Khi đã đi được xa rồi, Cát Vũ đột nhiên phản ứng lại, quay đầu nhìn tiệm quan tài kia, thoải mái nói: "Hồ Tiên Nhi này thật thông minh, cải tạo cửa hàng này thành tiệm quan tài, dùng số lượng lớn âm khí để che đậy yêu khí, nếu không đã sớm bị người ta phát hiện rồi."
Nói xong, hắn lại ngâm nga một điệu nhạc rồi bước nhanh, lên xe buýt đường dài đến Giang Thành.
Dọc theo đường đi tiến về phía thành phố Giang Thành, Cát Vũ đều rất vui vẻ. Đây là lần đầu tiên hắn đi xa như vậy trong mười tám năm ở Mao Sơn, hơn nữa còn là một chuyến đi tự do mà không cần phải đi theo sư phụ, hầu hạ bên cạnh lão già!
Cũng không uổng công mình vất vả hầu hạ lão già hơn mười năm, nay cuối cùng cũng rủ lòng từ bi, nói tu vi của mình đã đủ tư cách, có thể chính thức đặt chân vào giang hồ để trải sự đời, thuận tiện lịch lãm một phen rồi. Thậm chí còn đăng ký cho mình, sắp xếp một công việc ổn thỏa. Cụ thể làm gì thì hắn không biết, chỉ nói là có thể quản lý mấy vạn người bên dưới!
Không phải làm quan thì chính là thành lập một công ty, hoặc ít nhất là quản lý một trường học!
Mỗi lần phân tích chuyện này, Cát Vũ đều cảm thấy vui sướng trong lòng.
Xem ra lão già bình thường thì kén chọn châm chọc, nhưng thật ra trong lòng vẫn đối xử rất tốt với mình đấy chứ! Chờ sau này kiếm được nhiều tiền, lúc trở về mua chút rượu ngon đồ ăn ngon cho lão để hiếu kính cũng là điều nên làm.
Hơn nữa, không phải vừa xuống núi, tiểu gia đã tặng cho lão một cô bé có thể giặt quần áo nấu cơm hầu hạ người thay mình đó hay sao!
Cát Vũ chòng chành trên xe mấy tiếng đồng hồ nhưng vẫn vui tươi hớn hở. Đợi đến khi sắc trời tối dần, cuối cùng cũng tới đích.
"Cuối cùng cũng đến!"
Cát Vũ vỗ nhẹ lớp bụi trên người rồi đi thẳng về phía khuôn viên trường. Không ngờ vừa mới đi tới cửa đã bị một nhân viên bảo vệ mập mạp chặn lại ngay khi vừa tới cửa.
Nhân viên bảo vệ mập mạp này toàn thân béo tốt rắn chắc, miễn cưỡng mặc vừa đồng phục bảo vệ, vì bụng quá to nên cúc áo cũng sắp bung ra tới nơi. Chiếc mũ lưỡi trai lớn đội trên đầu cũng cong vẹo, trên tay còn cầm một chiếc gậy cao su, cứ tùy tiện như vậy mà chắn ngang trước mặt Cát Vũ.
"Ngươi đang làm gì vậy? Người ngoài không được phép vào trong lúc này!" Nhân viên bảo vệ mập mạp đánh giá Cát Vũ từ trên xuống dưới: Thằng nhóc này nhìn như không có vấn đề gì, nhưng lại chẳng giống một nhân viên chính thức gì cả... Chắc không phải là muốn lẻn vào trường học trộm đồ đấy chứ? Đợi lát nữa nếu hắn nói mình là sinh viên, mình sẽ bảo hắn lấy thẻ sinh viên ra!
"Ta? Ta đến đưa giấy tờ! Đưa giấy tờ cho hiệu trưởng của các người." Cát Vũ cũng không tức giận, vui vẻ lấy trong ba lô ra một lá thư.
“Hiền chất Úc Phức thân mến?” Nhân viên bảo vệ mập mạp vừa thấy phong thư thì nhất thời vui vẻ, cười khẩy nói: “Thằng nhóc này giỏi nhỉ! Hiệu trưởng trường bọn ta là họ Vương, tên là Vương Quý Hương, không phải là Úc Phức gì đó! Hơn nữa năm nay ông ấy cũng sáu mươi tám tuổi rồi, còn là hiền chất ư? Ông nội ngươi, ngươi làm như ta chưa từng đọc sách chắc? Đây là thời đại gì rồi, còn dùng cái loại phong thư cổ xưa này lừa gạt... Cười chết ta rồi..."
"..." Cát Vũ bị đối phương trách móc mà ngây ngẩn cả người rồi.
Chẳng mấy chốc, vài nhân viên bảo vệ nữa bước ra từ phòng bảo vệ ở cổng trường, tất cả đều đi tới đây.
Sau khi nhân viên bảo vệ béo nói một chút với bọn họ về tình hình, những người còn lại cũng phá lên cười.
Cát Vũ thở dài thườn thượt, thầm nghĩ không thể làm gì được, tiểu gia chỉ có thể phát đại chiêu thôi!
Nghĩ xong, hắn hừ lạnh một tiếng, lấy từ trong túi quần ra tờ một tệ đã nhàu nát, nhếch mép: "Ai cho ta mượn gọi một cuộc điện thoại, ba phút, một tệ này sẽ thuộc về người đó!"
Các nhân viên bảo vệ sững sờ một lúc, sau đó đều phá lên cười. Một người trong số đó cười đến bở cả hơi tai: "Tiểu tử à, chắc không phải ngươi là nghệ sĩ hài chuyên nghiệp đấy chứ?"
Nói xong, hắn cắn răng nhịn đau, lấy ra tờ mười tệ từ trong túi quần ra: "Mười tệ, một phút đồng hồ!"
Các nhân viên bảo vệ nín cười nhìn nhau, một người trong đó lấy điện thoại di động ra đưa cho Cát Vũ: "Sợ ngươi rồi đó, cho ngươi mượn điện thoại di động gọi điện thoại này, gọi xong không còn việc gì nữa thì đi nhanh đi."
Cát Vũ vừa cảm ơn vừa nhận điện thoại. Nhân viên bảo vệ mập mạp bên cạnh cầm lấy tờ mười tệ, miệng cười nói: "Làm gì mà không nhận chứ? Trời nóng như vậy, đợi lát nữa mua mấy cây kem về cho cả đám hạ nhiệt một chút cũng tốt!"
Cát Vũ khịt mũi một cách lạnh lùng, cũng không chấp nhặt với hắn ta, bấm liền một dãy số.
Cuộc gọi nhanh chóng được kết nối, Cát Vũ thì thầm vào điện thoại: “Ta là đồ đệ của Tr4n Duyên Chân Nhân, ta đã đến cổng trường.” Hắn cúp máy rồi trả lại cho nhân viên bảo vệ.
Các nhân viên bảo vệ kia vểnh tai lắng nghe cũng không thể nghe rõ Cát Vũ nói gì.
"Gọi điện thoại xong rồi à? Có phải không có người bắt máy đúng không? Nhanh đi xa chút đi, đừng để cho bọn ta động thủ." Bảo vệ mập mạp sốt ruột nói.
Cát Vũ bĩu môi, phẫn nộ bước đến một bên của cổng trường.
Không tới mười phút, các nhân viên bảo vệ thấy hắn vẫn chưa rời đi, tiếp tục chụm đầu ghé tai cười đùa. Nhân viên bảo vệ mập mạp trong đó còn chạy đến quầy bán quà vặt mua mấy cây kem về cho mọi người cùng nhau ăn. Nhưng chẳng đến vài phút, một người trong số họ đột nhiên giật mình kêu lên: "Các người xem, đó không phải là hiệu trưởng Vương sao?"
Mọi người ngoảnh lại thì thấy ông lão mặc áo tay ngắn chạy chậm về phía cổng trường, vì thời tiết quá nóng nên lão vừa chạy vừa lau mồ hôi trên trán, như thể có việc gì đó rất quan trọng.
Ông lão chạy một mạch đến cổng trường. Mấy nhân viên bảo vệ vừa nhìn thấy hiệu trưởng đang đi tới thì nhanh chóng đứng sang một bên, đồng loạt "chào hiệu trưởng Vương" một cách quy củ.
"Người đâu? Vừa rồi có phải có một người trẻ tuổi gọi điện thoại ở chỗ này hay không?" Hiệu trưởng Vương lau mồ hôi trên trán, lo lắng hỏi.
"Ặc..." Các nhân viên bảo vệ chết lặng.
“Bên này! Bên này!” Cát Vũ ngồi xổm đằng xa nơi góc tường, vui vẻ vẫy tay với hiệu trưởng Vương.
“Ngài chính là đồ đệ của Tr4n Duyên Chân Nhân ư?” Hiệu trưởng Vương vừa nhìn thấy hắn thì trên mặt nhất thời nở nụ cười, chạy tới vài bước nắm chặt tay Cát Vũ, lắc mạnh.
Mấy nhân viên bảo vệ vẫn đứng ngơ ngác ở cổng trường, nhìn thấy hiệu trưởng nhiệt tình với người thanh niên trước mặt như thế, tức thì sắc mặt của họ thay đổi, cả đám câm như hến.
Cát Vũ nói ngắn gọn vài lời với hiệu trưởng Vương. Sau đó lão nhiệt tình kéo hắn đến văn phòng hiệu trưởng để nói chuyện.
Khi bước đến bên cạnh nhân viên bảo vệ mập mạp, Cát Vũ dừng bước chân lại, nở nụ cười như có như không mà nhìn hắn ta.
Nhân viên bảo vệ mập mạp rùng mình một cái, ngượng ngùng lấy trong ví ra tờ một trăm tệ, mỉm cười rồi vội vàng lấy ra thêm vài tờ nữa, chồng lại rồi đặt vào tay Cát Vũ.
“Lý Quý, vừa rồi xảy ra chuyện gì vậy?” Hiệu trưởng Vương phản ứng lại, nhướng mày, nghiêm mặt hỏi.
"Ta... ta..." Tên bảo vệ mập mạp tên Lý Quý bày ra vẻ mặt cầu xin, lắp bắp muốn giải thích nhưng lại không dám giải thích rõ ràng.
“Không có gì đâu, ta còn muốn cảm ơn hắn vừa rồi đã cho ta mượn điện thoại, mặc dù hắn đã thu của ta mười tệ.” Cát Vũ cười giải thích. Cũng không cần thiết phải ép chết người ta chỉ vì một chuyện vặt vãnh. Nếu nói ra tình hình thực tế, có khi hắn ta sẽ mất việc.
"Thằng nhóc ngươi, đúng là tiền che mờ mắt! Lần sau không được làm như thế nữa!" Hiệu trưởng Vương tức giận trách cứ một câu, rồi mọi chuyện cũng qua.
Cát Vũ vừa đi theo hiệu trưởng Vương vừa quét mắt quanh khuôn viên trường. Có rất nhiều mỹ nữ đi tới đi lui, thanh thuần tươi đẹp, hắn nhìn đến nỗi hai mắt tỏa sáng, trong lòng thầm sung sướng. Chẳng lẽ lão già đã sắp xếp cho mình một chức vụ phó hiệu trưởng hay là chủ nhiệm khoa gì đó? Vậy về sau cần phải dạy dỗ những tiểu muội muội này nhiều hơn rồi, haha…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT