Cao thủ Hổ Hạc Môn này họ Tưởng, tên là Tưởng Hải Tiếu, người giống như tên, dáng người cao lớn thô kệch, rất mạnh mẽ, có râu quai nón, huyệt Thái Dương nhô cao, vừa liếc nhìn đã khiến người khác cảm thấy đây không phải là nhân vật dễ trêu, hơn nữa chắc chắn đây là người có võ công thực thụ.

Người này chính là cao thủ hàng đầu trong Hổ Hạc Môn giới võ đạo Dự Bắc, tu vi đã sớm đạt tới cảnh giới công pháp nội gia Đại Thành rồi, trong toàn bộ giới võ đạo Dự Bắc cũng hiếm khi gặp được đối thủ. Đàm gia đã bỏ ra một khoản tiền lớn để mời vị gia ở Dự Bắc này tới đây.

Sở dĩ Tưởng Hải Tiếu tới đây cũng không toàn bộ là vì tiền, mà chủ yếu là nghe nói gần đây ở thành phố Giang Thành xuất hiện một cao thủ đỉnh cấp. Nếu thành phố Giang Thành tổ chức một cuộc đấu võ đài bất hợp pháp, thì sẽ có không ít người tập võ thích đến đánh một trận tàn nhẫn, tất nhiên cũng có rất nhiều cao nhân tập võ không màng danh lợi, hờ hững với thị phi, hoàn toàn không muốn tham gia vào cuộc đấu võ như thế này.

Nhưng Tưởng Hải Tiếu này tự nhận mình là người có trình độ võ học thâm sâu, không có đối thủ ở Dự Bắc, nên muốn tới đây khiêu chiến một phen, đúng lúc có thể dương danh lập vạn trong toàn bộ tỉnh Nam Giang.

Cát Vũ gật đầu, ngồi xuống sofa cùng Đàm gia, còn Ô Nha thì đứng bên cạnh, sau lưng vẫn có mười mấy người đàn ông mặc vest đen đứng im tại chỗ.

Mấy người đàn ông mặc vest đen đó vừa nhìn thấy Cát Vũ đi vào thì cơ mặt nhất thời giật mạnh, vẫn còn nhớ rõ cảnh tượng Cát Vũ đánh bọn họ vào mấy ngày trước, hắn thật sự ra tay quá nhanh, bọn họ còn chưa biết đã xảy ra chuyện gì thì mình đã nằm xuống đất rồi.

Sau khi mọi người đều đã ngồi xuống, Đàm gia nghẹn ngào nói: “Vũ gia, ngài có thể tới đây thì quá tốt rồi, chúng ta cũng được xem là không đánh không quen biết nhau. Chuyện lần trước là lão Đàm ta sai, mong Vũ gia lượng thứ, sau này chúng ta vẫn là bạn bè, nếu có chỗ nào cần đến lão Đàm ta thì Vũ gia cứ việc mở lời.”

“Chuyện nhỏ thôi mà.” Cát Vũ hờ hững đáp.

Lúc nói, ánh mắt của Cát Vũ đã liếc nhìn Tưởng Hải Tiếu đang ngồi ở phía đối diện, hắn có thể nhìn ra đây cũng là người luyện võ.

Mà Tưởng Hải Tiếu cũng đang quan sát Cát Vũ, nhưng không hề nhìn ra đầu mối gì, bởi vì hắn đang mặc đồ bảo vệ, gương mặt thanh tú giống như sinh viên, hoàn toàn không giống một cao thủ, ông ta có nghĩ thế nào cũng không hiểu, tại sao ông trùm thế giới ngầm ở thành phố Giang Thành lại khách sáo với một bảo vệ như vậy.

Lại còn bảo mình ngồi chung với tên bảo vệ này, khiến ông ta cảm thấy hơi mất mặt.

Tưởng Hải Tiếu là người thẳng thắn, có gì cũng biểu hiện hết ra mặt, nên Cát Vũ vừa nhìn là biết sắc mặt của người này không được tốt cho lắm.

Sau đó, Đàm gia bắt đầu long trọng giới thiệu Cát Vũ cho Tưởng Hải Tiếu: “Tưởng đại sư, vị này chính là Cát đại sư mà ta đã nhắc với ngài trước đó, đừng thấy hắn còn trẻ mà coi thường, thật ra hắn là cao nhân rất có bản lĩnh. Lúc trước người của Đàm mỗ có mấy chuyện không vui với Cát đại sư, rồi bị Cát đại sư trừng trị một phen, nhưng chuyện này đã trôi qua rồi, bây giờ bọn ta đã trở thành bạn bè rồi.”

Sau đó, Đàm gia lại giới thiệu với Cát Vũ: “Vị này là Tưởng đại sư – cao thủ hàng đầu Hổ Hạc Môn mà ta đã mời tới từ Dự Bắc, hai người có thể làm quen với nhau, sau này chúng ta đều là bạn bè.”

Tưởng Hải Tiếu khinh bỉ liếc nhìn Cát Vũ, nhưng không hề đánh mất lễ phép giang hồ, mà giơ một tay đầy vết chai như kìm sắt ra, ngoài cười như trong không cười nói: “Ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu...”

Cát Vũ thấy ông ta giơ tay ra thì biết ông ta định làm gì, thế là hắn cũng giơ tay ra bắt tay với Tưởng Hải Tiếu.

Tay của hai người hoàn toàn không thể so sánh với nhau, bởi vì tay của Tưởng Hải Tiếu lớn hơn tay Cát Vũ hai vòng, hơn nữa tay của Cát Vũ lại mềm mịn, ngón tay thon dài giống như tay con gái, còn tay của Tưởng Hải Tiếu thì đầy vết chai, lại đen sì chẳng khác gì một khúc sắt.

Cát Vũ vừa mới giơ tay ra, Tưởng Hải Tiếu đã vội nắm chặt tay của Cát Vũ và dùng sức, đợi xem trò cười của Cát Vũ. Hổ Hạc Môn của bọn họ có một chiêu Thiết Trảo Công, có thể bóp nát tảng đá thành bột mịn, một khi Cát Vũ kêu gào thảm thiết thì ông ta sẽ buông tay, để hạ uy phong của Cát Vũ, đồng thời cũng có thể khiến Đàm gia coi trọng mình.

Nhưng đợi đến khi Tưởng Hải Tiếu bắt tay Cát Vũ  và đột ngột dùng sức thì chuyện kỳ lạ đã xảy ra, Cát Vũ vẫn cười híp mắt, chẳng có gì thay đổi.

Chuyện này sao có thể chứ? Cho dù là cao thủ đỉnh cấp công pháp ngoại gia cũng không thể đỡ nổi Thiết Trảo Công của mình.

Thế là ông ta càng dùng sức, tập trung hết vào lòng bàn tay đang nắm chặt tay của Cát Vũ.

Đúng lúc này, Tưởng Hải Tiếu bỗng cảm thấy lòng bàn tay của Cát Vũ đang truyền tới một luồng sức mạnh dồi dào, như tuôn trào vào lòng bàn tay của mình, cơn đau nhói bắt đầu lan ra từ bàn tay, khiến Tưởng Hải Tiếu suýt chút nữa là r3n rỉ.

Chuyện này đã đả kích Tưởng Hải Tiếu quá lớn, một thiếu niên chưa đầy hai mươi tuổi thì làm sao có thể có được sức mạnh lớn đến thế? Chuyện này thật sự hơi khó tin.

Biết mình không phải là đối thủ của Cát Vũ, Tưởng Hải Tiếu rất biết điều thả lỏng sức lực, mà Cát Vũ cũng không có ý định làm khó ông ta, nên cũng đồng thời buông tay của mình ra, mặt vẫn không biến sắc.

Màn đọ sức giữa hai người chỉ diễn ra trong tích tắc, nên Đàm gia hoàn toàn không phát hiện ra điều bất thường.

Nhưng lúc Tưởng Hải Tiếu thu tay về, phát hiện ra tay của mình sắp bị Cát Vũ bóp đến mức biến dạng rồi, còn luôn run rẩy, chắc chắn đối phương vẫn còn giữ lại chút sức lực. Nếu hắn dùng hết sức, chắc chắn toàn bộ xương tay của ông ta đã bị bóp nát rồi.

Lần này, Tưởng Hải Tiếu lập tức thay đổi ánh nhìn với Cát Vũ, trở nên thành thực hơn.

Đàm gia thấy hai người bắt tay rồi nhanh chóng buông ra thì cười ha hả nói: “Được rồi, mọi người đã làm quen với nhau, lão Đàm ta cũng không giấu giếm nữa, mà sẽ nói thẳng vào vấn đề với hai vị.”

“Sở dĩ ta mời hai vị tới đây, là hy vọng hai vị có thể giúp lão Đàm ta một chuyện, mấy ngày trước, ta nhận được lời mời của nhà họ Quan ở thành phố Giang Thành, bọn họ sắp tổ chức cuộc đấu võ bất hợp pháp ở Thái Bình Trấn, nên mời toàn bộ cao thủ trong tỉnh Nam Giang, thậm chí là cả Hoa Hạ tới tham gia. Ai có thể giành được giải nhất thì sẽ nhận được một nghìn vạn tiền thưởng.”

Còn Cát Vũ vừa nghe Đàm gia nói vì chuyện của nhà họ Quan mà tới đây, trong lòng không khỏi chấn động, không ngờ lại vì chuyện này. Trần Trạch San đã gọi cho hắn kể về chuyện này rồi, xem ra nhà họ Quan đã lan truyền chuyện này cho tất cả mọi người.

Trong lòng Cát Vũ biết rất rõ, mục đích thật sự của nhà họ Quan không phải là vì đấu võ gì đó, mà là để cao thủ ẩn nấp sau lưng bọn họ tới đối phó với mình.

Nếu hắn cứ bị động đợi kẻ địch tìm tới cửa, không bằng chủ động xuất kích, gi3t ch3t uy phong của đối phương, để xem sau này nhà họ Quan làm sao đắc ý khi đứng trước mặt mình.

Lúc Đàm gia nói ra chuyện này, trong lòng Cát Vũ đã đưa ra quyết định.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play