Sa Đường: "..." Âm thanh này ngoại trừ một bi3n thái vừa này, anh thực sự không thể tưởng tượng ra ai khác.
Anh nhắm mắt có chút đau đớn, nắm đấm nện lên vai người kia, "Mẹ nó anh không thể nhắc nhở tôi nhắm mắt lại sao! "
Trần Hạ có chút vô tội nháy mắt, anh ta cúi đầu áp sát nói: "Ở giữa này có tầng vách tường vô hình, không vượt qua đường dây kia, cậu không nhìn thấy bất cứ thứ gì ngoài bóng tối, tôi nói chuyện với cậu cậu cũng không nghe thấy."
Con ngươi rũ xuống đảo qua lỗ tai gần trong gang tấc, anh ta không nhịn được vươn đầu lưỡi ra li3m một chút, có chút ngọt ngào, có chút mềm mại.
Những người không có thị giác sẽ nhạy cảm hơn trong các khía cạnh khác, đặc biệt là tập trung vào thính giác, vì vậy sự ẩm ướt của tai k1ch thích khiến Sa Đường vô thức giật mình.
"Anh lại đang làm cái gì đó!" Sa Đường có chút thẹn quá hóa giận quát nhẹ.
Ở nơi anh không nhìn thấy, đầu lưỡi Trần Hạ li3m qua cánh môi, giống như đang thưởng thức chút ngọt ngào thấu xương kia, ngón tay lau đi sự trong suốt trên lông mi người trong nguc, anh ta khàn giọng nói: "Cậu đừng khóc, cậu cứ như vậy, tôi chỉ muốn làm cho cậu khóc càng lợi hại."
Sa Đường bị k1ch thích đến rơi nước mắt: "???" Chúng ta có ở cùng một kênh không?
Chờ ánh mắt bình tĩnh lại, anh lau đi khóe mắt ẩm ướt, lại mở mắt liền choáng phơi, cái này...
Đây không phải là địa điểm quay phim mà bọn họ ra khỏi thang máy sao??
Nhìn thấy bộ dạng choạng của anh, người đàn ông ôm anh khẽ cười ra tiếng, "Đây là một không gian khác."
Sa Đường nhìn về phía người nọ, trầm tư một chút, sau đó ngước mắt lên hỏi: "Cho nên đây là lý do anh vẫn luôn ôm tôi không buông tay?"
Trần Hạ trầm ngâm nói: "A này... Có lẽ là bởi vì ôm cậu quá thoải mái, mềm mại..."
"Nếu anh không muốn ch3t, tôi khuyên anh nên câm miệng."
"Ồ"
Đạo diễn Mai ở một bên: "..."
Sa Đường xoa cổ tay, đánh giá chung quanh, nơi này cùng bên ngoài nhìn qua thật sự là giống nhau như đúc.
Nếu như nhất định phải tìm ra chút khác biệt, vậy đại khái chính là con rối ngồi trên mặt đất nhìn qua rất bình thường, không có loại khí tức trên người những người bên ngoài giống như có được sinh mệnh.
Trần Hạ xoa xoa lồng nguc bị người ta búa đến đau đớn, cười nói: "Chúng ta phải tăng tốc độ, lát nữa có thứ gì đó liền đuổi theo."
Nói xong liền đưa tay khoác lên vai người nào đó, lại nhận được một cái tử vong ngưng mắt, anh ta ngập ngừng thu tay lại, dẫn hai người đi vào hành lang dài, lần này cuối hành lang không còn là một cánh cửa, ngược lại là một địa điểm rất lớn khác.
Nhìn quanh một vòng, Sa Đường phát hiện đây là một cảnh trong nhà quay phim, giống như phòng học tồn tại, bên trong bày một đống ghế ngồi, đại đa số đều rất chỉnh tề, chỉ có mấy cái bàn phía sau nghiêng nghiêng.
Trần Hạ đi tới trước cái bàn bị đụng lệch kia, đưa tay vào trong bụng bàn, giống như là đang tìm kiếm cái gì đó.
"Anh đang tìm cái gì vậy?" Sa Đường tò mò thò đầu ra, anh cũng không tính là một người giàu lòng hiếu kỳ, nhất là ở thế giới quỷ dị khó lường này, lòng hiếu kỳ rất dễ hại ch3t một người.
Có lẽ Là Trần Hạ luôn có vẻ thong dong lại bình tĩnh, cho tới bây giờ chưa từng thấy anh thất thố, cho dù là vừa mới bị Trùng Cháo đuổi theo, anh ta đều có vẻ thành thạo, điều này làm cho Sa Đường không hiểu sao lại có một loại cảm giác an toàn bị đại lão bao che, cũng không dám thích hợp biểu hiện ra một chút ý nghĩ chân thật.
"Đang tìm một quyển nhật ký."
Lần này Trần Hạ không giấu diếm nữa, thoải mái nói ra mục tiêu của mình.
"Tìm nhật ký? Tôi có thể hỏi cuốn nhật ký này có dùng được không?"
Sa Đường: "... Nghe nói trước sau như một. "
Trần Hạ cười cười, không nói gì nữa, chỉ chuyên chú động tác trên tay mình.
Rất nhanh, biểu tình của anh ta có chút biến hóa, tay anh ta khẽ vươn ra, đầu ngón tay kẹp một quyển sổ mỏng manh, có lẽ chính là cái gọi là nhật ký kia.
"Mỏng như vậy... Đó có phải là nhật ký chỉ viết trong ba ngày không?"
Không phải Sa Đường muốn chửi bới, quả thật là quyển sổ kia cũng quá mỏng, mắt thường có thể thấy được mấy tờ giấy, nói mười tờ đều là đánh giá quá cao.
Trần Hạ nhếch lên cười nói: "Không sai biệt lắm đi, bất quá nghiêm túc mà nói đây là chu ký sổ, ghi chép lại tám tuần ký ức."
Ký ức...
Sa Đường sửng sốt, đại đa số mọi người đọc nhật ký đều là vì hồi ức, rất ít người sẽ dùng chữ hồi ức như vậy.
"Tôi đem một phần ký ức của mình nén thành số liệu, lưu trữ trong nhật ký, cậu có thể đem nhật ký hiểu là tồn tại giống như usb."
Mai đạo diễn bên cạnh nhíu mày, có vẻ lo lắng, "Cậu xác định muốn đọc sao? "
Đoạn ký ức này ở chỗ ông ta lưu lại không biết bao nhiêu năm, ông ta giữ bí mật này từ một thiếu niên đến bây giờ đã trở thành một đại lão lão luyện, người này cho tới bây giờ chưa từng tới lấy qua.
Ông ta không biết đoạn ký ức này có ý nghĩa gì, nhưng từ tòa cao ốc Thông Thiên này có thể thấy được, đoạn ký ức này rất nguy hiểm, vừa lớn vừa lung lay sắp đổ.
Trần Hạ cười liếc ông ta một cái, thấp giọng nói: "Bởi vì bây giờ tôi có người muốn bảo vệ."
Mai đạo diễn muốn nói lại thôi nhìn anh ta, lại nhìn Sa Đường không hề phát hiện, cuối cùng chỉ bất đắc dĩ thở dài một hơi.
Nhật ký xoay tròn một vòng ở đầu ngón tay nam nhân, rơi vào lòng bàn tay, nam nhân bỗng dưng siết chặt, trang sách nhất thời hóa thành điểm tinh thần, giống như đom đóm vây quanh tay nam nhân, lập tức chui vào mạch máu biến mất không thấy.
Sa Đường ngước mắt nhìn về phía mặt nam nhân, ý cười quen thuộc trên mặt người nọ biến mất, giống như là sinh mệnh thể nào đó lay động chạy loạn trong thân thể anh ta, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy mạch máu trên cổ anh ta phồng lên một cái túi trống.
"Bản thể của cuốn nhật ký này gọi là ký ức trùng, bọn họ lấy trí nhớ của con người làm thức ăn, có thể rất dễ dàng hấp thu trí nhớ, nhưng nếu muốn bọn họ đem ký ức phun ra, phải chịu khổ cực lớn tra tấn cùng thống khổ."
Đạo diễn Mai chưa từng trải qua loại đau đớn gì, nhưng không phải ngày đầu tiên ông ta quen biết người này, ông biết rõ đây là loại bi3n thái như thế nào, ông cũng đã từng chứng kiến người trước mặt này mắt cũng không chớp chặt đứt tay phải của mình, trên mặt thủy chung mang theo ý cười.
Chính là một tên điên từ đầu đến cuối...
Nhưng mà lúc này người này tuy rằng không phát ra bất kỳ thanh âm gì, thế nhưng trên cổ bởi vì nhẫn nại bạo phát gân xanh đủ để nói rõ hết thảy.
"Tôi có thể ôm cậu không?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT