Trên đường quay về, Trang Hàm vẫn luôn trầm mặc không nói, trên mặt không một biểu tình, nhìn không ra là vui hay buồn.
Việc phát sinh ở Trang Phủ, Kì An đã bẩm báo với Ngô Văn Hiên từ sớm, lúc này hắn đang nằm trên đùi Trang Hàm nhắm mắt đánh một giấc, không hề có ý muốn an ủi.
Mã xa đi về phía trước, Trang Hàm nhìn ra bên ngoài qua màn che bị gió thổi bay lên, thấy có vẻ sắp mưa rồi.
Nghẹn, thật ngột ngạt。
Ngô Văn Hiên nheo mắt nhìn thấy Trang Hàm sắc mặt không tốt, thấp giọng nói, "Việc ở Trang phủ, Tiểu An Tử mới nãy có nói cho ta rồi, phái vài tên nô tài giáo huấn là được, cần gì phải tức đến nỗi này. Với lại, nữ nhân này a, là một bà cô ngang ngược hoạnh họe, không cần chấp nhất với loại người như nàng."
Trang Hàm thở dài, đạo lý này cậu làm sao không hiểu, không phục nói, "Vương gia giáo huấn phải."
Ngô Văn Hiên nhìn cậu, khẽ cười một tiếng, lại tiếp tục nhắm mắt ngủ thiếp đi.
Lúc vừa tới Vương phủ, liền gặp một nha hoàn vội vã chạy tới, hành lễ, đến sát trước mặt Ngô Văn Hiên nói nhỏ gì đó.
Thần sắc Ngô Văn Hiên ngay tức khắc biến hoảng loạn, vội hỏi, "Thỉnh đại phu chưa?"
"Thưa, đã thỉnh." Nha hoàn đó đáp, "Nhưng Hàn thiếu gia không cho đại phu xem, đem chính mình khóa ở trong phòng rồi, chúng nô tì không vào được, người cũng không chịu ra."
"Hoang đường!" Ngô Văn Hiên tức giận, "Các ngươi làm sao có thể để em ấy như vậy?"
"Nô tì biết tội, nhưng Hàn thiếu gia nóng nảy thế nào Vương gia cũng biết rồi, bọn nô tì cũng không có biện pháp." Nha hoàn đó quỳ xuống, "Thỉnh Vương gia mau qua đó xem xem."
Ngô Văn Hiên không nói gì, ngay cả cùng Trang Hàm nhắn nhủ vài lời cũng không kịp, vôi vội vàng vàng chạy qua Tây Uyển.
Tây Uyển này Trang Hàm có đi qua, không hề quá tráng lệ, thậm chí mang theo hơi thở đơn giản và mát mẻ, ở tại Vương phủ này rõ ràng là độc nhất vô nhị.
"Vương Phi." Vân Nhi thấy Trang Hàm ngơ ngác, cẩn thận khẽ gọi một tiếng.
Trang Hàm hồi thần lại, quay người hướng viện tử của cậu đi tới. Tiến vào viện tử, cậu thấp giọng đối với Vân Nhi và Tiểu An Tử phân phó, "Hai người cũng mệt rồi, đi nghỉ ngơi đi, ta cũng muốn nghỉ ngơi một chút."
"Vâng, Vương Phi."
Kì An lui xuống rồi, Vân Nhi còn chưa có lùi bước, Trang Hàm nhìn nàng hỏi, "Vân Nhi còn có chuyện gì sao?"
Trang Hàm nghe rồi cười nói, "Không cần đâu, Vân Nhi cũng biết thân phận thật của ta, ta tự mình có thể làm được."
"Vương Phi đây là chê nô tì sao?"
Trang Hàm hướng nàng cười cười nói, "Vân Nhi, ta là nam nhi, không quen được người hầu hạ, càng không quen được nữ tử hầu hạ, hiểu không?"
"Nô tì hiểu." Vân Nhi cung kính trả lời, "Nhưng người vẫn là Vương Phi a, hầu hạ người là chức trách của nô tì."
Nghe Vân Nhi nói lời này, Trang Hàm nhàn nhạt cười, cũng tạm được, sau đó cùng nàng tiến vào phòng.
Trang Hàm đối với nha đầu này có chút đỡ không được, miệng mồm nhanh nhẹn mà lại thẳng như ruột ngựa, cậu nói, "Không nghĩ tới Vương gia hắn sẽ phái nha đầu như em tới giúp ta."
"Vương Phi là chê nô tì sao?" động tác trên tay Vân Nhi dừng lại một chút, oan ức hỏi.
"Vân Nhi tại sao lại nghĩ như vậy?"
"Lời của Vương Phi không phải chính là ý này sao."
Trang Hàm nhìn Vân Nhi nói, "Ta không có ý này, ta là đang cảm tạ tính cách này của em, làm ta học được nhiều thứ từ em."
Nghe đến lời này trên mặt Vân Nhi nở ra một nụ cười, "Vương Phi có thể học được gì từ nô tì chứ, nô tì chỉ có cái miệng có gì nói đó cùng với một tấm lòng trung thành, cái khác đều không có chỗ dùng."
"Học được đánh trả." Trang Hàm nói.
"Đánh trả?"
Trang Hàm cười, "Đừng nói cái này nữa. Đúng rồi, Vân Nhi, Tây Uyển bên đó là thiếu gia nhà ai đang ở, ta có cần đi bái kiến không? Nếu đã là huynh đệ của Vương gia, nếu không đi thì sợ là thất lễ rồi."
Vân Nhi mím môi, giống như là không muốn nói, cụp mắt đáp, "Vương Phi người đừng để ý chuyện này, bái kiến hay không chỉ cần Vương gia nói là được, người vẫn là không đi thì tốt hơn, Tây Uyển bên đó sau này chúng ta đừng qua nữa. Nô tì nói nhiều một câu, nếu người muốn Vương gia hài lòng với mình, có một số chuyện phải giấu trong lòng, Vương Phi chỉ cần ghi nhớ phải làm cho Vương gia vui lòng là được."
Trang Hàm thở dài trong lòng, Vân Nhi việc gì cũng rõ, xem ra cái vị ở Tây Uyển có quan hệ không bình thường với Vương gia.
Vân Nhi thấy Trang Hàm giống như đang suy tư, cười vội nói, "Vương Phi không cần nghĩ nhiều, Tây Uyển đó không có gì đặc biệt đâu, cảnh trí cũng chả đẹp, Vương Phi chỉ cần làm tốt việc của mình là được."
Trang Hàm nghe được ý tứ trong lời nói của Vân Nhi, là không muốn cậu tập trung vào Tây Uyển, nhưng thật ra cậu cũng không tính quan tâm bên đó, chỉ là cảm thấy tò mò thôi. Cưỡi hổ khó trèo xuống, tự thân còn khó giữ, làm sao còn quản được mấy việc vặt.
"Đa tạ Vân Nhi dạy dỗ."
"Ai da, Vương Phi người thật, nô tì chịu không nổi đâu." Vân Nhi kinh hoảng nói.
"Không vấn đề gì, Vân Nhi biết thân phận thật của ta cũng không chế nhạo ta, ta cảm kích không hết, còn trung thành với ta như vậy, càng làm cho ta cảm thấy hài lòng. Ta hi vọng chúng ta sẽ không chỉ là quan hệ chủ tớ, còn có thể là bạn bè, hiểu không?"
"Vân Nhi hiểu rồi, Vân Nhi cảm ơn tín nhiệm của Vương Phi." Vân Nhi cười cười quỳ trên sàn, khấu đầu tạ ơn, "Nô tì sau này nhất định toàn tâm toàn lực hiếu kính Vương Phi."
Nghe Vân Nhi nói vậy, Trang Hàm khẽ cười, ra hiệu cho nàng lui xuống.
Cửa đóng lại, Trang Hàm nằm lên giường ngẫm lại, từ nhỏ ở bên cạnh mình chỉ có nương cùng sư phụ, chẳng có bạn bè gì, quan hệ cũng không rộng.
Bây giờ mọi việc đã như vậy, vị trí Vương Phi này cậu chỉ có thể cắn răng mà ngồi cho vững. Ở Vương phủ to lớn này bắt buộc phải có một hai người tín nhiệm được, như vậy con đường sau này mới dễ đi.
Trước mắt Vân Nhi cùng Tiểu An Tử là hai người biết được thân phận nam nhi của cậu, cũng không phải nói bọn họ là thật tâm đối đãi với mình, nhưng ngoài hai người họ cũng không còn lựa chọn nào khác, ngay bây giờ thắng được tâm của bọn họ là biện pháp tốt nhất, nếu như phát hiện thật ra chỉ là biểu hiện ra mặt, vậy cứ coi như mình xui xẻo.....
Nghĩ như vậy, Trang Hàm từ từ rơi vào giấc ngủ.
Giấc ngủ này của Trang Hàm ngủ rất sâu, đến giờ ăn tối cũng qua luôn. Lúc tỉnh lại, Vân Nhi và Tiểu An Tử đã ở ngay trong phòng đợi hầu hạ.
Trang Hàm nửa tỉnh nửa mê, màn che buồng được cuốn lên, Tiểu An Tử thắp sáng nến, Vân Nhi quỳ ở một bên hầu cậu mặc đồ.
"Vương Phi, giờ cơm tối đã qua rồi, nhưng mà thiện phòng đã để lại bữa cho người rồi." Vân Nhi nói.
"Ừm, cảm ơn."
"Vương Phi người không được như vậy. Tụi em là nô tài, người không được nói với tụi em cái từ 'cảm ơn' này a." Tiểu An Tử có chút hoảng nói ra.
Trang Hàm cười, "Tiểu An Tử, ta với Vân Nhi đã nói rõ rồi, lúc chỉ có mấy người chúng ta, hai người không cần phải chú trọng lễ nghi với ta. Chúng ta tuy là chủ tớ, cũng có thể là bằng hữu. Ta cũng không quen được người khác hầu hạ như vầy."
"Vương.....Vương Phi....." Kì An lần này là thật sự không biết xử lý thế nào. Từ lúc 8 tuổi đi làm nô tài, thật sự chưa gặp qua người nào giống như vị tân Vương Phi này.
"Làm sao? Tiểu An Tử không nguyện ý sao?" Trang Hàm nhìn Kỳ An hỏi.
Kỳ An nhìn cậu, cúi đầu nói, "Nô tài nguyện ý, nô tài là hạ nhân, chỉ là cảm thấy có chút khủng hoảng."
Nghe thấy Kỳ An nói như vậy Trang Hàm rất vui vẻ nói, "Có gì phải hoảng đâu, có ai sinh ra đã làm hạ nhân a, chỉ là thân bất do kỉ. Thật ra đổi một góc nhìn khác, người với người đều là bình đẳng. "
Lời này của Trang Hàm làm tim của Vân Nhi cùng Kỳ An dao động. Ban đầu hầu hạ vị Vương Phi này vốn là để đồng thời giám thị cậu, đến nay người này lại thiện lương như vậy, làm cho hai người trong lòng ấm áp một trận.
Bữa tối Trang Hàm ăn chén cháo, còn lại cũng không ăn gì thêm, chỉ ngồi trong phòng đọc sách.
Vân Nhi đứng hầu ở ngay kế bên hỏi, "Vương Phi người một nam tử, ăn cũng ít quá, người như vậy không chịu nổi đâu."
"Ta không đói." Trang Hàm nhìn sách trả lời.
Vân Nhi thấy cậu đọc sách rất nghiêm túc, liền lẳng lặng lui ra.
Không biết qua bao lâu, thẳng tới khi thấy mắt mỏi rồi, Trang Hàm mới buông sách xuống chuẩn bị đi ngủ.
Nhìn ra cửa sổ, ngoài trời đầy sao, trận mưa lớn rốt cuộc cũng không thấy tới, ngược lại trời rất trong.
Nằm trên giường, lăn qua lộn lại ngủ không được, trong đầu không biết làm sao lại nhớ Ngô Văn Hiên, Trang Hàm cáu gắt khó chịu.
Một đêm này, cậu ngủ không tốt.
Trong nháy mắt, cậu đến Vương phủ đã hơn một tháng, trừ hai ngày sau đại hôn, Ngô Văn Hiên sau đó cũng không đến chỗ của Trang Hàm nữa.
Ngoài lúc ăn cơm Ngô Văn Hiên thi thoảng sẽ xuất hiện, những lúc khác, Trang Hàm căn bản sẽ không thấy được hắn.
Lúc ban đầu, Trang Hàm còn có chút trông mong người đó sẽ tới nơi này của mình, nhưng dần dần thấy bản thân không có gì có thể trông đợi, nghĩ kĩ càng cảm thấy mình một người như vậy cũng tốt.
Mấy ngày này thời tiết nóng nực, đã vào thu rồi, cái loại thời tiết đầu thu này làm người ta thấy khó chịu, ban ngày ve sầu kêu không ngừng, ban đêm muỗi và bọ đến làm phiền.
Vân Nhi và Tiểu An Tử đều thấy rõ mấy ngày nay sắc mặt Trang Hàm không quá tốt, bọn họ có mấy lần muốn cho Vương gia tới thăm Vương Phi ở bên này, nhưng chủ tử muốn đi đâu là quyền của chủ tử, bổn phận của hạ nhân chỉ có làm cho tốt việc được phân phó, những chuyện khác không nên can thiệp, cũng không được can thiệp.
Hôm nay, Trang Hàm ngồi dưới đình trong viện đọc sách, Vân Nhi lẳng lặng nhìn cậu, trong tầm nhìn là một gương mặt thanh tú cùng đôi môi núc ních đáng yêu.
Trang Hàm có một cái tật, lúc đọc sách mà nhập tâm quá, môi nhỏ sẽ vô thức hơi bĩu ra, bộ dạng lúc đó rất đáng yêu.
Vân Nhi là từ năm 7 tuổi bị mang về Vương phủ, cứ luôn hầu bên Vương gia, đối với những người khác chưa bao giờ để ý như vậy, cũng không biết làm sao, lại muốn đối tốt với vị nam Vương phi ngay trước mặt.
Tiểu An Tử đang đứng kế bên thấy hết tròng mắt của Vân Nhi sắp bị Vương Phi nhà mình hút vào hết, lén lút nhặt lên một hòn đá nhỏ, búng vào ngay trán của nàng.
Ngay tức khắc Vân Nhi đau đến la lên.
Trang Hàm dừng lại, bỏ sách trong tay xuống, nhìn nàng, "Vân Nhi làm sao thế?"
Vân Nhi giận đùng đùng oan ức la, "Vương Phi, Tiểu An Tử búng đá lên trán em, mong Vương Phi thay Vân Nhi làm chủ."
Trang Hàm nhìn hướng Tiểu An Tử, Tiểu An Tử vội đáp, "Bẩm báo Vương Phi, là Vân Nhi không hiểu quy củ, cứ nhìn chằm chằm mặt Vương Phi, dung nhan của Vương Phi không phải để cho nàng thưởng thức, muốn quan thưởng cũng chỉ có thể là Vương gia chúng ta."
Trang Hàm cười cười, mở miệng nói, "Hai người một ngày không cãi nhau sẽ không thoải mái."
"Tụi em không phải là sợ Vương Phi người chán nản, cãi nhau loạn một chút giúp người đỡ buồn." Vân Nhi lưu loát tiếp lời.
Trang Hàm nhìn nhìn Vân Nhi, cười cười, lại cúi đầu tiếp tục xem sách.
Vài ngày tiếp theo đó, trời vẫn cứ nóng bức như vậy. Hôm nay ăn xong bữa trưa, lúc nghỉ trưa Trang Hàm ngủ không được liền muốn ra ngoài đi vài vòng.
Lúc đi ngang qua Tây Uyển, cậu nhấc tay biểu thị muốn dừng lại cước bộ, ngóng vào bên trong một chút, cây xanh trong viện rất tươi tốt, nhưng rất yên tịnh, giống như ở Tây Uyển không có lấy tiếng một con bọ.
Ở đây là nơi ở của cái người thần bí chưa từng gặp mặt đó, y, chắc là nam nhân, là người nam nhân như thế nào, mới có thể gắt gao nắm chặt trái tim của Vương gia?
Lòng hiếu kỳ dâng lên, Trang Hàm kiềm không được nhấc chân tiến vào Tây Uyển, đi chưa được mấy bước, không phát hiện có ai khác, thấy không xa có một cái đình nghỉ mát liền muốn tới đó ngồi xuống.
Đợi tới nơi mới phát hiện, trong đình có một thanh niên mặc đồ trắng đang ngồi đọc sách.
Trang Hàm do dự một chút, chầm chậm đi qua. Thanh niên đó cũng không để ý người tới là ai, như cũ chỉ lo đọc sách của mình.
Trang Hàm nhất thời không biết tiến hay lùi, đứng ở đó bất lực nhìn y, một khuôn mặt trắng sáng hoàn mỹ, lông mi dài, một dải lụa xanh treo trên y phục màu trắng, có hơi thở của thiên tiên.
"Mạo phạm rồi, tình cờ đi ngang, hi vọng không có làm phiền ngài." Trang Hàm nói.
Thủy Nhược Hàn bỏ sách xuống, ngẩng đầu nhìn hướng Trang Hàm. Trang Hàm bị dung mạo của y làm kinh ngạc, là một thiếu niên rất anh tuấn.
Lần đầu nhìn thấy, sẽ cảm thấy y rất lạnh lẽo, nhưng tỉ mỉ nhìn lại cảm giác người này nhu hòa như nước chảy.
Cậu đại khái có thể hiểu được Ngô Văn Hiên vì sao lại để ý người này như vậy.
Mà lúc này Thủy Nhược Hàn cũng đang đánh giá cậu kĩ lưỡng, rất lâu mới nhàn nhạt tiếp lời, "Nghe đồn cùng ta có chút giống nhau, hôm nay gặp mặt quả thật có chút giống, Chỉ là, dựa vào khuôn mặt có vài phần tương tự là có thể thay thế ta sao? Đơn giản là người ngu nói mớ."
Trang Hàm bị lời y nói làm cho mù mịt, sửng sốt nhìn y.
Thủy Nhược Hàn không có nhìn lại cậu, thu sách lại, đứng dậy nói, "Hàn Yên Các của ta ngươi vẫn là nên ít đến một chút, tránh cho ta nhìn thấy ngươi lại không vui." Nói xong rời khỏi đình nghỉ mát.
Trang Hàm dõi theo thân ảnh đã đi xa, dừng một hồi, hít sâu rồi cũng rời khỏi Hàn Yên Các.
Tối đến, mang tới một cơn mưa rào, mát lạnh hơn nhiều, tâm tình trong người cũng sảng khoái hơn.
Trang Hàm ngồi ngoài mái hiên, nhìn trận mưa xuống, nửa ngày thì thầm hỏi, "Vân Nhi, Tiểu An Tử, vị thiếu gia ở Hàn Yên Các cùng ta trông có giống nhau không?"
"Hửm?" Vân Nhi đang ngơ ngác cùng Kì An đang ngủ gậc đều mơ mơ màng màng đáp một tiếng, "Vương Phi người nói gì?"
"Ta nói hôm nay gặp được cái vị thiếu gia ở trong Tây Uyển đó, thật là một người tuấn mỹ. Hai người nói xem ta cùng người đó có giống nhau ở điểm nào không?"
"Cái này....." Tiểu An Tử nhìn hướng Vân Nhi.
Vân Nhi mím mím môi giống như không muốn mở miệng.
"Không sao, cứ nói đừng ngại." Trang Hàm nhìn hai người nói.
"Vương Phi, thứ nô tì nói thẳng. Lần đầu tiên nhìn thấy người, thiếu một chút ta liền muốn lên tiếng, cảm giác người cùng cái vị Hàn thiếu gia đó rất giống, nhưng mà nhìn theo người lâu rồi, mới phát hiện hai người chỉ giống nhau có chút xíu xiu. Ô, không, không, là một xíu cũng không giống." Vân Nhi nói.
"Tiểu An Tử thì sao?" Trang Hàm hỏi Kỳ An.
Tiểu An Tử quỳ xuống đáp, "Vương Phi, nói thật, xem lướt qua sẽ thấy có vài điểm tương tự, nhưng kĩ lưỡng nhìn sẽ thấy người cùng vị Hàn công tử đó không hề có điểm nào giống nhau."
Trang Hàm nghe xong lời họ nói, dung nhan nhạy bén lóe lên một tia thương tâm, sau đó cậu cười cười, "Ta không có tuấn mỹ được như Hàn công tử. Ta chính là ta, trên đời này cũng chỉ có một mình Trang Hàm ta, giống nhau không có nghĩa là cùng một người."
Kỳ An cùng Vân Nhi đều thở dài trong lòng, đoán chắc Vương Phi đã biết Vương Gia đem cậu coi là một thế thân rồi.
Chương 17
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT