn động vào hắn, thì phải hỏi thanh kiếm trong tay ta có đồng ý hay không.” Bạch Triển nói xong, lập tức rút thanh Hoả Tinh Xích Long Kiếm ra, phù văn lưu chuyển, ngay sau đó một tiếng nổ ầm vang lên, một ngọn lửa màu đỏ lưu chuyển trên thân kiếm, uy phong bát diện, cực kỳ khí thế.

Ngay khi Bạch Triệt vừa dứt lời, Cát Vũ cũng bước tới, vỗ nhẹ vào thắt lưng của hắn, lấy Mao Sơn Thất Tinh Kiếm ra. Bên dưới thanh kiếm có treo bảy thanh kiếm nhỏ, chúng va vào nhau kêu leng keng, hào khí chính nghĩa của đạo gia lan ra bốn phía.

“Nếu tiểu sư đệ và tiểu Vũ đã ra mặt thay Lê đại ca, thì ta cũng không thể khoanh tay đứng nhìn, ta cũng đứng về phía Lê đại ca.” Dương Phàm cũng rút thanh nhuyễn kiếm ở bên hông ra, màu sáng trắng của thanh kiếm chói mắt đến nỗi người ta phải hơi nheo mắt lại.

Chưa bàn đến những chuyện khác, nhưng hai thanh kiếm trong tay Bạch Triển và Cát Vũ vừa xuất hiện, đã khiến hình đường lục lão Long Hổ Sơn giật mình.

Hoa Dương chân nhân nhìn về phía Bạch Triển, trầm giọng nói: “Ngươi là...”

“Hoa Dương chân nhân đúng là quý nhân mau quên quá. Nhớ năm đó Nhất Quan Đạo và Hắc Thuỷ Thánh Linh giáo bao vây tiêu diệt Long Hổ Sơn, thì Cửu Dương Hoa Lý Bạch ta cũng có mặt ở đó, mới vài năm mà Hoa Dương chân nhân đã quên rồi.” Bạch Triển mỉm cười, thản nhiên nói.

“Ngươi… ngươi là Bạch Triển của Cửu Dương Hoa Lý Bạch.” Hoa Dương chân nhân sửng sốt nói.

“Đúng vậy, ta chính là Bạch Triển.” Bạch Triển khẽ nói.

“Lần trước Long Hổ Sơn gặp nạn, may mà có Cửu Dương Hoa Lý Bạch giúp sức, Long Hổ Sơn khó mà quên món nợ ân tình này, bọn ta cũng không hề muốn đối đầu với Cửu Dương Hoa Lý Bạch các ngươi. Sư thúc Chí Thanh của Long Hổ Sơn ta và Ngô Cửu Âm có mối quan hệ rất tốt, coi nhau như huynh đệ kết nghĩa, trước kia cũng đã căn dặn không được làm khó Cửu Dương Hoa Lý Bạch, nhưng chuyện này không phải chuyện tầm thường, mà có liên quan đến bảo vật kiếm truy hồn của Long Hổ Sơn ta, hy vọng Bạch Triển tiểu hữu có thể nể mặt mà đừng nhúng tay vào chuyện này.” Hoa Dương chân nhân khách khí nói.

Lúc này Lê Trạch Kiếm cũng hoài nghi nhìn Cát Vũ và Bạch Triển, trong lòng kích động không thể hiểu được, y và hai người này chẳng có giao tình sâu sắc gì, đặc biệt là Bạch Triển, đây là lần đầu tiên bọn họ mới gặp nhau, thế mà hắn ta lại vì y mà sẵn lòng đối nghịch với sáu vị trưởng lão của Long Hổ Sơn.

Cần phải biết rằng sáu vị trưởng lão này chuyên phụ trách truy sát những kẻ địch của Long Hổ Sơn, tu vi của sáu vị lão đạo đều thuộc chân nhân chi cảnh, cho dù ai đứng ra cũng đều là hùng bá một phương.

Mấy chục năm nay, mỗi khi hình đường lục lão ra tay là không để lọt nhân vật nào cả. Chỉ vài năm trước khi truy sát Ngô Cửu Âm đã thất thủ một lần, đó là vì Ngô Cửu Âm được trưởng bối ra tay cứu giúp.

Hình đường lục lão có thể bắt sống Ngô Cửu Âm nổi tiếng lẫy lừng, thì Lê Trạch Kiếm tự biết y không còn hy vọng thoát khỏi tay họ.

Đương nhiên, với tu vi hiện tại của Ngô Cửu Âm, hình đường lục lão muốn bắt được hắn ta là điều không thể, cho dù có thể thì các huynh đệ của hắn ta cũng sẽ không để yên.

Giờ lại có một vị khác đứng ra, khí thế vô cùng, chính là Bạch Triển của Vô Vi Phái.

Lúc này, Lê Trạch Kiếm không chỉ ngạc nhiên mà còn cảm động, thật sự là một người vô cùng trượng nghĩa.

Bạch Triển khẽ cười nói: “Đương nhiên ta sẽ phải quản chuyện này rồi, nếu không gặp thì thôi, nhưng đã gặp rồi thì phải nhúng tay vào vậy.”

Sắc mặt của Hoa Dương chân nhân đanh lại, trầm giọng nói: “Ngươi có giao tình rất sâu sắc với Lê Trạch Kiếm ư, sao mà cứ nhất định phải ra mặt thay hắn ta thế?”

“Giao tình không sâu nhưng có ấn tượng tốt, hôm nay là lần đầu tiên gặp mặt, có thể coi như bằng hữu. Gặp chuyện này, chẳng lẽ lại thấy chết không cứu ư?” Bạch Triển nghiêm mặt nói.

“Bạch Triển đại ca đúng là hảo hán, hôm nay có Cát Vũ ta ở đây, đừng hòng có ai đụng vào Lê đại ca cả.” Cát Vũ cũng bước ra nói.

Người có thân hình hơi béo của Long Hổ Sơn liếc mắt nhìn Cát Vũ, nghiêm giọng hỏi: “Ngươi là ai?”

Vừa dứt lời, sáu trưởng lão của Long Hổ Sơn lại giật mình, Cát Vũ nói ra những lời này, bọn họ thật sự không tin lắm. Đùa sao, một tên nhóc vắt mũi chưa sạch, chưa đến hai mươi tuổi mà lại tự nhận mình có vai vế Long à?

Mấy lão đạo sĩ nhìn nhau với vẻ mặt khó tin.

Lúc này, Hoa Dương chân nhân nhìn thanh kiếm trong tay Cát Vũ, trầm giọng nói: “Thanh kiếm trong tay ngươi chính là Mao Sơn Thất Tinh Kiếm, thánh khí của Mao Sơn ư?”

“Đúng vậy, là Mao Sơn Thất Tinh Kiếm.” Cát Vũ nói.

“Thanh kiếm này đã biến mất gần hai mươi năm, nghe đồn nó vẫn nằm trong tay của chưởng giáo Mao Sơn Trần Duyên chân nhân, ngươi lấy thanh kiếm này từ đâu?” Hoa Dương chân nhân nói.

“Ồ, Trần Duyên chân nhân là sư phụ của ta, ta chính là đệ tử thân truyền của lão già đó.” Cát Vũ kiên nhẫn đáp.

Lần này, các lão đạo sĩ còn kinh ngạc hơn. Vốn dĩ Long Hổ Sơn và Mao Sơn có qua lại với nhau, nghe đồn Trần Duyên chân nhân đã mất tích gần hai mươi năm, hóa ra là đóng cửa thu nhận đồ đệ, có Mao Sơn Thất Tinh Kiếm trong tay, điều này càng chứng tỏ thân phận của Cát Vũ.

Trong lòng mấy lão đạo sĩ đó buồn bực không thôi, hôm nay ra ngoài không xem hoàng lịch rồi, đã gặp Bạch Triển của Cửu Dương Hoa Lý Bạch thì thôi đi, lại còn gặp cả đệ tử thân truyền của Trần Duyên chân nhân nữa.

Cửu Dương Hoa Lý Bạch có tiếng tăm lừng lẫy trên giang hồ như thế, hơn nữa lại có đại ân với Long Hổ Sơn, đắc tội với một Bạch Triển thì đồng nghĩa đắc tội cả Cửu Dương Hoa Lý Bạch.

Đắc tội với Cát Vũ cũng rất phiền toái, người ta là đệ tử thân truyền của Trần Duyên chân nhân, là sư huynh đệ với chưởng giáo của Mao Sơn.

Nếu đánh Cát Vũ bị thương, phía Mao Sơn sẽ bỏ qua hay sao?

Sắc mặt của Hoa Dương chân nhân trầm xuống, suy nghĩ một lát rồi nghiêm giọng nói: “Bạch tiểu hữu, nếu ngươi đã cố tình giúp Lê Trạch Kiếm thì bần đạo không còn gì để nói, chỉ có thể đắc tội mà thôi. Kiếm truy hồn này là bảo vật của Long Hổ Sơn ta, đã bị mất hơn trăm năm nay, hôm nay ta phải mang thanh kiếm này về, nếu không sẽ không thể ăn nói với chưởng giáo. Chờ ta lấy được thanh bảo kiếm này rồi, hôm khác sẽ tới tận nhà để tạ tội.”

Lời này đã rất rõ ràng, cho dù là ai, hễ cản đường Long Hổ Sơn thì đành phải đánh nhau một trận vậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play