Sáu tiếng sau, trận đấu võ chính thức bắt đầu, Đàm gia dẫn Cát Vũ và Tưởng Hải Tiếu tới Thái Bình Trấn trước mấy tiếng, bây giờ đang ở trong xe RV vừa uống rượu vừa bàn bạc về chuyện đấu võ.
Đàm gia và Tưởng Hải Tiếu trò chuyện đến mức không còn biết trời trăng mây gió, còn Cát Vũ ngồi giữ im lặng ở bên cạnh, không nói một lời.
Trong lúc bọn họ trò chuyện thì cũng càng đến gần thời gian thi đấu, Đàm gia liếc nhìn Cát Vũ, khách sáo nói: “Vũ gia, chẳng phải ngài nên đổi trang phục hay sao? Người tới tham gia trận đấu võ không giàu sang cũng phú quý, nếu ngài mặc đồ bảo vệ đi vào sẽ thu hút sự chú ý của mọi người, chắc chắn người bán vé sẽ không cho ngài đi vào...”
Thật ra dựa vào thân phận của Đàm gia, muốn dẫn Cát Vũ đi vào hoàn toàn không thành vấn đề, nhưng Đàm gia cảm thấy dẫn người mặc đồ bảo vệ đi vào sẽ đánh mất thân phận của mình, nên mới nói uyển chuyển như vậy với Cát Vũ.
Cát Vũ chỉ mang theo một bồ đồ từ trên núi xuống, ngoài ra còn được phát hai bộ đồ bảo vệ. Hắn cảm thấy mặc bộ đồ này lên người rất thích hợp, cộng thêm gần đây luôn bận rộn, Cát Vũ không có thời gian đi mua đồ mới. Mà hắn cũng không chú tâm vào chuyện ăn mặc, chỉ cần sạch sẽ gọn gàng là được, đâu cần bận tâm người khác nói gì cơ chứ.
Hôm nay Đàm gia đã nói như vậy, Cát Vũ cũng cảm thấy hơi có lý, nếu mình mặc bộ đồ bảo vệ này đi vào, quả thật có hơi chói mắt.
Thế là hắn gật đầu nói: “Được rồi, vậy ta sẽ đi thay bộ khác.”
Dứt lời, Cát Vũ liền lấy quần jean rách và áo sơ mi trắng kia của mình ra, Đàm gia nhìn thấy bộ đồ này của Cát Vũ, nhất thời không còn gì để nói, vội xua tay nói: “Vũ gia, ngài thật sự quá qua loa rồi đó, ngài còn trẻ như vậy, nếu mặc bộ đồ này đi vào, người không biết còn tưởng là người giàu có nào đó dẫn con của mình đi vào đấy.”
Dứt lời, Đàm gia liếc nhìn xung quanh, đúng lúc phía sau có một vệ sĩ mặc đồ vest thẳng tươm, nên có chủ ý nói: “Vũ gia, ngài hãy đổi đồ với vệ sĩ này đi, đến lúc đó ta sẽ dẫn ngài cùng đi vào trong.”
Cát Vũ đành phải gật đầu, đổi đồ với vệ sĩ của Đàm gia, khoan hãy nói, vóc dáng của Cát Vũ vốn rất đẹp, sau khi đổi bộ đồ của vệ sĩ khiến mọi người lập tức cảm thấy sáng mắt, bây giờ mới biết hóa ra Cát Vũ còn là một đại soái ca, nhìn có vẻ thuận mắt hơn bộ đồ bảo vệ kia nhiều.
Trên đường đi, có thể nhìn thấy rất nhiều người giàu có bụng bự, đầu không còn lại bao nhiêu tóc, bên cạnh còn có mỹ nữ xinh đẹp ăn mặc thời thượng, lần lượt đi về phía rạp chiếu phim cũ kỹ kia.
Cát Vũ đi cùng mấy vệ sĩ của Đàm gia, còn Đàm gia và Tưởng Hải Tiếu thì đi phía trước, ông ta lấy vé vào cửa ra đưa cho người bán vé, rồi mới đi vào trong.
Sau khi đưa cho người bán vé, trong lòng Đàm gia hơi khó chịu, giận dữ mắng: “Cái tên Quan Thiên Lãng này thật biết cách làm ăn, vé vào cửa mà cũng kiếm lời được, ông đây phải tốn gần một trăm vạn mới vào được cánh cửa này, đúng là lão hồ ly.”
Sau khi đi vào rạp chiếu phim, bên trong thật sự không khác gì động tiên, chỉ mất mấy ngày mà rạp chiếu phim cũ kỹ bỗng sáng bừng như mới, bên trong treo đèn kết hoa, rất mát mẻ, còn bố trí mấy võ đài, xung quanh võ đài đều được bày biện rất nhiều ghế. Ở trước rạp chiếu phim có một võ đài rất lớn, dùng để quyết chiến cuối cùng, mà phía trước võ đài này được bày rất nhiều ghế, có thể chứa tới mấy trăm khán giả.
Sau khi đám người Đàm gia và Cát Vũ đi vào, hội trường này đã tụ tập năm sáu trăm người rồi, cũng may rạp chiếu phim rất rộng lớn, cho dù năm sáu trăm người tụ tập ở bên trong cũng không chen chúc gì mấy.
Năm sáu trăm người này chính là người giàu có được tập hợp từ các nơi trong tỉnh Nam Giang và người có tiền đến thăm dò từ các nơi khác, có thể nói thế trận là xưa nay chưa bao giờ có.
Bên trong còn có rất nhiều mỹ nữ mặc sườn xám và nam phục vụ đeo nơ đẩy xe đẩy, bên trên bày đủ đồ ăn vặt và rượu vang, chỉ cần là người bước vào hội trường này thì đều được sử dụng miễn phí.
Thế trận này hoàn toàn không thua kém sòng bạc đỉnh cấp ở Macao.
Đàm gia và Cát Vũ tùy ý tìm một nơi để ngồi xuống, bỗng tiếng chiêng đồng vang lên, đã tới sáu giờ rồi.
Ánh đèn trên võ đài lớn nhất lấp lóe, một MC ăn mặc gọn gàng bước ra, đây là MC rất nổi tiếng ở tỉnh Nam Giang, được Quan Thiên Lãng mời tới với mức giá khá cao.
Sau khi MC bước ra, đầu tiên là nói chuyện với mọi người một phen, rồi tuyên bố quy tắc thi đấu.
Không biết ai đã đặt ra quy tắc thi đấu này, rất đơn giản lại bạo lực, dứt khoát lại thẳng thắn.
Võ đài được đặt ở đó, chỉ cần có người bước lên sẽ chấp nhận lời khiêu chiến của các cao thủ trong giới võ đạo, ai có thể thắng liên tiếp ba trận thì sẽ được thăng cấp, rồi đợi lời khiêu chiến ở vòng kế tiếp. Sau đó cao thủ thăng cấp sẽ cọ sát lẫn nhau, vẫn là thắng liên tiếp ba trận mới được thăng cấp, rồi cứ thế lặp lại, cho đến khi đánh đến người cuối cùng, không còn ai dám bước lên khiêu chiến nữa. Như vậy người đó có thể đạt được giải nhất trong cuộc thi đấu, nhận được một nghìn vạn tiền thưởng.
Hội trường này đã xây dựng tổng cộng năm võ đài nhỏ, còn võ đài lớn nhất được giữ lại để tiến hành trận quyết chiến cuối cùng.
Sau khi MC tuyên bố ‘bắt đầu’, trận đấu võ chính thức mở ra trận đầu tiên, khiến mọi người hò hét tưng bừng.
Trên năm võ đài nhỏ đó nhanh chóng có người bật người nhảy lên, chấp nhận lời khiêu chiến của mọi người.
Trên võ đài nhỏ trước mặt Cát Vũ cũng nhanh chóng có một người nhảy lên, người này cực kỳ gầy yếu, để râu ở hai bên, mặc đồ luyện công màu xanh, vừa bước lên võ đài đã chắp tay với người ở bên dưới, rồi trầm giọng nói: “Các vị bằng hữu trên giang hồ, tại hạ đã tu luyện ở nhất mạch Địa Sát Quyền, hoan nghênh các vị bằng hữu trên võ lâm bước lên võ đài để cọ sát.”
Vừa dứt lời, đã có một người bật người như diều hâu, nhảy lên võ đài cao hơn hai mét, đứng vững vàng ở trên đó, chắp tay về phía Tiểu Hồ Tử kia, trầm giọng nói: “Tại hạ là Phó Khai Tâm – môn hạ của Bát Tiên Quyền, xin được chỉ giáo!”
Người này vừa ra sân đã bộc lộ một chiêu đẹp mắt như thế, khiến mọi người lập tức vỗ tay, luôn miệng khen hay.
Hai người cũng không phí lời, hành lễ với nhau rồi lao vào đánh ngay, quyền cước qua lại cực kỳ đặc sắc, khiến mọi người liên tục khen hay, nhưng Tưởng Hải Tiếu đang ngồi bên cạnh Đàm gia lại không ngừng lắc đầu, hơi khinh bỉ nói: “Công lực của hai người này khá non kém, đều là nhân vật chưa tiến vào công pháp ngoại gia, chỉ cần Ô Nha bước lên cũng có thể đánh bại mấy người, thật sự không có gì thú vị cả...”
Vừa dứt lời, bọn họ đã nghe thấy một tiếng “bịch”, người anh em Bát Tiên Quyền kia đã bị Tiểu Hồ Tử đấm rớt xuống võ đài.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT