Đây là lần đầu tiên trong đời hắn được một cô gái mời ngủ cùng phòng. Đùa kiểu này có hơi lớn, trong lúc nhất thời Cát Vũ thật sự không thể chấp nhận được, cứ đứng sững ở đó nhìn Lôi Thiên Kiều thong dong bình thản mà không biết nên làm gì cho phải.
Cho tới nay, tính cách của Cát Vũ luôn lãnh đạm, đây là lần đầu tiên hắn không tỏ ra bình tĩnh trước mặt người khác.
Không chỉ Cát Vũ không bình tĩnh mà ngay cả ông nội Lôi Kinh Vũ của Lôi Thiên Kiều và cha cô Lôi Minh cũng tối sầm mặt lại.
Lúc bình thường, Lôi Thiên Kiều luôn được cưng chiều, vô pháp vô thiên, mọi việc đều phụ thuộc vào tính khí của cô gái này.
Lúc này đây, cũng không biết cô gái này bị rút cái gân nào mà lại nói ra những lời lẽ vô kỷ luật như vậy.
"Kiều Kiều, sao con lại nói chuyện với Cát tiên sinh như vthế? Con gái không thể ăn nói lung tung." Lôi Minh tức giận nói.
"Cha, con cũng có nói gì đâu? Tu vi của Vũ ca lợi hại như vậy, con có rất nhiều lời muốn nói với hắn, nói không chừng hắn còn có thể chỉ điểm cho con một chút. Vậy tu vi của con khẳng định sẽ tăng lên không ít, con bảo hắn ở cùng phòng với con có gì không đúng sao?" Lôi Thiên Kiều lại mang vẻ mặt vô tội mà nói.
Thật sự không biết cô gái này không có mắt nhìn, hay là vốn đã đơn thuần như vậy. Cô nam quả nữ sống chung một phòng, nếu lọt ra bên ngoài thì khẳng định không dễ nghe.
Mặc dù bây giờ người nhà họ Lôi coi Cát Vũ là ân nhân, không chỉ vì tu vi mà còn cả cách đối nhân xử thế đều là ứng cử viên tốt nhất, thừa đủ làm con rể nhà họ Lôi. Nhưng mà Lôi Thiên Kiều vẫn còn trẻ, chưa đủ tuổi để bàn chuyện cưới xin.
Kỳ thật, mọi người trong nhà họ Lôi đã suy nghĩ quá nhiều, vì Cát Vũ hoàn toàn không nghĩ về mặt đó. Lý do tại sao Lôi Thiên Kiều có thể mời Cát Vũ đến hoàn toàn là vì hắn có ít nhiều có giao tình với Lôi Thiên Kiều và Lôi Phong Vân.
Đặc biệt là khi Lôi Thiên Kiều, một cô gái xinh đẹp đến và cầu xin hắn bằng giọng nói khép nép, Cát Vũ thật sự không đành lòng từ chối.
Bầu không khí có chút xấu hổ một hồi, Cát Vũ cười nói: "Ta đói bụng rồi, chúng ta đi ăn cơm đi."
Câu nói này có thể coi là cắt ngang bầu không khí khó xử, Lôi Kinh Vũ và những người khác lập tức giơ tay, nhiệt tình tiếp đón Cát Vũ ngồi vào chỗ.
Chờ Cát Vũ cứu xong Lôi Phong Vân, thức ăn trên bàn này vẫn còn nóng, hoàn toàn không mất nhiều thời gian. Cát Vũ cũng thực sự rất đói, không cần nhà họ Lôi chào mời đã trực tiếp ăn ngấu nghiến, hệt như gió cuốn mây bay, ăn đến nỗi cái bụng phình lên.
Lượng cơm của người tu hành đều rất lớn, bởi vì tu hành là việc tiêu hao rất nhiều năng lượng.
Sau khi Cát Vũ ăn xong, người nhà họ Lôi vội vàng chuẩn bị phòng cho Cát Vũ và để Cát Vũ nghỉ ngơi.
Vì Cát Vũ đã đánh tiếng với nhà họ Lôi trước, hắn dùng huyết trớ phản phệ lại người nhà họ Hà, bắn ngược lại thuật Huyết Trớ này cho đối phương, người của nhà họ Hà không giải được, khẳng định bọn họ sẽ tìm đến người của nhà họ Lôi gây phiền phức.
Thật ra người nhà họ Lôi cũng không tin tưởng cho lắm. Nếu nhà họ Hà của thành phố Đông Thành đã hạ thuật Huyết Trớ cho Lôi Phong Vân, mà người của nhà họ Lôi không giải được, điều này đã cho thấy thủ đoạn của nhà họ Hà cao minh hơn nhà họ Lôi. Nếu đối phương đến đọ sức với người nhà họ Lôi bọn họ, ngộ nhỡ không phải là đối thủ thì thật đúng là có chút phiền phức. Mất mặt chỉ là chuyện nhỏ, đấu pháp này là phải liều mạng, nói không chừng người nhà họ Lôi sẽ có người chết.
Có một cao thủ tu hành như Cát Vũ trấn bãi, nhà họ Lôi sẽ không còn gì phải sợ hãi nữa.
Đêm đó, Cát Vũ ở nhà họ Lôi.
Dù gì thì nhà họ Lôi cũng là một trong bốn gia tộc lớn ở thành phố Giang Thành, trong nhà rất bề thế, có rất nhiều phòng. Cát Vũ đi tắm rồi ở lại trong căn phòng rộng rãi và sang trọng.
Vì ở trong phòng một mình nên Cát Vũ cũng không quan tâm lắm, chỉ mặc một cái quần cộc, khoanh chân ngồi ở trên giường rồi bắt đầu tu hành. Khoảng thời gian trước đại chiến một trận với nữ quỷ Phượng Di kia đã khiến Cát Vũ chịu không ít khổ sở. Ngay từ đầu Cát Vũ nghĩ rằng tu vi của mình cũng coi như giỏi rồi. Trên Mao Sơn có rất nhiều lão già năm mươi, sáu mươi tuổi rồi vẫn chưa đạt tới tu vi Tam Tiền Đạo Trưởng, còn mình đạt Tam Tiền Đạo Trưởng rồi mới xuống núi.
Ai biết vừa rời khỏi cửa núi đã gặp phải một nữ quỷ cứng xương như Phượng Di vậy chứ, khiến cho Cát Vũ nhận ra được những khuyết điểm của bản thân và hắn vẫn cần phải tu hành nhiều hơn. Núi cao ắt có núi cao hơn, người tài ắt có người tài hơn. Chỉ khi bản thân cường đại thật sự rồi thì mới có thể nhận được sự công nhận và kính trọng của người khác.
Khi Cát Vũ vừa bước vào trạng thái tu luyện, vận hành chưa được một vòng thì đột nhiên bên tai dường như có một âm thanh kỳ lạ, một tiếng "lạch cạch" vang lên.
Mặc dù Cát Vũ đang tu luyện, nhưng vẫn có thể nghe được âm thanh, còn tưởng rằng là có người đang đi trên hành lang.
Nhưng một lúc sau, Cát Vũ đột nhiên cảm thấy có một mùi hương chỉ dành riêng cho phụ nữ lưu lại trên chóp mũi. Hắn cảm thấy có gì đó không đúng, nhanh chóng dừng việc tu luyện của mình lại và từ từ mở mắt ra. Vừa mở ra thì hắn đã bị cảnh tượng mình nhìn thấy dọa đến mức suýt chút nữa bật dậy khỏi giường.
Không biết cô gái Lôi Thiên Kiều này đã lén lút chạy tới phòng mình từ lúc nào. Cô mặc một bộ đồ ngủ mỏng manh, đầu tóc ướt sũng, đang rón ra rón rén đi về phía hắn, vả lại chỉ còn cách hắn có hai, ba mét.
Cát Vũ hoảng sợ đến mức không thể diễn tả được, còn biểu cảm của Lôi Thiên Kiều lại mang theo một nụ cười xấu xa.
Hai người nhìn nhau khoảng ba giây, Cát Vũ nhanh chóng quay người lại, kéo chăn bông từ đầu giường lên, quấn mình thành vòng tròn.
“Cô… cô vào bằng cách nào?” Cát Vũ ngạc nhiên hỏi.
"Vũ ca, đây là nhà của ta mà. Ta có chìa khóa của các phòng. Tất nhiên là ta có thể vào đây rồi." Lôi Thiên Kiều nói rồi đi về phía Cát Vũ, sau đó bỗng chốc nhảy lên giường Cát Vũ, hắn ra hiệu cô tránh xa một chút.
Cát Vũ thật sự rất sợ bà cô này. Nửa đêm nửa hôm không ngủ được lại chạy vào trong phòng của mình. Nếu để nhà họ Lôi biết chuyện thì không biết bọn họ sẽ nghĩ như thế nào về mình nữa.
“Vũ ca, dáng người ngươi đẹp thật, mặc quần áo vào thì nhìn gầy, c0i đồ ra thì trông có da có thịt, câu này chắc là nói về ngươi rồi.” Gương mặt xinh đẹp của Lôi Thiên Kiều đến gần Cát Vũ, cười hì hì.
Cô gái này thân hình mảnh mai, khuôn mặt xinh xắn. Có lẽ là vừa mới tắm xong, trên người cô tản mát ra một làn hương thơm độc nhất vô nhị của phái nữ, mái tóc còn hơi ướt, trên người mặc một chiếc áo choàng tắm, một cặp đùi trắng nõn xinh đẹp bên trong rất nhỏ, như ẩn như hiện, phần nguc cực kỳ bắt mắt, đêm hôm khuya khoắt lại đi đến bên cạnh Cát Vũ, khiến Cát Vũ cảm thấy không thể bình tĩnh nổi nữa.
"Cô đó, không có gì lại chạy tới chỗ ta làm gì? Mau quay về ngủ đi, đừng làm chậm trễ việc tu luyện của ta." Cát Vũ cố ý tránh mặt cô.
"Vũ ca, chẳng lẽ trông ta rất xấu ư? Hay là ngươi không thích gặp ta? Ta đến đây vì sợ ngươi ngủ không được, muốn nói chuyện phiếm với ngươi thôi. Ngươi thì lại đuổi ta đi ngay, thật sự khiến ta đau lòng quá đi." Lôi Thiên Kiều bĩu môi, tỏ vẻ ấm ức.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT