Mang theo trái tim thấp thỏm bất an, Tô Mạn Thanh gần như cả đêm không ngủ, trong phòng luôn sáng đèn.
Nhưng trong cơn mê man, khi trời gần sáng, nàng vẫn chìm vào giấc ngủ.
Sau khi chìm vào giấc ngủ, dường như lại cảm giác được có người đi lại trong phòng ngủ của mình. Người đó chính là người phụ nữ ngồi trên ghế sô pha vào ban đêm. Nàng ta từ từ tiến đến bên cạnh nàng, dùng mái tóc ướt sũng chạm lên khuôn mặt của nàng, âm u nói với nàng một câu: "Mau cút đi! Ngươi ngủ giường của ta..."
Nghe xong câu này, lúc ấy Tô Mạn Thanh đã bị đánh thức lại rồi. Bất thình lình ngồi dậy, nàng lại phát hiện toàn thân mình là mồ hôi lạnh.
Sau khi tỉnh lại, một hồi lâu sau Tô Mạn Thanh mới lấy lại được bình tĩnh cho bản thân.
Nàng có chút mơ hồ, không biết mình có phải thật sự trúng tà hay không, hay là gần đây bản thân quá mệt mỏi nên mới xuất hiện ảo giác như vậy.
Nhưng dù thế nào thì mình cũng không thể sống một mình ở đây được. Đúng lúc bên cạnh còn có một cái phòng trống, hôm nay sau khi đi học về sẽ đăng quảng cáo cho thuê nhà trên bảng tin, tìm một cô gái để chia tiền thuê nhà cùng, như vậy sẽ không cần quá sợ hãi nữa. Hai người ở chung cũng có thể chăm sóc cho nhau.
Nghĩ đến đây, Tô Mạn Thanh kéo lê thân thể mệt mỏi, đứng dậy rửa mặt qua loa, phát hiện đã rất muộn rồi, bèn vội vàng cầm vài quyển sách đi thẳng đến trường đại học Giang Thành.
Khi tan học vào buổi chiều, Tô Mạn Thanh viết một tờ thông báo cho thuê nhà và bí mật dán nó lên bảng thông báo của trường, trông không mấy dễ thấy.
Trên đó chỉ có một dòng chữ ngắn gọn: “Nhà số 404, tòa nhà 6, khu dân cư Cổ Lan gần Đại học Giang Thành cho thuê một phòng, giá 300 mỗi tháng.” Ngoài ra còn có một số điện thoại phía sau để hỏi thăm.
Sau khi đăng quảng cáo cho thuê nhà, Tô Mạn Thanh vội vàng rời đi.
Ai ngờ Tô Mạn Thanh vừa đi chưa được năm phút thì Cát Vũ đã đến bảng thông báo của trường, tìm kiếm cẩn thận. Xui rủi thế nào, Cát Vũ nhanh chóng tìm được thông tin cho thuê nhà do Tô Mạn Thanh dán lên.
Cát Vũ sống ở ký túc xá bảo vệ mấy ngày nay, vẫn luôn cảm thấy không quen, mấy ngày trước đã muốn dọn ra ngoài ở, chủ yếu là muốn tìm một chỗ an tâm tu hành. Trong ký túc xá bảo vệ nhiều người ồn ào, rất khó làm cho Cát Vũ an tâm được.
Vì vậy bèn hỏi đồng nghiệp bảo vệ Chung Cẩm Lượng làm sao có thể thuê được nhà, Chung Cẩm Lượng liền nói cho hắn biết trường học có một bảng thông báo, phía trên có đủ loại tin tức, có bán sách, bán đồ dùng học tập, còn có chuyển nhượng đồ second-hand. Cho thuê nhà cũng có, nhưng đa phần đều là thuê chung, nhà đẹp giá rẻ, có thể tìm được rất dễ dàng.
Hắn tìm kiếm tất cả thông tin trên bảng tin một lần, cuối cùng ánh mắt vẫn tập trung vào thông tin cho thuê nhà của Tô Mạn Thanh.
Không vì cái gì khác, chỉ vì giá cả rẻ. Cát Vũ vốn dĩ muốn tự mình thuê một nhà một phòng ngủ, như vậy sẽ không ai quấy rầy việc tu hành của mình. Nhưng gần đây trong túi nhẵn bóng, khi xuống núi lão già kia cũng không cho mình được bao nhiêu tiền, hoàn toàn không thuê nổi nhà một phòng ngủ, cho nên thuê phòng chung có thể là lựa chọn tốt nhất.
Trong toàn bộ bảng thông báo, cũng chỉ có nhà mà Tô Mạn Thanh cho thuê là rẻ nhất, trở thành lựa chọn đầu tiên của Cát Vũ.
Cát Vũ không hề nghĩ ngợi, trực tiếp xé tờ thông tin thuê nhà do Tô Mạn Thanh viết và bỏ vào túi.
Căn nhà rẻ như vậy không thể cho người khác nhanh chân đến trước được.
Hôm nay không có ca trực. Sau khi trời tối, Cát Vũ đã tìm thấy khu dân cư Cổ Lan trong tin tức quảng cáo cho thuê kia.
Chờ khi đến khu dân cư Cổ Lan thì sắc trời đã hoàn toàn tối đen. Theo thông tin trên tin tức quảng cáo cho thuê, Cát Vũ trực tiếp tìm đến căn nhà mà Tô Mạn Thanh thuê rồi gõ cửa.
Đúng lúc hôm nay không có tự học buổi tối, cho nên Tô Mạn Thanh trở về nhà thuê sớm, nghe thấy có tiếng gõ cửa thì lập tức đi ra mở cửa.
"Là ngươi!? Đồ háo s4c, ngươi... sao ngươi biết ta sống ở đây?" Tô Mạn Thanh ngạc nhiên.
"Cơm có thể ăn bậy, nhưng nói không thể nói lung tung nha. Ngươi nói ai là đồ háo s4c vậy? Ta nhìn thấy thông tin đăng trên bảng tin hôm nay nên mới tìm đến đây. Kiếm nửa ngày hóa ra là ngươi cho thuê nhà. Sớm biết thế thì ta đã không đến đây rồi..." Cát Vũ tức giận nói.
"Ngươi thật không biết xấu hổ, ngày hôm qua..."
Tô Mạn Thanh tức giận nói, cảnh tượng Cát Vũ nắm cằm nàng ngày hôm qua lại hiện lên trong đầu nàng, nhưng nói được nửa lời thì dừng lại, bởi vì biểu cảm của Cát Vũ đột nhiên trở nên có chút ngưng trọng, còn không ngừng nhìn về phía sau nàng.
Cuối cùng, ánh mắt Cát Vũ rơi vào khuôn mặt xinh đẹp của Tô Mạn Thanh, trịnh trọng nói: "Âm khí trong cơ thể ngươi nặng hơn một chút rồi, hẳn là bị ma ám rồi. Nếu ta mặc kệ ngươi, có lẽ ngươi không sống sót quá ba ngày."
"Ngươi lừa ai chứ? Ngươi mới là bị ma ám đấy. Miệng toàn nói hươu nói vượn. Ngươi đi nhanh đi, nơi này không chào đón ngươi!" Tô Mạn Thanh thở hổn hển mà nói. Nhưng đột nhiên nghĩ tới chuyện đã xảy ra mấy ngày nay, trong lòng lại không có tự tin.
"Mấy ngày gần đây có phải ngươi luôn có vẻ hoảng hốt, cảm thấy thân thể hết sức mệt mỏi, hơn nữa thường nghe thấy một số tiếng động khó giải thích vào nửa đêm. Thậm chí ngay cả khi ngủ, ngươi còn luôn cảm giác được có người đang đi lại xung quanh phòng của mình không?" Cát Vũ nghiêm mặt nói.
Khi Cát Vũ nói ra một loạt những lời này, Tô Mạn Thanh đã kinh ngạc há to miệng, sắc mặt tức khắc thay đổi, run giọng nói: "Ngươi... làm sao mà ngươi biết được?"
"Ngày hôm qua ta đã nói với ngươi rồi, ta là đạo sĩ ở Mao Sơn, chuyên đi bắt quỷ, trừ tà, chỉ là ngươi không tin thôi. Ngôi nhà này của ngươi không sạch sẽ, hơn nữa thứ bẩn thỉu trong nhà này đã bám lên người ngươi rồi. Mới mấy ngày đầu thì tình huống sẽ không quá rõ ràng. Nhưng càng về sau sẽ càng nghiêm trọng hơn, bởi vì âm khí của thứ dơ bẩn đó đang dần dần ăn mòn dương khí trên người ngươi. Trên người của mỗi người đều có ba ngọn lửa, hai ngọn hai bên vai và một trên đỉnh đầu, gọi là dương hỏa. Dương hỏa tràn đầy, bách tà bất xâm. Dương hỏa suy yếu, nhẹ thì vận mệnh con người không tốt, tà khí xông vào cơ thể. Tình huống nghiêm trọng hơn một chút sẽ đi đời nhà ma."
"Bây giờ ta thấy một ngọn lửa trên một vai của ngươi đã bị dập tắt, ngọn lửa trên đầu vai còn lại đã vô cùng mỏng manh. Khi ngọn lửa trên vai phải của ngươi bị dập tắt nữa, ngươi sẽ cách cái chết không còn xa nữa."
Cát Vũ nói rồi đi vào trong nhà, ánh mắt nhìn quanh ngôi nhà.
Tô Mạn Thanh đã tin lời của Cát Vũ đến bảy tám phần, bởi vì những gì hắn nói vừa rồi đều chính xác. Mấy ngày gần đây quả thực nàng đã gặp phải những tình huống đó.
“Tìm những thứ bẩn thỉu được giấu trong nhà của ngươi.” Cát Vũ vừa chậm rãi đi lại trong nhà vừa trả lời.
Tô Mạn Thanh vội vàng đi theo sát phía sau Cát Vũ và hoảng sợ nhìn xung quanh. Sau khi nghe Cát Vũ nói như vậy, trong lòng nàng càng sợ hãi hơn, cơ thể gần như dán chặt vào lưng Cát Vũ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT