Đàm Tiểu Lượng bị Đàm gia đánh cho thê thảm, giờ hắn ta cũng đã hiểu tên bảo vệ này là người mà hắn ta không thể chọc vào, cũng là người mà Đàm Xung cha hắn ta không dám chọc vào. Bởi vậy dù bị ăn đập nhưng hắn ta cũng đành ngậm ngùi mà nuốt vào trong bụng.
Hắn ta cũng đã nghe thấy hết những lời của Cát Vũ, nằm trên mặt đất lặng lẽ gật đầu, sợ Cát Vũ như sợ rắn rết vậy.
Nói xong mấy câu này, Cát Vũ lại đứng dậy, đi tới trước mặt Đàm gia, nghiêm giọng nói: “Đàm gia, xe là do ta đập, người là do ta đánh. Trước đó ta đã nói với Đàm Tiểu Lượng, ta sẽ bồi thường chiếc xe này, nhưng hắn phải giải thích rõ vụ đánh người. Giờ mọi chuyện đã được rõ ràng, ta sẽ đền cho hắn chiếc xe, ngươi trừ vào số tiền kia của ta đi.”
Nghe đến đây, trong lòng Đàm gia lại run lên, thầm nghĩ chỉ cần Cát Vũ không gây phiền phức cho ông ta là được rồi, còn bồi thường xe gì chứ, không phải làm khó ông ta sao?
“Vũ gia, tất cả đều là lỗi của thằng khốn này, ngài yên tâm đi, sau này ta sẽ dạy dỗ nó thật đàng hoàng. Chiếc xe này coi như là một bài học cho nó, ngài đừng nhắc đến chuyện bồi thường ạ.” Đàm gia hoảng sợ nói.
Cát Vũ không nhiều lời, chỉ nói: “Ngươi xem rồi tự làm đi, ta còn có việc, đi trước đây.”
“Vũ gia đi thong thả, xin hãy giữ liên lạc bằng điện thoại, số tiền đó sẽ được kết toán vào ngày mai, ta sẽ cho người đưa tới trường đại học Giang Thành.” Đàm gia nói.
Cát Vũ đáp lại rồi đón hai người Tô Mạn Thanh và Tô Thành Nghiệp đang đứng ngây ra lên chiếc xe Volkswagen, lái thẳng về phía ngã tư đường cao tốc.
Sau khi Cát Vũ vừa đi khỏi, đám người Đàm gia và Ô Nha đều thở phào nhẹ nhõm, trái tim đang treo lơ lửng của họ cũng đã được buông xuống.
Đàm gia vội xoay người đỡ Đàm Tiểu Lượng bị chính mình đánh cho thê thảm từ dưới đất dậy, toàn thân hắn ta sưng tấy, khắp nơi đều có vết bầm tím. Lúc này Đàm gia không khỏi xót xa, hối hận vì vừa rồi đã đánh quá mạnh tay.
“Đau... Cha, ban nãy con sắp bị cha đánh chết rồi đấy. Tên bảo vệ đó là ai vậy? Tại sao cha lại vì hắn mà đánh con…” Đàm Tiểu Lượng ấm ức nói.
“Đừng bao giờ gọi hắn là tên bảo vệ nhỏ nhoi, ngay cả cha cũng phải gọi hắn một tiếng Vũ gia đấy. Con không cần biết hắn là ai, nhưng tóm lại con không thể chọc đến hắn, sau này thấy hắn thì lo mà tránh xa, biết chưa?” Đàm gia nói những lời đầy ẩn ý.
Đàm Tiểu Lượng không rõ lắm nhưng vẫn gật đầu, hôm nay đúng là xui xẻo tận mạng mà...
Tô Thành Nghiệp đang lái xe trên đường cao tốc, nhưng vẫn chưa hoàn hồn sau những gì vừa xảy ra.
Em trai thì bị ngã xuống núi chết, ông đến đón con gái về quê chịu tang, vì quá lo lắng nên khi nhìn thấy chiếc xe thể thao màu đỏ ngược chiều phóng nhanh vượt ẩu đã không kịp phanh lại. Lúc đó đầu óc ông trống rỗng, sao mà đền nổi một chiếc xe đắt tiền như thế này được đây, điều mà ông không ngờ là chủ của chiếc xe đó lại là con trai của Đàm gia, đại lão của thành phố Giang Thành.
Lúc đó ông cảm thấy mình chết chắc rồi, lại càng không ngờ con gái mình chạy đến, còn dẫn theo một người bảo vệ giúp mình giải vây.
Không những không phải bồi thường một xu, mà chiếc xe của đối phương còn bị đập nát tan tành, thậm chí Đàm gia còn tự tay dạy cho con trai mình một bài học.
Tô Thành Nghiệp cũng biết rõ cô con gái này của ông xinh đẹp, từ khi còn học cấp hai đã có rất nhiều nam sinh theo đuổi. Ông thân làm cha nên cũng rất quan tâm đến con gái, cũng may Tô Mạn Thanh có tầm nhìn cao, nên vẫn coi trọng việc học, chưa từng yêu đương gì.
Bây giờ ông nhìn thấy con gái mình đang ngồi thì thầm gì đó với người bảo vệ này, mà từ ánh mắt của con gái nhìn người ta, ông cũng nhận ra cô có ý với hắn. Không ai hiểu con bằng cha, chắc chắn ông không nhìn lầm.
Từ những gì Cát Vũ làm vừa rồi, Tô Thành Nghiệp cũng rất hài lòng về người con rể chưa qua cửa này. Chưa nói đến những chuyện khác, chỉ cần bàn về nhân phẩm của hắn thì chắc chắn không thành vấn đề, nhất định sẽ đối xử tốt với con gái của ông.
Nghĩ đến đây, Tô Thành Nghiệp hắng giọng, vừa lái xe vừa lịch sự nói: “Nhóc con, vừa rồi cảm ơn ngươi rất nhiều, nếu ngươi không ra tay, e rằng hôm nay chúng ta sẽ không về nhà được rồi.”
“Chú à, chú đừng khách sáo, cháu chỉ là thấy chuyện bất bình rút dao tương trợ mà thôi. Đám người kia cũng thật quá đáng.” Cát Vũ lịch sự đáp lại.
Vốn dĩ Tô Thành Nghiệp muốn hỏi tại sao Đàm gia kia lại cung kính với hắn như thế, nhưng lời nói đã ra đến miệng lại ngượng ngùng không dám lên tiếng.
Lúc này, Cát Vũ lại hỏi: “Chú à, cháu nghe nói chú của Mạn Thanh đã không may qua đời. Đã xảy ra chuyện gì thế? Chú có thể nói cho cháu biết được không?”
Vừa nhắc tới chuyện này, trong lòng Tô Thành Nghiệp lại cảm thấy vô cùng nặng nề, thở dài một hơi rồi đau lòng nói: “Một người đang sống sờ sờ ra đấy, buổi chiều hôm qua vẫn đang khoẻ mạnh, mà sáng nay đã nghe tin hắn chết rồi… Sáng sớm nay mới phát hiện ra thi thể ở triền núi, lúc phát hiện thì toàn thân đã cứng đờ, chết rất thảm, thất khiếu đều bị chảy máu. Có người đã báo cảnh sát, sáng sớm người của cục cảnh sát đến nhà ta thông báo đi nhận xác, ta vừa đến thì nhận ra đó là em trai mình, thật sự rất thảm…”
“Bác sĩ pháp y ở đó đã khám nghiệm tử thi, nói là rơi từ trên núi xuống rồi tử vong. Tài sản và điện thoại di động vẫn còn nên đã loại trừ nghi án giết người cướp của, họ bảo ta đưa xác về nhà an táng. Vừa đưa xác về không bao lâu thì ta vội đi đón Mạn Thanh về, thời tiết nóng quá nên không thể để lâu được, phải nhanh chóng hoả táng thôi…”
Có lẽ vì quá đau buồn nên Tô Thành Nghiệp nói năng hơi lộn xộn.
Cát Vũ gật đầu, nói ra những nghi ngờ trong lòng: “Chú à, bác sĩ pháp y có phát hiện dấu hiệu trúng độc không?”
“Trúng độc… trúng độc gì?” Tô Thành Nghiệp sửng sốt quay lại hỏi.
“Trúng độc gì cũng được, cháu chỉ hỏi thế thôi.” Cát Vũ nói.
“Không có… Bác sĩ pháp y nói hắn chết do bị ngã, đầu bị va đập mạnh, không có nguyên nhân nào khác dẫn đến tử vong.” Tô Thành Nghiệp nói.
Nghe vậy, trong lòng Cát Vũ đã nổi lên nghi hoặc, trước đó hắn đã nói với Tô Mạn Thanh rằng chỉ có hai tình huống khiến thất khiếu chảy máu mà chết. Một là trúng kịch độc, hai là bị cưỡng chế hút hết hồn phách mới dẫn đến hiện tượng này.
Nếu Tô Thành Nghiệp đã nói chú của Tô Mạn Thanh không phải trúng độc mà chết, thì chì còn một khả năng đó là chú của cô đã bị người ta dùng tà thuật câu dẫn hồn phách đi, nên mới chết đột ngột như thế.
Nhưng Cát Vũ cũng chưa thể kết luận được chuyện này, phải đợi đến nhà Tô Mạn Thanh xem xét thi thể, thì mới đưa ra kết luận chính xác được.
Nếu đúng như vậy thì đây không phải là chuyện nhỏ rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT