Cũng giống như lần trước, lần này cơ thể của nữ quỷ Phượng Di tràn ngập sát khí, cả toà nhà đã bị sát khí trên người bà ta bao vây, trùng trùng điệp điệp, vô cùng vô tận, hơn nữa sát khí càng ngày càng dày đặc.
Lần trước, khi Cát Vũ và Lôi Thiên Kiều tới, suýt chút nữa đã không chạy thoát.
Cát Vũ đứng ở cửa, do dự một lát rồi lập tức lấy ra một lá bùa dẫn đường, kết chỉ niệm quyết, lá bùa trong tay lập tức bùng cháy lên, vọt vào bên trong luồng sát khí cuồn cuộn kia.
Lá bùa dẫn đường bốc cháy, phá vỡ màn sương mù, Cát Vũ theo sát phía sau lá bùa, liều lĩnh xông lên.
Một khi lá bùa dẫn đường này bị đốt sạch, nó sẽ mất hết tác dụng, vì vậy Cát Vũ cũng sẽ bị sát khí bao vây, không còn nơi nào để ẩn náu.
Lá bùa dẫn đường đã mở ra một khe hở, soi sáng con đường phía trước, thân pháp của Cát Vũ rất nhanh, đi ngay sau lá bùa dẫn đường. Cho dù có lá bùa dẫn đường cũng chỉ có thể mở ra một con đường nhỏ, Cát Vũ vừa đi qua là sát khí phía sau lập tức khép sát lại, đủ để thấy được đạo hạnh của nữ quỷ Phượng Di này cao đến mức nào.
May mà khi lá bùa dẫn đường sắp tắt thì Cát Vũ cũng đã nhìn thấy cô gái kia. Hắn vừa nhìn thấy đã giật mình, lúc này cô đang kẹp một lá bùa màu vàng giữa hai ngón tay, tay kia kết chỉ pháp quyết, nhíu chặt lông mày, toàn thân run rẩy. Quanh thân cô có rất nhiều dòng điện vàng dày đặc đan chéo khắp nơi.
Bên ngoài các dòng điện vàng này có một khối sát khí dày đặc như máu đang quấn lấy cô, không ngừng tấn công các dòng điện đó, chúng phát ra âm thanh bùm bùm như tiếng nổ, mà dòng điện bao quanh cô gái đã rất mỏng rồi.
Nữ quỷ Phượng Di kia đã dùng thân mình ngưng kết thành sát khí, với ý đồ xâm nhập vào cơ thể của cô gái.
Một khi luồng khí màu đỏ đó xâm nhập vào cơ thể, thì cô gái sẽ bị hồn bay phách tán, thân thể cũng sẽ bị huỷ diệt. Cô gái đã dùng lá bùa màu vàng vô cùng lợi hại, hẳn là ngưng tụ lôi pháp lực để bảo vệ toàn thân, không cho sát khí màu đỏ kia xâm nhập vào cơ thể mình.
Dù vậy, luồng sát khí màu đỏ vẫn tấn công liên tục vào vòng phòng ngự của lá bùa màu vàng, xem ra cô gái kia cũng không chống đỡ được bao lâu nữa.
Ngay sau đó, Cát Vũ liếc nhìn về phía nữ quỷ Phượng Di, thấy hai tay của bà ta to ra, khuôn mặt gớm ghiếc, trắng bệch đầy những sợi máu đỏ như rễ cây, đôi mắt cũng đỏ bừng như máu. Toàn thân bà ta cũng bắt đầu tràn ngập sát khí đỏ như máu, luồng sát khí này không ngừng mở ra, bay đến bên cạnh cô gái kia.
Về phần mấy con quỷ vật trong Tụ Linh Tháp, bọn chúng đang chiến đấu với đám lệ quỷ hung hãn, xem ra nữ quỷ này đã tập trung hết sức mạnh hòng gi3t ch3t cô gái này.
Chỉ cần liếc nhìn là Cát Vũ đã biết được tình hình, nhanh chóng đưa ra phán đoán, chắc hẳn cô gái kia không thể cầm cự được nữa, lúc này chỉ có cách duy nhất là phải đánh đuổi nữ quỷ Phượng Di càng sớm càng tốt và giải cứu cô ra ngoài.
Đột nhiên bà ta rú lên đầy thảm thiết, vội vàng lấy tay che mắt lại, trên người còn toả ra một luồng quỷ khí màu trắng u ám. Đồng thời bà ta cũng đã thu lại luồng sát khí màu đỏ đang bao vây cô gái kia về để bảo vệ bản thân.
Cuối cùng cô gái kia cũng được giải thoát, Cát Vũ bước tới, nắm lấy cánh tay cô rồi vội nói: “Đi, mau chạy đi.”
Cô gái liếc nhìn Cát Vũ đầy cảm kích, nhưng xem ra cô đã bị trọng thương, khi bị Cát Vũ kéo đi, thân thể cô hơi loạng choạng đi ra cửa.
Cát Vũ thu lại gương bát quái chiếu trên người nữ quỷ Phượng Di, chỉ một ngón tay ra cửa, luồng sáng màu vàng tách luồng sát khí màu đen thành một khoảng không gian, sau đó Cát Vũ nhét chiếc gương vào trong tay cô gái, nói: “Cô ra ngoài trước đi, ta sẽ chặn bà ta lại. Chờ ta ở cổng toà nhà.”
Cô gái kia cũng hiểu rõ bản thân mình không giúp được gì cho hắn, nên chỉ nói một câu: “Nhóc bảo vệ, nhất định ngươi phải sống sốt mà ra ngoài, ta ở cổng chờ ngươi.”
Dứt lời, cô cầm chiếc gương bát quái của Cát Vũ, khi ánh sáng vàng loé lên thì một con đường đột nhiên được mở ra, cô loạng choạng đi ra khỏi tòa nhà.
Khi cô gái vừa lao ra thì âm sát khí màu đen cũng lập tức khép lại.
Cát Vũ lại cầm Mao Sơn Thất Tinh Kiếm trên tay.
Còn nữ quỷ Phượng Di với mái tóc đen rối tung bay tứ phía, sát khí vờn quanh toàn thân đỏ như máu, nói bằng giọng vô cùng phẫn uất: “Tên Mao Sơn đạo sĩ chết tiệt... Hôm nay ta nhất định phải giết ngươi!”
Nói rồi, sát khí màu đỏ trên người nữ quỷ Phượng Di bay về phía Cát Vũ với tốc độ cực nhanh. Bản thân Mao Sơn Thất Kiếm trong tay Cát Vũ đã là một pháp khí trừ ma vệ đạo tối cao, tự thân tỏa ra hạo nhiên chính khí của đạo gia, có thể che chắn cho Cát Vũ tránh khỏi đám âm sát khí đang đánh úp lại, nhưng sát khí màu đỏ phát ra từ nữ quỷ Phượng Di này quả thật không phải chuyện đùa, chỉ cần dính trên người một vệt nhỏ là đủ để lấy mạng người khác rồi.
Đã tới nước này, Cát Vũ không do dự nữa, nhanh chóng lấy ra hai tấm bùa Vân Lôi vứt về phía nữ quỷ kia.
Ngay khi vừa lấy bùa Vân Lôi ra, trên mặt đất vang lên một tiếng sấm nổ, những luồng điện vàng đan chéo vào nhau chạy về phía nữ quỷ Phượng Di.
Lợi dụng lúc này, Cát Vũ ném ra một tấm bùa dẫn đường khác về phía cánh cổng của toà nhà.
Không còn gương bát quái nên chỉ có thể dùng lá bùa dẫn đường để mở đường, Cát Vũ nào dám trì hoãn, vội quay đầu chạy như điên về phía cánh cổng.
Tuy nhiên, khi sắp chạy tới nơi, Cát Vũ chợt cảm giác chân mình bị cột chặt, như thể có vật gì đó chặn lại, giật mình nhìn xuống thì thấy đó chính là mái tóc đen dài của nữ quỷ đã quấn quanh mắt cá chân của hắn, khiến hắn không thể động đậy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT