Tóm tắt

Uyên Uyên nhà ta lợi hại lắm luôn á!

==================================

Cho đến khi trở lại điểm xuất phát một lần nữa, Tuyết Mịch mới biết Tùng Khê và Cảnh Hoán vừa rồi đang tranh cãi gì bên ngoài tường cung, vừa ngẩng đầu liền thấy hai người kia nhảy xuống, Tuyết Mịch nhịn không được nói: " Các ngươi hình như lại quay ngược về chỗ này rồi. "

Tùng Khê nhìn Tuyết Mịch: " Ở gần Trần Hư cung có hộ pháp hay kết giới gì không? "

Tuyết Mịch lắc đầu, y biết hộ pháp là cái gì, Lạc Linh đã từng nói qua, nhưng y không biết nơi nào trong Trần Hư cung có hộ pháp, dù sao ở ngóc nghách nào trong đây y cũng có thể đi tới đi lui không chút trở ngại, chưa từng bị ngăn cản.

Cảnh Hoán mặt mày ủ rũ nhìn Tùng Khê: " Làm sao bây giờ? Chúng ta không đi ra được sao? "

Tùng Khê nhìn qua Cảnh Hoán, rồi lại nhìn Tuyết Mịch đang ngơ ngác nói: " Chúng ta có thể đi bằng đường chính. "

Cảnh Hoán đột nhiên khẩn trương hô: " Nhưng trên đường chính sẽ có rất nhiều thiên binh đi tuần tra! "

Cảnh Hoán nói xong mới ý thức được mình vừa nói cái gì, vội vàng liếc nhìn Tuyết Mịch, sợ Tuyết Mịch từ trong lời nói của hắn phát hiện cái gì.

Nhưng hiển nhiên, Tuyết Mịch cái gì cũng không để ý, y chỉ khó hiểu hỏi: " Thiên binh thì làm sao? "

Tùng Khê đặt một tay lên người Cảnh Hoán, bọn họ vừa mới bắt đầu tranh cãi về vấn đề này, đây là lần thứ tư bọn họ bị quay ngược về đây, vì vậy hắn mới nói muốn đi bằng đường chính, nhưng trên đường chính lại có rất nhiều thiên binh đi tuần tra, bọn họ đều từ Hạ Tiên giới lên đây, nếu bị cản lại, nhẹ thì bị đuổi về, còn nặng thì sẽ bị trách phạt.

Thiên giới chia làm ba tầng trời, nơi các vị Thượng Thần tọa lạc chính là Tam Trọng Thiên, kế tiếp là Nhị Trọng Thiên hay còn gọi là Hạ Tiên giới, là nơi mà những người vừa từ Nhân giới, Ma giới, hoặc thậm chí là Yêu giới tu luyện phi thăng lên tiên giới đến.

Còn tầng cuối cùng là Nhất Trọng Thiên, đây được xem là đáy toàn bộ Tiên giới, phải chậm rãi tu luyện nâng cao thực lực sau khi phi thăng, mới có khả năng phá vỡ kết giới ở Nhất Trọng Thiên và Nhị Trọng Thiên, nhưng nếu muốn lên Tam Trọng Thiên, ngoại trừ xuất thân ghê gớm hoặc có duyên cơ ra thì chỉ có thành Thần mới lên được.

Tùng Khê cùng Cảnh Hoán đều là Nhị Trọng Thiên, cha mẹ hai người đều là tu sĩ của Nhân giới phi thăng lên, hóa Tiên là đỉnh cao mà họ có thể đạt tới, nhưng còn muốn thành Thần thì vô vọng, liền phải ở lại Nhị Trọng Thiên. Tuy bọn họ đã là Tiên nhưng tuổi thọ vẫn có điểm kết thúc, nên hiện giờ chỉ còn lại hắn và Cảnh Hoán nương tựa lẫn nhau.

Không giống Cảnh Hoán đang cực kỳ căng thẳng, Tùng Khê thần sắc rất bình tĩnh: " Chúng ta là lẻn ra ngoài chơi, nếu gặp phải thiên binh liền bị bắt, cho nên nhìn thấy thiên binh chúng ta nhất định phải trốn. "

Thực sự là không thể cứ đi vòng vòng quanh đây bằng con đường tắc mãi được, cuối cùng Tùng Khê quyết định đi đường chính, thay vì lãng phí thời gian ở chỗ này, thà mạo hiểm còn hơn.

Đối lập với Cảnh Hoán đang lo sốt vó, Tuyết Mịch hoàn toàn vô tri không biết sợ, vẻ mặt y hiện rõ sự tò mò khám phá chung quanh, mãi cho đến khi đi theo bọn Tùng Khế tới đường chính, hai mắt Tuyết Mịch càng mở to hơn, nơi nào cũng đều được ánh mắt của y lướt nhìn qua.

Phong cảnh của Trần Hư cung vốn dĩ đã rất đẹp, nhưng dù sao nó cũng chỉ là một cung điện, làm sao có thể so sánh với toàn bộ Thiên giới.

Sau khi đi tới đường chính, thứ đầu tiên lọt vào mắt là đàn hạc trời và sếu bay, ngũ sắc tường vân (*) lượn lờ, lại có thác Linh Tuyền từ trong mây cao ngất đổ xuống, phía trên đỉnh đầu còn có thể thấy được một số dải ánh sáng lấp lánh thoắt ẩn thoắt hiện

(*) Ngũ sắc tường vân: đám mây năm màu.

Ngay khi Tuyết Mịch định nhìn kỹ hơn, Tùng Khê đã một phen giữ chặt lấy y bảo: " Ngươi đừng có ở đây xem loạn. "

Tuyết Mịch chỉ tay lên không gian trên đỉnh đầu, tò mò hỏi: " Cái đang lóe lên trên kia là cái gì? "

Tùng Khê không nói nên lời nhìn Tuyết Mịch: " Đó là dấu hiệu của Thượng Thần Thượng Tiên đang đi ngang qua, đừng nhìn nữa, trực tiếp nhìn chằm chằm như vậy là tội bất kính, gặp được người tính tình tốt thì may ra chỉ bị phạt nhẹ, chứ gặp được người tính tình không tốt, đánh chết người là đáng đời. "

Tuyết Mịch vội vàng thu hồi ánh mắt, cẩn thận đi theo Tùng Khê, trong lòng thầm nghĩ, những Thượng Thần Thượng Tiên bên ngoài thật hung dữ quá aa, chỉ nhìn có mấy cái mà cũng không cho, quả là Uyên Uyên vẫn là nhất.

Đi chưa được mấy bước, bọn họ đã nhìn thấy thiên binh đang tuần tra, Tùng Khê rất cảnh giác kéo hai người vào sau một bức tượng đá để trốn, khi thiên binh đi lướt qua rồi liền thở phào nhẹ nhõm.

Những thiên binh đó đều mặc áo giáp bạc, tay cầm trường thương, mỗi người đều có khí chất phi phàm, đi thành hàng dài như vậy càng thêm oai phong lẫm liệt.

Tuyết Mịch lén lút nhìn một cái, không dám nhìn lần thứ hai, khó trách đám Tùng Khê sợ thiên binh như thế, những thiên binh này quả thực rất đáng sợ.

Khi chuông báo động được dỡ bỏ, Tùng Khê và Cảnh Hoán lần lượt thở phào nhẹ nhõm, Tùng Khê kéo nhẹ áo của Tuyết Mịch, nhỏ giọng dò hỏi: " Trên người ngươi có thẻ bài vào cung không? "

Tuyết Mịch thắc mắc nhìn hắn: " Thẻ bài vào cung là cái gì? "

Tùng Khê cau mày: " Đến thẻ bài vào cung mà cũng không biết là cái gì? Sao ngươi trở thành tiên đồng ở Thần Hư cung được vậy? Quên đi, sớm biết đã không trông cậy vào ngươi được. " Phỏng chừng do tuổi tác còn quá nhỏ nên chưa bắt đầu làm việc, cuối cùng hắn cũng phải dựa vào chính mình.

Tùng Khê và Cảnh Hoán có mục tiêu rất rõ ràng, họ nhắm tới Ngọc Lâm Viên, nhưng bọn họ đối với chỗ này không có chút quen thuộc, tấm bản đồ mà họ mua với giá cao ngất ngưởng ở chợ đen đã tồn tại từ hàng vạn năm trước, nên có một số nơi không giống như trên bản đồ.

May mắn là vị trí của Ngọc Lâm Viên vẫn giữ nguyên, vì vậy chỉ cần đi tìm vòng vòng xíu là được, nhiều lần Tuyết Mịch ngây ngốc ngắm nhìn cảnh đẹp đến quên mất mình phải trốn thiên binh, suýt nữa bị phát hiện, may là có Tùng Khê luôn cảnh giác một tay đem y kéo đi. Nên trên đường đi cũng coi như là bình an vô sự.

Vốn dĩ ý định ban đầu của hắn là tìm người chịu tội thay, nhưng hiện tại lại cảm thấy chính mình tự rước thêm họa vào thân, hắn trừng mắt nhìn Tuyết Mịch, nhỏ giọng nói: " Ngươi cẩn thận một chút! "

Mặc dù bị Tùng Khê hung dữ trừng mắt, nhưng biểu cảm đó trong mắt Tuyết Mịch hoàn toàn không đáng sợ, vì vậy y liền cười hì hì đáp lại hắn.

Cuối cùng khi đến lối vào Ngọc Lâm Viên, bọn họ lại gặp phải một khó khăn khác, Ngọc Lâm Viên có kết giới, hàng ngũ thiên binh đi tuần tra càng dày đặc hơn, căn bản không vào được.

Tuyết Mịch đi theo bọn họ, ngồi xổm sau bức tường đá: " Thiên binh nhiều như vậy, các ngươi nhất định phải đi vào sao? Nơi này có bảo vật gì khiến các ngươi chấp nhất thế? "

Đám người Tùng Khê không ngờ rằng Ngọc Lâm Viên không chỉ có kết giới mà còn có thiên binh, bọn họ căn bản vào không được, vất vả lắm mới đến được đây, bây giờ bắt bọn họ từ bỏ, thật sự không cam lòng.

Vạt áo bị Tuyết Mịch kéo hỏi, Tùng Khê mất kiên nhẫn xua tay đẩy ra, Cảnh Hoán ngồi xổm bên cạnh hắn nói: " Chúng ta căn bản vào không được. "

Tùng Khê không nhịn được đấm một cái vào tường.

Tuyết Mịch ngồi một bên không biết gì, nhưng cũng nhìn thấy ra gì đó, ánh mắt đảo quanh Cảnh Hoán và Tùng Khê.

Cảnh Hoán nhìn y, cảm thấy nếu nói ra rõ ràng thì tốt hơn, phòng khi Tuyết Mịch biết được mình bị lừa, sau đó hét lớn để thu hút thiên binh, bọn họ sẽ không thể làm gì được: " Kỳ thực, chúng ta tới đây là vì để cứu người. "

Tuyết Mịch nghi hoặc nhìn hắn: " Cứu người? "

Cảnh Hoán ậm ừ rồi giải thích tiếp: " Trong Ngọc Lâm Viên có một thứ có thể cứu mạng đại ca của chúng ta, vì vậy chúng ta nhất định phải đi vào. Nhưng nếu bị bắt, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng. "

Tuyết Mịch: " Vậy các ngươi dẫn ta vào chơi với. "

Cảnh Hoán nhìn Tùng Khế, quyết định thú nhận: " Bọn ta không phải là người ở Thượng Tiên giới, là bọn ta đã lén lên đây. Ban đầu bọn ta nghĩ ngươi là người ở Thượng Tiên giới, sau lưng có Trần Hư cung chống lưng nên lỡ có chuyện gì xảy ra không chừng ngươi có thể đứng ra nói giúp bọn ta, thực xin lỗi, là bọn ta lừa ngươi. "

Tuyết Mịch ngồi xổm trên mặt đất, hai tay ôm lấy đầu gối, có chút thất vọng nói: " Cho nên các ngươi không phải là vì muốn làm bạn với ta sao. "

Cảnh Hoán xấu hổ đỏ mặt, hắn trước đây không có lừa gạt bất luận kẻ nào, nhất là khi nhìn thấy Tuyết Mịch đầy mặt thất vọng, trong lòng lại càng thấy áy náy, không biết nên nói cái gì, cuối cùng chỉ nói ra lời xin lỗi.

Nghe bọn họ đối thoại, Tùng Khê nóng nảy nói: " Người ở Thượng Tiên giới làm sao có thể cùng Hạ Tiên giới làm bạn? Dù sao Ngọc Lâm Viên cũng vào không được, ngươi mau đi đi, giờ giữ ngươi lại cũng vô dụng. "

Nghe những lời này, Tuyết Mịch cũng không tỏ vẻ tức giận gì, chỉ khó hiểu hỏi: " Tại sao người của Thượng Tiên giới lại không thể làm bạn với người của Hạ Tiên giới? Hạ Tiên giới là nơi như thế nào? "

Cảnh Hoán nhỏ giọng nói với y: " Tựa như việc Tiên nhân không thể kết bạn với phàm nhân ấy, phàm nhân trong mắt Tiên nhân chẳng khác nào một con kiến. Tuy rằng Hạ Tiên giới đã là tầng có các vị Tiên nhân đạt đến cấp độ cao, nhưng cũng không phải chỉ toàn là Thượng Tiên. Giống như ta và Tùng Khê, cha mẹ đều là người bình thường tu luyện phi thăng lên, nhưng do sau lưng không có gia thế chống đỡ, nên cho dù đã phi thăng tới Nhị Trọng Thiên, thì trong mắt những vị Thượng Tiên thế gia kia kỳ thật cũng chẳng khác con kiến là mấy, đương nhiên các thế gia ở Nhị Trọng Thiên cũng thế, huống chi là người ở Tam Trọng Thiên. "

Kiến thức về hệ thống thứ bậc này, Lạc Linh cũng từng nói sơ qua cho y nghe, cấp bậc gia thế, cấp bậc Thần Tiên và cấp bậc Yêu giới là so về huyết mạch, giống như Lạc Linh, hậu duệ của Thần Diên (*) sinh ra vốn đã thấp kém hơn Phượng Hoàng, bốn trảo Giao (*) vĩnh viễn luôn kém hơn ngũ trảo Long.

(*) Diên: chim diều hâu.

(*) Bốn trảo Giao: con giao long hay còn gọi là con thuồng luồng có bốn móng vuốt, là một loài thủy quái dạng rồng trong huyền thoại Á Đông.

(*) Ngũ trảo Long: con rồng có năm móng vuốt, là loài rồng được tôn sùng hơn tất thảy.

Về việc bất đồng giai cấp này, Tuyết Mịch không biết nên phản bác thế nào, xem ra từ xưa đến nay đều chẳng thể phản bác cái lý điểm này, chỉ cần có người thì có giai cấp.

Nhưng Tuyết Mịch lại cảm thấy chỉ vì bất đồng giai cấp mà không thể làm bạn thì quá vô lý, kết bạn là hai con người cùng chơi với nhau chứ không phải là nền tảng để nhận định bối cảnh xuất thân, trước đây y đã từng thấy xà tinh cùng thỏ tinh kết bạn với nhau, quan hệ rất tốt.

Thấy Cảnh Hoán đã nói xong hết, Tuyết Mịch mới nói: " Vậy bây giờ các ngươi còn nói cho ta làm gì, các ngươi hoàn toàn có thể mang ta xông vào, nếu xảy ra chuyện gì, cứ ăn vạ lên đầu ta là được rồi. "

Tùng Khế cười lạnh: " Mang ngươi vào, chỉ có ba người chúng ta sao, sợ còn chưa tới gần là đã bị bắt rồi, hơn nữa đột nhập cùng ăn trộm là hai việc khác nhau. Cứ ăn vạ lên đầu ngươi? Một tiểu tiên đồng như ngươi thì có thể làm cái gì? Được rồi, mau đi đi, nếu như không nhớ đường về, chỉ cần tìm một vị thiên binh và nói cho hắn biết là ngươi đến từ Trần Hư cung, bọn họ tự nhiên sẽ đưa ngươi trở về. "

Tuyết Mịch nhìn bọn họ: " Vậy các ngươi định làm gì, không ấy giờ ta nói với tên thủ vệ bên kia là ta đi lạc, để bọn họ đưa ta về, các ngươi nhân cơ hội lẻn vào? "

Cảnh Hoán hai mắt sáng lên, nhưng rất nhanh liền bị Tùng Khê tạt một gáo nước lạnh dập tắt hy vọng: " Ngươi tưởng thiên binh của Tam Trọng Thiên ngu ngốc lắm à? Tưởng rằng thiên binh của Tam Trọng Thiên không có não sao? Ngươi cho rằng bọn họ sẽ tin vào lời điệu hổ ly sơn (*) trắng trợn của ngươi? "

(*) Điệu hổ ly sơn: nhử hổ xa rừng, dụ kẻ địch ra xa căn cứ, tách kẻ mạnh ra khỏi phạm vi lợi thế của hắn để dễ dàng tiêu diệt.

Tuyết Mịch bĩu môi: " Cái này không được, cái kia cũng không được. "

Cảnh Hoán nhìn y: " Ngươi muốn ở lại giúp chúng ta sao? "

Tuyết Mịch gật gật đầu: " Dù sao cũng đã ra ngoài rồi, hơn nữa nếu không có hai người, ta sẽ không thể nhìn thấy phong cảnh bên ngoài Trần Hư cung. Nếu chúng ta bị bắt, ta sẽ nhờ Uyên Uyên nói giúp cho, Uyên Uyên nhà ta lợi hại lắm luôn á! "

Tùng Khê không quá tin lời y nói, tiểu tử này thoạt nhìn chưa trải sự đời, lại ngốc ngốc nghếch nghếch, chỉ cần vài câu là có thể đem y lừa sạch sành sanh, nếu người y gặp hôm nay không phải là bọn bọ, sớm đã bị người ta dụ chạy đến nơi nào rồi không biết, trông cậy vào y, không bằng trông cậy vào chính mình luôn cho rồi.

Không thể vào bằng cửa chính nên phải nhìn xung quanh tìm cách đi vòng vào, hành động dù không mong đợi gì nhưng cũng không muốn bị người phát hiện.

Thời điểm Tuyết Mịch và Cảnh Hoán không để ý, Tùng Khê nhanh tay kéo hai người vào sau cột đá trốn, không bao lâu sau, có hai người từ trên trời hạ xuống, hai người đó ăn mặc không thống nhất nên không biết là đến từ cung nào? Hai người dáo dác nhìn trái nhìn phải, xác định không có ai để ý tới thì mới trực tiếp xuyên qua kết giới tiến vào Ngọc Lâm Viên.

Kết giới của Ngọc Lâm Viên không phải là loại kết giới quá mạnh, chủ yếu là để ngăn chặn một số loài chim hẳn là vô dụng, không thể tùy tiện xâm nhập.

Về việc hai người đó có thẻ bài miễn trừ kết giới hay không, chuyện ​​​​này khỏi cần suy nghĩ đã bị Tùng Khê bác bỏ, nếu thực sự có thẻ bài miễn kết giới thì sao không quang minh chính đại đi vào, hà cớ gì phải lén lút.

Bọn họ ở phía sau chờ đợi một hồi, tính toán thời gian, hai người kia đã tiến vào được một lúc, phỏng chừng cũng đã đi xa, ba người lúc này mới bước ra.

Ba người nhìn nhau, vẫn là Tùng Khê lớn nhất đứng ra: " Các ngươi lui về sau đi, ta trước tiên chạm thử một chút. "

Tùng Khê nói xong, đợi hai người lùi ra đứng sau mình, hắn mới thấp thỏm vươn tay, lúc vừa chạm vào kết giới thì có chút lực cản, Tùng Khê liền dùng thêm sức lực, đẩy bàn tay trực tiếp xuyên qua.

Bọn họ tuy không biết chuyện này rốt cuộc là sao, nhưng nếu họ có thể từ chỗ này bước thẳng vào Ngọc Lâm Viên thì quá tốt rồi, còn chừng chừ cái gì nữa, Tùng Khê là người đầu tiên bước vào.

Cảnh Hoán liếc mắt qua Tuyết Mịch, nói: " Ta đi trước, ngươi nếu muốn đi cùng thì đi, không muốn thì mau trở về a. "

Cảnh Hoán nói xong cũng men theo lối đi mà Tùng Khê vừa bước vào, còn sót lại một mình Tuyết Mịch đứng đó, y cũng không nghĩ ngợi chui vào theo.

==================================

Translator & Editor: bwijes

Thanks for reading

Enjoy~

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play