Chuyện này không hề thiệt thòi đối với Quan Thiên Lãng, vừa có thể nhờ Hồ lão giúp nhà họ Quan trừng trị Cát Vũ, lại vừa có thể nhờ Hồ lão giúp mình kiếm được một khoản tiền lớn. Đây đúng là một chuyện tốt từ trên trời rơi xuống, tại sao ông ta lại không làm cơ chứ?
Do đó, Quan Thiên Lãng cực kỳ tích cực trong chuyện tổ chức cuộc đấu võ lần này, nhanh chóng đi thu xếp mọi chuyện.
Chuyện đấu võ lần này chỉ có thể tiến hành trong âm thầm, nó không đơn giản như cuộc đấu võ đài ở trên TV, mà lần này chính là triệu tập cao thủ ở khắp nơi trong Hoa Hạ tới đây để tiến hành đấu võ, so tài cao thấp, mặc kệ sống chết. Cho dù xuất hiện thương vong cũng không cần phải chịu bất kỳ trách nhiệm nào.
Mà người tới tham gia đấu võ cũng phải là người thật sự có bản lĩnh, Quan Thiên Lãng cũng thật sự không tiếc dốc hết vốn liếng, dứt khoát bỏ ra một nghìn vạn làm tiền thưởng. Với mức trọng thưởng như vậy, chắc chắn các cao thủ ở khắp nơi trong Hoa Hạ sẽ nghe tiếng mà tới đây.
Hơn nữa, người đầu tiên mà Quan Thiên Lãng thông báo chính là người giàu có ở các huyện, thậm chí là cả tỉnh Nam Giang, bởi vì ông ta có rất nhiều mục đích để bọn họ tới đây. Một là cuộc so tài này khá đẫm máu, các cao thủ ra tay đều không mặc đồ bảo hộ, nên việc xuất hiện thương vong là điều khó mà tránh khỏi, xem cuộc thi đấu như vậy sẽ cực kỳ k1ch thích, mà rất nhiều người có tiền đều muốn tìm chút k1ch thích để xem. Thứ hai là nếu mấy người này có thể tới, thì ông ta có thể kiếm được tiền từ việc bán ra giá vé cao, một vé mười vạn chỉ là số tiền nhỏ đối với mấy người giàu có này. Một người thì nhìn có vẻ không nhiều, nhưng một trăm người là một nghìn vạn, hoàn toàn lấp đầy khoản tiền thưởng. Cộng thêm người tới sẽ không thể nào ít hơn một trăm người, nên đó là một khoản tiền rất lớn.
Thứ ba, nếu mấy người giàu có này tới sẽ không đứng xem thi đấu một cách lãng phí, chắc chắn sẽ cá cược với nhau, cảm thấy võ công của vị cao thủ nào lợi hại hơn sẽ đặt vào người đó một khoản tiền lớn, một khi vị cao thủ đó chiến thắng thì mình cũng có thể kiếm được một khoản tiền lớn.
Từ khi Quan Thiên Lãng chứng kiến bản lĩnh một chưởng đánh gãy cây đại thụ của Hồ lão tiên sinh, thì hoàn toàn tin tưởng rằng, chắc chắn người tới tham gia cuộc đấu võ lần này sẽ không có ai là đối thủ của Hồ lão, bản lĩnh của Hồ lão gần như đã đạt tới thần kỳ rồi, dù là ai cũng không thể đỡ nổi một chưởng dễ như trở bàn tay kia.
Một vụ cá cược lớn như vậy, có thể nói là xưa nay chưa bao giờ có, Hồ lão ra sân cuối cùng sẽ lấn át quần hùng, giành được giải nhất, chắc chắn mình sẽ kiếm được một khoản tiền lớn, thậm chí có thể thắng hơn một trăm triệu cũng không chừng.
Mọi chuyện đều được tiến hành bừng bừng khí thế, ngoài việc thông báo cho từng người giàu có ở các nơi trong tỉnh Nam Giang, Quan Thiên Lãng còn khua chuông gõ mỏ bắt đầu dọn dẹp một thị trấn có tên là Thái Bình Trấn. Trước đây, nơi này là mỏ than đá, chỉ riêng công nhân cũng có hơn mấy vạn người, nên đã cố ý xây dựng một rạp chiếu phim rất lớn, để phục vụ cho việc giải trí.
Nhưng vào mười năm trước, than đá ở mỏ này đã bị khai thác sạch sẽ, công nhân cũng được điều đi hết, Thái Bình Trấn gần như biến thành một thị trấn không người. Quan Thiên Lãng chỉ bỏ ra một số tiền nhỏ, đã thuê được rạp chiếu phim của mỏ than đá đó, sau đó ông ta tiến hành dọn dẹp, còn lắp đặt mấy thứ để đặt cược, điều một số nhân viên trong công ty qua đó để làm nhân viên phục vụ. Ông ta hành động cực kỳ nhanh gọn, trước mấy ngày khi cuộc thi đấu bắt đầu, đã có không ít người lục tục chạy tới thị trấn nhỏ này.
Thị trấn nhỏ đã yên tĩnh nhiều năm bỗng trở nên náo nhiệt, đủ loại xe sang và người giàu có lần lượt kéo tới, trở nên cực kỳ náo nhiệt.
Là nhà giàu nhất thành phố Giang Thành, tất nhiên nhà họ Trần cũng nhận được lời mời đi tới Thái Bình Trấn để cá cược.
Nhất là ba người con trai của Trần Nhạc Thanh, mới sáng sớm đã nhận được thông báo, nên ai cũng hăm he, nóng lòng muốn thử.
Trần Trạch San là hòn ngọc quý trong tay nhà họ Trần, làm sao có thể không biết chuyện này cơ chứ? Cô trở nên cảnh giác, qua nhiều nguồn điều tra, cô đã thăm dò được thông tin xác thực từ miệng một cậu chủ có quan hệ cực kỳ tốt với Quan Vân Hạo.
Hóa ra nhà họ Quan không biết đã tìm ở đâu ra một cao thủ tuyệt thế, đã vất vả tu hành ba mươi năm ở trong rừng núi, lần này xuống núi là để dương danh lập vạn, trở thành người vô địch trong khắp thiên hạ, nên mới tổ chức cuộc đấu võ này.
Ngoài việc lợi dụng cao thủ tuyệt thế này để kiếm tiền, nhà họ Quan còn có một mục đích nữa, đó chính là nhờ cao thủ tuyệt thế này đi đối phó với Cát Vũ – bảo vệ trường Đại học Giang Thành.
Trần Trạch San cũng sớm biết chuyện Quan đại thiếu trần chuồng chạy khắp trường Đại học Giang Thành rồi, dù gì chuyện này cũng được đưa lên tiêu đề tin tức, chấn động cả thành phố Giang Thành.
Sau đó, Trần Trạch San mới hiểu rõ, sở dĩ Quan Vân Hạo làm như vậy là do Cát Vũ đã giở trò.
Trần Trạch San vừa nghe thấy có người muốn đối phó với Cát Vũ, lập tức mất bình tĩnh, vội gọi điện thông báo chuyện này cho Cát Vũ biết, chủ yếu là để nhắc nhở Cát Vũ hãy cẩn thận một chút, có lẽ gần đây sẽ có người tới gây sự với hắn.
Sau khi Cát Vũ nghe thấy tin tức này, cảm thấy hơi khó hiểu, không ngờ nhà họ Quan lại căm hận hắn sâu đến thế.
Cát Vũ hoàn toàn không để tâm đến chuyện này, hắn cũng chẳng hề sợ hãi, mình là người tu hành, dù là cao thủ võ lâm đỉnh cấp cũng không cùng đẳng cấp với hắn, hắn chỉ cần tiện tay cũng có tiêu diệt được.
Nhưng Trần Trạch San lại nói cho Cát Vũ biết, cao thủ tuyệt thế này không đơn giản, mà một chưởng có thể đánh gãy cây đại thụ thô to.
Cát Vũ nghe vậy, không khỏi trở nên cảnh giác, nghe cũng thú vị đấy, là một đối thủ có thể chiến đấu một trận.
Cát Vũ vốn vì chuyện trong tòa nhà phương Tây mà bận rộn đến mức sứt đầu mẻ trán, ngày nào cũng phải trầm ngâm suy nghĩ, rốt cuộc nên giải quyết chuyện này như thế nào. Vậy mà nhà họ Quan lại đột ngột chen vào, muốn tới đối phó với mình, khiến Cát Vũ cảm thấy hơi buồn bực.
Đúng lúc Đàm gia – ông trùm thế lực ngầm của thành phố Giang Thành cũng nhận được lời mời của nhà họ Quan. Trước khi đi tới Thái Bình Trấn để tham gia cuộc đấu võ, ông ta vốn định để Ô Nha – thuộc hạ mạnh nhất của mình ra sân, nhưng vừa nghe thấy sau lưng nhà họ Quan có một cao thủ tuyệt thế ra sân thì ông ta liền gạt suy nghĩ này qua một bên, có lẽ Ô Nha ra sân cũng không có ích lợi gì. Thế là ông ta bỏ ra một mức giá cao, mời một cao thủ của Hổ Hạc Môn đến từ Dự Bắc để thay mình ra đấu võ đài, nhưng cho dù là vậy, Đàm gia vẫn không có bao nhiêu sự tự tin. Thế là ông ta chợt nghĩ đến bản lĩnh của Cát Vũ, nên ông ta to gan gọi điện cho Cát Vũ, để hỏi hắn thử xem có hứng thú kiếm chút tiền để tiêu hay không.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT