Quan Công ở trước mặt là một trấn vật, dùng để phong ấn quỷ vật trong tòa nhà phương Tây này, trải qua hơn một trăm năm, được mấy cao thủ đạo môn phong ấn, nhưng vẫn bị quỷ vật lợi hại kia phá vỡ phong ấn hết lần này đến lần khác, cho nên đạo hạnh mới ngày càng cao.
Ban đầu khi Cát Vũ bước vào tòa nhà này, trong lòng có hơi buồn bực, bởi vì trong đây lại đặt một pho tượng Quan Công lớn như vậy ở chính giữa đại sảnh, dù nhìn thế nào cũng cảm thấy hơi ngột ngạt, hơn nữa lại không phù hợp với nguyên lý phong thủy.
Nhưng nếu xem tượng Quan Công này là một trấn vật thì chuyện này rất dễ giải thích.
Điều khiến Cát Vũ cực kỳ khó hiểu là, không ngờ chú văn phong ấn ở sau lưng tượng Quan Công này lại bị phá hủy toàn bộ. Phong ấn của mấy cao thủ đạo môn khác thì còn dễ nói, nhưng phong ấn mà sư phụ khắc xuống đều bị người khác bóp méo. Không phải ai cũng có thể phá hủy phong ấn mà sư phụ khắc xuống, bởi vì ở trong đó đã được gia tăng rất nhiều linh lực, nên đối phương chỉ có thể sửa đổi mấy ký hiệu, để phong ấn ban đầu mất đi một phần tác dụng.
Trước đây, Cát Vũ nghe hiệu trưởng Vương nói, đạo phong ấn mà sư phụ đã bố trí này có thể duy trì trường Đại học Giang Thành sóng yên biển lặng trong vòng ba mươi năm. Nhưng bây giờ vẫn còn mấy năm nữa, mà quỷ quái đã xuất hiện quấy phá, hại tính mạng con người rồi, chắc chắn là vì ký hiệu phong ấn này đã bị người khác phá hủy.
Nếu Cát Vũ không quan sát kỹ sẽ không phát hiện ra chút biến hóa trên ký hiệu này.
Không ngờ lại có người phá hủy ký hiệu trên trấn vật, ngẫm lại thật đáng sợ, lòng người khó đoán, đúng là cực kỳ ác độc.
Chắc chắn người phá hủy phong ấn cũng là người tu hành, biết rõ hậu quả khi phá hủy phong ấn. Nếu âm sát chi khí tràn ra ngoài, chắc chắn sẽ có người chết oan, nhất định là đối phương có mục đích xấu xa nào đó khi phá hủy mấy phong ấn này.
Rốt cuộc là vì cái gì chứ?
Cát Vũ đứng ở đó nghĩ mãi không ra, rồi rơi vào trầm tư.
Nhưng đạo phong ấn này vẫn còn công dụng, nên quỷ vật bị phong ấn kia vẫn chưa phóng hết sức mạnh ra bên ngoài, nếu lực sát thương mạnh mẽ như vậy phóng hết ra bên ngoài, vậy chẳng phải...
Cát Vũ toát mồ hôi lạnh, không dám nghĩ tiếp nữa.
Trong lúc hắn đang trầm tư thì Lôi Thiên Kiều đang đứng bên cạnh bỗng sợ hãi nói: “Vũ ca... chúng ta mau đi thôi, sát khí màu đen kia đã tràn tới đây rồi...”
Cát Vũ hoàn hồn lại, chỉ thấy một màn sương đen như mực nước đã từ từ men theo cầu thang chảy xuống, đã sắp tràn đến bên cạnh bọn họ rồi.
Cát Vũ vốn đang nghĩ cách bố trí lại phong ấn, nhưng tiếc rằng không có đủ thời gian, muốn phong ấn đám quỷ vật này phải mất nhiều thời gian, hơn nữa cần phải tập trung toàn bộ tinh lực, mà để Lôi Thiên Kiều ở bên cạnh bảo vệ thì hoàn toàn không thể nào.
Cát Vũ quyết định rất nhanh, cuối cùng hắn vẫn rời khỏi nơi này trước, để tính toán kỹ lưỡng mọi chuyện.
“Chúng ta đi thôi!” Cát Vũ trầm giọng nói, rồi kéo Lôi Thiên Kiều nhanh chóng chạy ra cửa chính, lúc đi tới cửa thì phát hiện ra không biết cửa chính đã đóng lại từ lúc nào.
Cát Vũ sửng sốt, tiện tay ném một lá bùa màu vàng ra, lá bùa liền hóa thành quả cầu lửa khổng lồ, đập vào cánh cửa khiến nó nổ tung.
Nhưng sau khi cửa chính được mở ra, Cát Vũ vừa nhìn thấy tình hình ở bên ngoài thì ngạc nhiên đến mức khẽ rên lên.
Một luồng sát khí dày như mực tràn vào cửa chính, dứt khoát chặn đường hai người bọn họ.
“Vũ ca... chúng ta phải làm sao đây? Chúng ta có thể thoát khỏi đây không?” Lôi Thiên Kiều sợ hãi nói.
“Có ta ở đây, không có chuyện gì là không thể.” Cát Vũ trầm giọng đáp, rồi lấy một lá bùa màu xanh ở trên người ra, bóp nát ở trong tay, ném về phía sát khí nồng nặc ở trước mặt kia, miệng còn niệm chú: “Nhất chỉ phù lục, chỉ dẫn quy khứ, phá khai mê chướng, chu hành lục hợp, ngô mục nhất thị, ngũ nhạc thôi khuynh, lập tức tuân lệnh.”
Cát Vũ vừa niệm chú xong thì lá bùa màu xanh đó liền phát ra ánh sáng màu xanh yếu ớt, bay về phía trước.
Lá bùa màu xanh bay tới đâu thì sát khí màu đen kia liền tách ra một con đường nhỏ đủ cho một người đi qua.
Trong tích tắc, Cát Vũ không nói câu nào, vội vàng nắm tay Lôi Thiên Kiều theo sát phía sau lá bùa màu xanh, điên cuồng chạy về phía trước.
Sau khi hai người đi qua, sát khí màu đen kia liền hợp lại với nhau, nếu trễ một giây là hai người đã gặp nguy hiểm, bị sát khí màu đen đó nuốt chửng rồi.
Lá bùa màu xanh bay tới cổng tòa nhà, mới hóa thành một nhóm lửa rồi biến mất.
Cát Vũ quay đầu lại liếc nhìn Lôi Thiên Kiều, trầm giọng hỏi: “Cô trèo tường vào đây à?”
Lôi Thiên Kiều gật đầu, chỉ thấy bàn chân của Cát Vũ chạm xuống mặt đất, kéo Lôi Thiên Kiều đạp lên cánh cổng sắt mấy bước, rồi nhảy thẳng qua bên ngoài bức tường. Hai người vừa xoay người lại thì sát khí màu đen kia như thủy triều ập tới, không ngừng kéo đến trước mặt họ.
Lôi Thiên Kiều chứng kiến cảnh tượng này, sợ đến mức kinh hồn bạt vía.
Sau đó Cát Vũ buông tay Lôi Thiên Kiều, lại lấy Mao Sơn Thất Tinh Kiếm ở bên hông ra, dưới sự gia tăng linh lực, Mao Sơn Thất Tinh Kiếm lại bành trướng, biến thành trường kiếm dài hơn một mét.
Nhát kiếm này cứa rất mạnh, máu tươi chảy ra ồ ạt.
“Vũ ca... ngươi làm gì thế?” Lôi Thiên Kiều hơi đau lòng kinh hô.
Cát Vũ chẳng hề để tâm, nắm chặt Mao Sơn Thất Tinh Kiếm bằng bàn tay đang chảy máu đó, rồi bắt đầu vẽ ký hiệu kỳ quái ở bên ngoài tòa nhà, máu tươi men theo trường kiếm không ngừng chảy xuống đất, nhiễm đỏ ký hiệu mà Cát Vũ đang vẽ.
Lúc vẽ ký hiệu, trong miệng Cát Vũ còn nhanh chóng niệm thần chú.
Năm sáu phút sau, Cát Vũ mới vẽ xong ký hiệu ở xung quanh tòa nhà.
Hắn lại nhìn vào trong sân tòa nhà, sát khí màu đen đã dần lui xuống, bây giờ Cát Vũ lại đứng ở trước cổng.
Thấy Cát Vũ đã ngừng hành động, Lôi Thiên Kiều mới đi tới bên cạnh, xé một mảnh vải trên chiếc váy dài của mình xuống, băng bó vết thương ở lòng bàn tay giúp Cát Vũ.
“Vũ ca, ngươi chảy nhiều máu quá...” Lôi Thiên Kiều đau lòng nói.
Trong mơ hồ, lúc Cát Vũ nhìn về phía tòa nhà này lần nữa, chỉ thấy ở một cửa sổ nào đó có bóng dáng màu đen, đang nhìn về phía Cát Vũ bằng đôi mắt thâm độc...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT