Đương Nam Nhị Thính Đáo Bình Luận Khu Thời

(Khi nam nhị nghe được bình luận)


| 015 |

Lục hoàng tử ở Xứ sở Dưa Hấu làm ăn ngày càng phát đạt, hầu như trong mỗi câu chuyện đều có thể nhìn thấy cái bóng của hắn.

Thí dụ như, Lục hoàng tử cung cấp viện trợ kỹ thuật cho Cô Bé Bán Diêm, hai người hợp tác bán hộp quẹt gas, lợi nhuận chia hai tám.

Từ đó về sau, Cô Bé Bán Diêm giàu chảy mỡ, không còn phải ra ngoài bán diêm vào đêm đông rét lạnh nữa. Mà thay vào đó cô mua một cái áo lông chồn khoác lên người, ngồi cạnh lò sưởi âm tường ấm áp cầm một chén canh nghe tiếng nhạc du dương hưởng thụ cuộc sống phú bà.

Khu rừng thần bí đầy rẫy nguy cơ, dẫn đến việc đi lại vô cùng khó khăn. Lục hoàng tử đầu tư xây đường xi măng đi xuyên rừng, Cô Bé Quàng Khăn Đỏ tới nhà Bà Ngoại không cần phải trèo đèo lội suối nữa, hai đồng tiền bắt xe bus là tới trạm rồi.

Sói Xám cũng không còn sợ đói, Lục hoàng tử bắt tay với người ngoài hành tinh thông qua kỹ thuật khoa học nghiên cứu ra thịt nhân tạo, tuy rằng Sói Xám thường xuyên mắng Lục hoàng tử là bán hàng giả, nhưng mỗi lần sản phẩm mới lên kệ nó luôn là khách hàng tiêu thụ nhiều nhất. Dần dà Sói Xám cũng lười biếng, Cô Bé Quàng Khăn Đỏ thích đi đâu thì đi, ông mày lười đi bắt.

Nàng Tiên Cá cứu được Hoàng Tử, vốn dĩ định đi tìm mụ Phù Thủy đổi giọng hát của mình lấy đôi chân, nhưng từ trên trời giáng xuống một Lục hoàng tử.

Gần đây Lục hoàng tử đang bán tóc giả, hắn nhìn trúng mái tóc của Nàng Tiên Cá, chỉ cần một tấc hắn sẽ giúp nàng có được đôi chân.

Nàng Tiên Cá so giá hai bên xong hét to mụ Phù Thủy là gian thương, kế đó vứt bỏ mụ vui vẻ giao dịch với Lục hoàng tử.

Vì để ca ngợi sự hào phóng của nàng, Lục hoàng tử tặng thêm cho Nàng Tiên Cá một đống tiểu thuyết ngôn tình mình gom góp bấy lâu nay.

Ban đầu Nàng Tiên Cá chỉ cảm thấy đó là hàng tặng kèm, nhưng càng xem nàng càng ghiền, càng xem càng mê mẩn.

Chờ đến khi gặp được Hoàng Tử và Bạch Liên Bông rồi, nàng lập tức nhập vai khổ tình nữ, đấu ngã tra nam, treo đánh Bạch Bông.

Cuối cùng mang theo sự khinh thường quay về biển cả, mở ra tuyến chinh phục đại nữ chủ vô cp, trở thành Nữ Hoàng Biển!

Người ngoài hành tinh nhìn cuốn truyện cổ tích trong tay, càng đọc khóe miệng càng co quắp, thế giới này đã OOC đến cả mẹ nó cũng không nhận ra rồi.



Xứ sở Dưa Hấu trải qua nhiều lần cải cách kỹ thuật, Tiên hiệp Bí Đao tin tức linh thông bên cạnh tỏ vẻ không phục.

Ngươi dẫu gì cũng là người của chúng ta, không về nước phát triển bản thổ của mình trước, liều mạng ở ngoài tạo phúc người khác là như thế nào?

Lục hoàng tử vỗ đùi, ờ đúng nhỉ! Không thể nặng bên này nhẹ bên kia, tốt xấu gì cũng là gia hương của mình mà!

Vì thế Lục hoàng tử xông xáo bên ngoài thu dọn hành lý, quyết định áo gấm về làng, vinh quy bái tổ.

Mặt khác trong tay hắn có một đơn đặt hàng, là môn phái lớn nhất của Tu Chân Giới đặt hàng một số kỹ thuật khoa học hiện đại.

Lục hoàng tử cảm thấy cũng được, dù sao tiện đường mà, vì thế hắn dự định tới môn phái Tu Chân này trước.

Dọc đường đi hắn cưỡi ác long trèo non lội suối rốt cuộc cũng về tới phương Đông mình quen thuộc.

Con đường phía trước xa xôi, Lục hoàng tử tìm đại một chỗ dưới chân núi ngồi ăn miếng dưa.

Đúng lúc này, hắn đột nhiên nghe thấy tiếng thiếu nữ kêu cứu, đi kèm với nó còn có tiếng vô số nam nhân rượt đuổi.

"Cứu mạng, có kẻ đuổi theo ta~~"

Người ngoài hành tinh nghe xong thuận miệng hô một câu: "Vậy cô mau ném chai si-rô trị ho của mình cho hắn đi!"

Lục hoàng tử: Phụt —— suýt nữa làm rơi miếng dưa xuống đất.

Thiếu nữ khóc rất thê thảm, giống như gặp được chuyện đáng sợ nhất trong đời.

Người ngoài hành tinh thấy đã nửa ngày rồi mà Lục hoàng tử vẫn không động đậy gì, liền nhịn không được, tinh thần trọng nghĩa bùng nổ hắn vén tay áo lên vọt tới cạnh đối phương.

Thiếu nữ mặc một bộ đồ lượn lờ tiên khí, sau lưng là một nhóm nam tử mặc đồ đen.

Cũng không biết thế nào, nhóm nam tử này vẽ mắt cực đậm, trên người cũng bốc khói đen.

Họ không nói lời nào, cắm đầu rượt theo thiếu nữ muốn tóm cô về.

Dáng người của thiếu nữ nhỏ nhắn, có thể nói như tiên, tướng mạo lại giống bạch liên, nhìn chẳng khác nào một cái bia sống đang hô hào với mọi người rằng: Mau tới bắt nạt tui đi, tui dễ ăn hiếp lắm!

Không biết tại sao, trong đầu người ngoài hành tinh lóe lên suy nghĩ anh hùng cứu mỹ nhân. Hắn nhìn cách ăn bận của mình, trầm tư một hồi rồi thay một bộ đồ tương đối thể diện.

Sau đó lại nhờ vòng tay đổi cho mình màu da của người bình thường...

Ngắm nghía lại dáng vẻ hiện tại, người ngoài hành tinh hài lòng gật đầu.

Thông qua kỹ thuật khoa học hiện đại, người ngoài hành tinh thuận lợi đuổi đi nhóm nam tử mặc đồ đen, cứu được thiếu nữ.

Hai mắt của thiếu nữ rưng rưng đẫm lệ cảm động vô vàn nhìn hắn, nhìn thấy ánh mắt sùng bái này người ngoài hành tinh đắc ý ngẩng cao đầu, đã ảo tưởng ra tương lai tốt đẹp của cả hai...

Thiếu nữ nhìn diện mạo của ân nhân cứu mạng, cảm kích nói rằng: "Đại ân đại đức của công tử tiểu nữ không biết phải lấy gì báo đáp, chỉ nguyện kiếp sau làm trâu làm ngựa báo đáp lại công tử."

Người ngoài hành tinh:...

Hắn ngu người, kịch bản này hình như không đúng lắm?

Người ngoài hành tinh đờ dẫn dẫn thiếu nữ trở về, cô dè dặt đi theo hắn.

Điểm nhan sắc trời sinh của Lục hoàng tử rất cao, tướng mạo càng miễn bàn, cho dù là gặm dưa hấu cũng gặm rất ưu nhã.

Thiếu nữ vừa nhìn thấy Lục hoàng tử ánh mắt liền sáng lên, cô chạy vọt tới bên cạnh hắn: "Công tử cùng một nhóm với ân nhân à?"

Lục hoàng tử ngơ ngác ngẩng đầu lên: "Phải, có ợ-gì không?"

Cô kích động vô cùng: "Nếu cùng một nhóm, chắc hẳn vừa rồi công tử cũng nghe được tiếng kêu cứu của ta, có thể khiến ân nhân tới cứu ta e là ngài cũng ra không ít sức."

Lục hoàng tử:???

"Không phải, ta không có, ta chỉ ngồi ăn dưa thôi..."

Nhưng thiếu nữ vẫn quyết giữ ý mình, kiên định cho rằng Lục hoàng tử là ân nhân của mình.

Người ngoài hành tinh ôm cánh tay đứng bên cạnh chậc một tiếng, như là đã đoán được lời cô sẽ nói sau đó.

Thiếu nữ cũng lộ ra vẻ cảm kích, trước là hành lễ với Lục hoàng tử, sau lại xấu hổ mỉm cười: "Đại ân đại đức của công tử tiểu nữ không biết phải lấy gì báo đáp, chỉ có lấy thân báo đáp..."

Lục hoàng tử:!! Hắn sợ đến rớt miếng dưa.

Người ngoài hành tinh:...

Một búm máu suýt nữa ọc ra, người ngoài hành tinh ho sù sụ, trong mắt không phải ngơ ngác mà là đau hận.

Nửa ngày sau, bằng vào sự ăn vạ mặt dày của mình, thiếu nữ và họ cuối cùng cũng làm quen với nhau.

Cô cầm một viên đá, thần bí nói: "Đây là linh thạch Nữ Oa vá trời xong để lại, bọn họ sở dĩ rượt theo ta là vì muốn có được nó."

Lục hoàng tử cái hiểu cái không gật đầu: "Ờ, vậy viên đá này cô lấy từ đâu ra?"

Thiếu nữ như đang nhớ về quá khứ ngày xưa: "Ta chính là hậu nhân của Nữ Oa, đây là tổ tiên truyền lại."

Lục hoàng tử đã hiểu, ra là đồ gia truyền!

Bởi vì thiếu nữ ăn quá nhiều, một hơi ăn sạch năm sáu quả dưa của Lục hoàng tử, ăn đến Lục hoàng tử cũng ngơ ngác.

Thế nên khi màn đêm buông xuống, Lục hoàng tử mang theo trái tim bi thương cùng người ngoài hành tinh và ác long chạy trốn.

Bề ngoài nhìn cũng đàng hoàng tử tế đấy, vậy mà lại ăn không trả tiền?!!

Tham ô tiền của Lục hoàng tử, quả thực là khoét thịt trong tim hắn! Không chỉ hắn, người ngoài hành tinh và ác long ham tiền cũng đỏ cả mắt, lỗ rồi lỗ rồi! Mau mau chạy thôi!

Cuối cùng, họ cũng thoát được cô nàng tự xưng là "hậu nhân của Nữ Oa" đó.

Ba người tiếp tục lên đường, nhưng lại bất cẩn gặp được một cô gái té xíu giữa đường.

Cả ba thầm nghĩ cứu một mạng người hơn xây bảy tòa tháp, thế nên có lòng tốt cứu nàng.

Cô gái chậm rãi mở mắt ra, như là đã trải qua một chuyện bi thương khôn cùng nào, ánh mắt trống rỗng.

Dáng người của nàng đẹp như hoa, nhưng chờ đến khi nhìn thấy Lục hoàng tử nàng ngay lập tức che mặt mình lại.

"Xin công tử đừng nhìn ta, tiểu nữ từ lâu đã hủy dung, chỉ sợ sẽ dọa đến công tử."

Lục hoàng tử:???

"Quể? Mặt cô đâu có bị hủy?! Ta cảm thấy mắt mình còn tốt lắm đó?"

Cô gái khóc òa lên, cuối cùng để tay xuống...

Ánh mắt của Lục hoàng tử ngày càng mê hoặc, chỉ trách mắt hắn không được tốt, nhìn nửa ngày rồi cũng nhìn không ra khuôn mặt này bị hủy ở đâu, ngược lại hắn còn cảm thấy bề ngoài của cô gái rất đẹp.

Cô gái thấy Lục hoàng tử không nhìn thấy, đau khổ chỉ vào vết xước nhỏ xíu xìu xiu ở khóe mắt mình.

Nàng đau khổ khóc than kể lại quá khứ: "Còn nhớ năm đó, cha mẹ ta đã chết ở trước khi ta chào đời..."

Lục hoàng tử:...

Xin thứ cho ta vô tri, ta thật sự không thể tưởng tượng được đó là tình huống như thế nào.

"Từ nhỏ ta đã được môn phái nuôi nấng, nhưng mọi người đều đố kị ta bỏ mặc ta. Đại sư huynh bá đạo tà mị thường hay bắt nạt ta, tiểu sư muội cũng ghen ghét ta. Chờ đến khi lớn lên, tiểu sư muội đột nhiên bị cảm, y tiên nói với Đại sư huynh rằng cốt tủy của người có thể trị cảm, Đại sư huynh vì tiểu sư muội mổ lấy xương của ta, hút cốt tủy của ta nấu canh cho tiểu sư muội..." Quá khứ ấy khiến nàng nghĩ lại mà đau lòng, nước mắt chậm rãi chảy xuống gò má.

Lục hoàng tử:... Ta, ta cảm giác não của mình không đủ xài.

Khung cảnh này giống như lại trở về những năm tháng bị hành động tụt IQ chi phối...

Lục hoàng tử trở nên lạnh mặt, ánh mắt cũng bắt đầu trống rỗng.

"Ai mà ngờ được tiểu sư muội là một kẻ trong ngoài không đồng nhất, nàng căn bản không có bị cảm! Sau đó nhân lúc không có người, nàng xông vào phòng ta cười âm hiểm, rồi dùng một cây kim cắt mặt ta khiến ta hủy dung không còn mặt mũi nào để gặp người. Nàng ba lần bốn lượt hãm hại ta, thậm chí cả chưởng môn cũng hiểu lầm ta, cuối cùng ta bị trục xuất khỏi môn phái..."

Lục hoàng tử dùng giọng điệu như máy móc đáp rằng: "Ờ ờ, cô thê thảm thật đó, đáng thương ghê hen."

Nữ nhân nghe được lời này, không biết móc từ đâu ra một viên đá có thể nói là người quen của Lục hoàng tử, trong mắt bắn ra hận ý mãnh liệt: "Đây là viên đá năm đó Nữ Oa vá trời xong lưu lại, truyền thuyết kể rằng ai có được Đá Nữ Oa sẽ có được thiên hạ, ta nhất định sẽ trở về báo thù!"

Lục hoàng tử:!!

"Cô lấy đâu ra viên đá này?"

Cô gái hừ lạnh: "Ta là hậu nhân của Nữ Oa, viên đá này vốn thuộc về ta."

Lục hoàng tử:... Nữ Oa có nhiều hậu nhân ghê, đá cũng bán sỉ luôn kìa.

Cô gái vội vã báo thù, cảm ơn xong liền cầm Đá Nữ Oa chạy tới một nơi bí ẩn nào đó.

Để lại ba người mắt to trừng mắt nhỏ, ai cũng đơ ra hết.

Họ tiếp tục lên đường, đột nhiên ngay lúc này, cả ba nghe được tiếng khóc của một thiếu nữ.

Do hai người trước đó đã khiến bọn họ có bóng ma tâm lý, thế nên họ kiên quyết phớt lờ!

Nhưng phớt lờ thì phớt lờ, cũng không biết xảy ra chuyện gì bầu trời tự dưng đổ xuống một cơn mưa, nếu không phải trốn nhanh e là họ đã ướt sũng cả rồi.

Tiếng khóc càng lúc càng lớn, mưa cũng càng ngày càng to.

Lục hoàng tử loáng thoáng cảm thấy có điều gì đó không đúng, vừa hay, tiếng khóc nương theo tiếng bước chân ngày càng tới gần.

Sau đó người nọ hình như bị té, trong nháy mắt cô ta té ngã một trận cuồng phong đột nhiên gầm lên, trên trời có hoa tuyết rơi xuống.

Lục hoàng tử:??? Thời tiết uống lộn thuốc hả?

Để tránh cho cảm xúc của mình bị các yếu tố bên ngoài quấy nhiễu, Lục hoàng tử suy nghĩ một lát liền quyết định kể cho hai người đồng bạn nghe một chuyện cười.

Câu chuyện vừa kể xong, người ngoài hành tinh và ác long đều ôm bụng cười, người ở ngoài hình như cũng cười ngặt nghẽo.

Không biết thế nào, gió đột nhiên ngừng, mưa và tuyết cũng ngừng theo, thái dương treo cao trên đỉnh đầu, trong xanh đến lạ.

Lục hoàng tử:?? Chả hiểu mô tê gì hết (gào thét-ing).

Đúng lúc này, thiếu nữ bên ngoài bước vào. Không vào thì thôi, vừa vào đã suýt nữa chói mù mắt c.h.ó của họ!

Giống như một cái đèn màu mấy ngàn watt không ngừng lóe sáng, Lục hoàng tử híp mắt lại nhìn về phía cô ta.

Chỉ thấy đứng ở đó là một thiếu nữ đẹp như hoa, mái tóc dài bảy màu không ngừng biến ảo, y chang như cái đèn màu trong nightclubs. Nếu đi kèm với một bài bgm, có lẽ sẽ càng có cảm giác hơn.

Lục hoàng tử lui về sau, nuốt nước miếng một cái rồi hỏi: "Cô... cô là ai?"

Thiếu nữ mỉm cười, móc ra viên đá quen mắt đến nghẹt thở rồi ngoẹo đầu, giả vờ nghịch ngợm nói: "Ta là hậu nhân của Nữ Oa..."

Lục hoàng tử:...

Nữ Oa rốt cuộc có mấy hậu nhân?!! Còn có viên đá này bán sỉ ở đâu vậy? Sao đi đâu cũng gặp nó thế.

Lẽ nào năm đó Nữ Oa chỉ dùng một mẩu nhỏ để vá trời?

...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play