Nghe Cát Vũ nói vậy, cuối cùng Dương Phàm cũng nở một nụ cười, nói: “Tên nhóc ngươi thật biết cách nói chuyện, như bôi mật lên miệng vậy, khẳng định là có rất nhiều cô gái đã bị ngươi lừa rồi.”
“Này, cô đã nói oan cho ta rồi, ta chỉ nói sự thật thôi mà.” Cát Vũ cười nói.
“Thế nào, cuối cùng thì ai tới được?” Dương Phàm vội vàng hỏi.
“Ta không dám gọi Tiểu Cửu Ca, vì hiện tại hắn đang trong trạng thái bán ẩn cư, không dễ dàng ra khỏi cửa, vất vả lắm mới có thể trôi qua hết một năm thanh tịnh này, ta không muốn quấy nhiễu hắn. Chu Nhất Dương đã đi Đài Loan xử lý chuyện kinh doanh của dòng họ, hai ngày này không thể về được. Hoa hoà thượng đang làm trụ trì của Ngũ Thái Sơn, cũng rất ít khi xuống núi, liên lạc với hắn rất khó, phỏng chừng ngày mai mới có thể trả lời, cũng chưa chắc sẽ đến được.”
“Còn Lý Bán Tiên lại không hữu dụng lắm khi đến đây, hắn chỉ là một văn phu tử, bày trận thôi diễn, âm dương thuật không ai sánh bằng, nhưng lại không biết đánh nhau. Thật ra hắn có rảnh nhưng đến đây cũng không dùng được nên thôi vậy.” Bạch Triển bất lực nói.
“Bọn họ càng không được, Y Nhan sắp sinh rồi, Nhạc Cường còn phải chăm sóc trong thời gian ở cữ, sao có thể làm phiền hắn chứ? Hay là ta bảo ông nội đến đây một chuyến, chuyện này ông nội của chúng ta cũng có thể thu phục mà.” Bạch Triển nói.
Lúc này, Cát Vũ bắt đầu đắn đo suy nghĩ, hắn chợt nghĩ đến một người, chính là một cao thủ siêu cấp mà ngày đó hắn đã gặp được ở Bạch Hổ đoạn sát cục, gọi là Kiếm Thần truy hồn Lê Trạch Kiếm!
Vị này chính là một người có quyền thế lánh đời, nếu mời y đến giúp đỡ thì hẳn là chuyện này có thể giải quyết được.
Nghĩ đến đây, Cát Vũ chợt nói: “Ta có quen biết với một vị cao nhân, tu vi rất cao, mười mấy năm trước đã được người đời xưng tụng là kiếm thần truy hồn. Dạo trước ta vinh dự được gặp mặt một lần, rất ra dáng một vị đại ca. Ta biết y ở đâu, cách Giang Thành không xa lắm, đi vài tiếng là tới đó rồi.”
“Kiếm Thần truy hồn ư? Cái tên nghe rất đỉnh đó, nhưng sao ta lại không biết nhỉ, từ khi nào trong giới tu hành lại xuất hiện một nhân vật như thế?” Bạch Triển nghi ngờ hỏi.
“Hơn mười năm trước y đã sống ẩn cư trong một ngôi làng nhỏ, cuộc sống rất đơn sơ và bình dị, cả làng không ai biết y là một người tu hành, ta và y cũng chỉ là tình cờ gặp gỡ, ta đã nhìn thấy thực lực của người này, thật sự rất mạnh.” Cát Vũ nghiêm nghị nói.
“Thảo nào, thì ra đã nổi tiếng trên giang hồ cách đây mười năm rồi, khi đó ta vẫn chưa xuất đạo. Trong Cửu Dương Hoa Lý Bạch thì chỉ có lão Lý, còn lại chưa có ai xuất đạo cả.” Bạch Triển nói.
“Là vì người này rất khiêm tốn, nếu đã chọn cách sống ẩn dật, thì chính là không muốn mọi người biết thân phận và xuất thân của mình, nếu mời y giúp đỡ mà y từ chối thì sẽ rất phiền phức.” Thực ra Cát Vũ hơi lo lắng.
Bạch Triển im lặng một lát, sau đó nói: “Giang hồ cứu giúp nhau, hãy lựa lời nói với y, hẳn là có thể. Bên phía ông nội của ta không tiện lắm, mặc dù có thể đến nhưng phải hai ngày sau mới tới được. Hay là chúng ta cứ thử trước đi, xem có mời được vị kiếm thần này hay không.”
“Quyết định vậy đi, sáng mai chúng ta sẽ lên đường.” Cát Vũ nói.
“Ừ, quyết định vậy đi, sáng mai bọn ta sẽ đến cổng trường đại học Giang Thành đón ngươi đi tìm kiếm thần.” Bạch Triển nói.
Ba người thảo luận một hồi rồi lại quay đầu nhìn về phía tòa nhà, phát hiện bên trong đã khôi phục sự yên bình vốn có, lại như không có chuyện gì xảy ra. Nhưng một khi một người sống bước vào đó, nó sẽ trở thành một luyện ngục trần gian, thật sự rất khủng khiếp.
Sau đó, ba người cùng nhau rời khỏi tòa nhà, Cát Vũ trở về ký túc xá bảo vệ nghỉ ngơi, Dương Phàm và Bạch Triển cũng rời khỏi trường đại học, hẳn là đã đặt phòng ở khách sạn xong xuôi rồi.
Sáng sớm hôm sau, Cát Vũ vừa ăn sáng xong thì nhận được điện thoại của Dương Phàm, bảo hắn ra ngoài và lập tức lên đường.
Khi Cát Vũ ra tới cổng đã thấy có một chiếc xe địa hình lớn đậu ở đó, chiếc xe này như xe bọc thép, thoạt nhìn rất có giá trị. Bạch Triển và Dương Phàm đang ngồi trên xe vẫy tay về phía Cát Vũ, bảo hắn mau lên xe.
Sau khi Cát Vũ lên xe, hắn thấy chiếc xe cũng vô cùng xa hoa, Cát Vũ không biết vận hành các nút đó như thế nào.
“Bạch Triển đại ca, chiếc xe này của ngươi thật tuyệt.” Cát Vũ thốt lên lời khen ngợi.
“Không phải xe của ta, là xe của Tiểu Cửu Ca, là người của Tân Môn Vạn La Tông cho Tiểu Cửu Ca, ta mượn tạm thôi.” Bạch Triển mỉm cười nói.
“Tân Môn Vạn La Tông ư? Lại là thế lực lợi hại nào nữa đây?” Cát Vũ vừa xuất sơn không bao lâu, hắn không biết nhiều về thế lực của giới tu hành lắm, nhưng để không tỏ vẻ là kẻ quê mùa nên Cát Vũ không hỏi thêm bất kỳ câu hỏi nào nữa.
Bạch Triển đi theo chỉ dẫn của Cát Vũ, đưa cả hai lên đường.
Dương Phàm ngồi ở ghế phó lái, trò chuyện câu được câu mất với Bạch Triển.
Bắt đầu chỉ nói chuyện phiếm, nói về tình hình gần đây của họ.
Nhưng khi nhắc đến Ngô Cửu Âm của Cửu Dương Hoa Lý Bạch, sắc mặt của Dương Phàm lập tức mất tự nhiên hẳn.
Bầu không khí đột ngột im lặng.
Một lúc lâu sau, Bạch Triển nói: “Tiểu sư tỷ, ngươi đừng nhớ thương Tiểu Cửu Ca nữa, hắn đã kết hôn với Trần Thanh Ân rồi, ngươi cũng nên tìm bạn trai đi. Sắp già đầu rồi đó, ta cũng thấy sốt ruột thay cho ngươi đấy.”
Dương Phàm lập tức nổi cáu, vươn tay nhéo tai Bạch Triển, tức giận nói: “Tiểu Bạch, ngươi lại muốn ăn đòn phải không? Ai thèm nhớ thương tên khốn đó chứ, ta đã quên hắn từ lâu rồi, sau này ngươi đừng nhắc đến hắn trước mặt ta nữa.”
Bạch Triển bị Dương Phàm nhéo tai, đau đến nỗi cứ xuýt xoa, vội vàng cầu xin: “Được rồi, được rồi... không nhắc nữa, không nhắc nữa…”
“Nói như kiểu ta không thể gả đi vậy đó. Ngày mai ta sẽ tìm tiểu thịt tươi để kết hôn cho ngươi coi.” Dương Phàm tức giận nói.
“Đúng vậy, tiểu sư tỷ của ta trẻ đẹp, có tiền có thế, sao lại không gả đi được chứ. Tiểu Cửu Ca không thích ngươi, đúng thật là…” Nói tới đây, Bạch Triển cười cười, không nói tiếp nữa.
“Ngươi còn nói nữa… Ta sẽ xé rách miệng của ngươi.” Dương Phàm tức giận nói.
Nghe được cuộc nói chuyện giữa hai người họ, Cát Vũ hiểu ra điều gì đó. Có vẻ như Dương Phàm rất thích Ngô Cửu Âm trong Cửu Dương Hoa Lý Bạch, nhưng Ngô Cửu Âm lại không hề thích cô, mà đã kết hôn với người khác rồi.
Điều mà Cát Vũ không thể đoán ra là, một cô gái như Dương Phàm không chỉ xinh đẹp mà còn có nhân cách tốt và tu vi cao, tại sao lại có người ghét cô được chứ?
Thì ra khi họ gặp nhau lần đầu tiên, Dương Phàm nói cô đã có người trong lòng, thế mà lại chính là Ngô Cửu Âm vô địch trong truyền thuyết kia.
Không hiểu sao Cát Vũ lại cảm thấy hơi hụt hẫng.
Cứ nói chuyện như thế, mấy tiếng sau xe đã chạy vào một thôn làng tên là Ngưu Gia Trang.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT