Nếu như có người khác dám đoạt tiểu Long quân của nàng, Lạc Linh đã sớm ra tay với hắn, nhưng người đoạt tiểu Long quân lại là một vị Long quân khác, Lạc Linh nhất thời không biết nên làm như thế nào.
Nhưng khi nàng thấy Tuyết Mịch đã cố đẩy mạnh ra nhưng vẫn bị ôm chặt lấy, nàng vội vàng tiến tới: " Long quân, xin ngài hãy nhẹ tay! Cẩn thận đừng làm tiểu Long quân bị thương! "
Long Thập Thất tất nhiên cũng cảm nhận được sự chống đối của nhóc rồng con nên không còn cách nào khác đành buông y ra, nhưng bàn tay vẫn như cũ nắm chặt cánh tay nhỏ bé của Tuyết Mịch, hắn đau lòng nhìn Tuyết Mịch, đôi mắt đượm buồn nhuốm màu đau thương, giống như một người cha đau lòng đứa con nhỏ của mình bị bắt cóc: " Nhóc con, con không biết cha sao? Ta là cha của con nè. Khi con còn nằm trong trứng, là cha đã kể chuyện cho con mỗi ngày, là cha đã tắm cho con đó! "
Long Thập Thất vừa nói, đôi mắt đỏ hoe vì ướt át và tức giận: " Đều là do cha không bảo vệ tốt con, để con vừa chui ra khỏi vỏ đã bị con chim xấu xa kia bắt đi. Nhóc con, com có thể tha thứ cho cha được không, từ nay về sau cha nhất định sẽ không bao giờ để bất cứ kẻ nào làm tổn thương con nữa! "
Tuyết Mịch vẫn nhớ như in giọng nói và hơi thở thường nói chuyện với y hàng ngày, nhưng y không cần người này làm cha mình, nếu y có cha, y sẽ bị tách khỏi Uyên Uyên mất, nghĩ như vậy, y càng giãy dụa quyết liệt hơn.
Long Thập Thất là một con rồng trưởng thành, sức lực của hắn sẽ mạnh hơn gấp mấy lần sức lực của tiểu Long tể, nhưng hắn sợ nếu mình dùng lực quá lớn sẽ khiến nhóc con bị thương, nên khi cảm được nhóc con nhà mình đang ra sức vùng vẫy liền buông lỏng đi một ít. Tuyết Mịch cố gắng hết sức thoát khỏi sự trói buộc của Long Thập Thất rồi nhanh chóng chạy về núp sau lưng Lạc Linn.
Long Thập Thất lúc này mới chú ý tới Lạc Linh, hắn trừng mắt gắt gao nhìn nàng. Ánh mắt hắn nhìn Lạc Linh không hề dịu dàng như lúc nhìn tiểu Long tể, nó tràn đầy sự cảnh giác, dò xét, thậm chí còn có chút hận ý, như thể đối phương là kẻ buôn người đang cướp đi đứa con nhỏ của mình: " Ngươi là ai? Tại sao ngươi lại ở cùng với tiểu Long quân! "
Lạc Linh nhận thấy vị Long quân kia đang vô cùng tức giận, toàn thân hắn tỏa ra luồng sát khí dữ dội, nàng vội vàng giấu Tuyết Mịch ra đằng sau mình, sau đó nói: " Hồi bẩm Long quân, ta là cung nữ dưới trướng Thượng Thần Thời Uyên, mấy ngày trước Thượng Thần cứu được tiểu Long quân từ miệng Cửu Đầu Điểu, bởi vì không tìm được cha mẹ thân nhân, cho nên tạm lưu bên người nuôi nấng. "
Khí thế của Long Thập Thất đột nhiên bị tắc nghẹn: " Thời, Thời Uyên? "
Lạc Linh khom người: " Vâng. "
Lạc Linh vừa dứt lời, một đạo ánh sáng vàng cùng ánh sáng trắng lóe lên, hai bóng người đáp xuống trước cửa Thiên Cung, vừa mới tới gần, Lạc Linh liền vội vàng quỳ xuống hành lễ: " Cung nữ của Trần Hư cung, Lạc Linh xin bái kiến Yêu Hoàng. "
Yêu Hoàng liếc qua liền nhìn thấy tiểu Long quân phía sau Lạc Linh, Tuyết Mịch hôm nay đi ra ngoài không có giấu đi cặp sừng trên trán, toàn thân long khí không hề bị che đậy.
Thời điểm Yêu Hoàng bước vào Thiên Cung, liền cảm giác được được một cỗ long khí xa lạ, đặc biệt là Long Thập Thất đang ngoan ngoãn đi theo phía sau hắn đột nhiên kích động chạy đi trước, hắn mơ hồ có dự cảm gì đó, hiện tại lại tận mắt nhìn thấy một nhóc rồng con, ngay cả Yêu Hoàng cũng suýt nữa không kiềm chế được mà vồ lên ôm lấy nó.
Nhưng chỉ liếc mắt một cái, Yêu Hoàng liền nhìn ra vấn đề.
Ánh mắt của nhóc rồng con trước mặt này quá mức ngây thơ đơn thuần, tuy loài rồng cũng có những bản chất khác nhau, cũng có một số con tính tình hiền lành dễ chịu, nhưng dù có hiền lành đến đâu thì thiên tính của chúng vẫn là loài ăn thịt, nhưng nhóc con trước mặt này cứ như một loài ăn cỏ bị lạc vào trong lãnh thổ của loài ăn thịt vậy.
Cố Khê đi ở sau cùng vừa nhìn thấy Tuyết Mịch liền nảy sinh lòng vui mừng, điều khác biệt giữa hắn so với những người khác là bọn họ thích nhóc con là vì đây là ấu tể duy nhất của Long tộc. Còn hắn còn thích vì cả quan hệ họ hàng nữa. Mặc kệ cha mẹ của đứa bé kìa là ai? Làn da trắng nõn này đã lộ rõ rằng y là hậu duệ của Bạch Long.
Bị ba con mắt rực lửa như muốn ăn tươi nuốt sống nhìn chằm chằm, Tuyết Mịch cực kỳ hoảng sợ, y theo bản năng hóa lại hình dạng ban đầu, đôi chân ngắn ngủn "nuột nà" bay nhanh về nơi có Thời Uyên đang ở.
Tiểu Long quân vẫn chưa chính thức tu luyện, mặc dù phi hành là điều mà tất cả bọn họ đều có thể làm theo bản năng, nhưng Thập Thất vẫn rất lo lắng dang hai tay ra muốn đỡ và chạy đuổi theo: " Nhóc con, chạy chậm thôi, coi chừng ngã đó! "
Long Thập Thất càng đuổi theo, Tuyết Mịch càng tăng tốc phi nhanh hơn.
Cố Khê thấy thế cũng vội vàng đuổi theo.
Chỉ có Yêu Hoàng vẫn bình tĩnh đứng tại chỗ, miễn lễ cho Lạc Linh còn chưa đứng dậy sau khi hành lễ, sau đó mới nhấc gót mà đi về hướng Trần Hư cung, chỉ là bước chân có chút gấp gáp hơn mọi khi.
Sau khi biết tin, Thiên Đế cùng một đám Tiên quan vội vàng đi tới cửa cung để nghênh đón Yêu Hoàng thì nghe thiên binh bẩm báo: " Yêu Hoàng bệ hạ đã đuổi theo tiểu Long quân đến Trần Hư cung. "
Thiên Đế cũng không để bụng, mọi người ở Tam giới đều biết Long tộc khao khát ấu tể như thế nào, vì vậy mỉm cười nói: " Thôi, chúng ta ngồi chờ Yêu Hoàng xử lý xong việc nhà cũng được. "
Những vị Tiên khác đến đón cũng chỉ có thể gật đầu đồng ý.
Yêu Hoàng cùng Thiên Đế bất đồng, luận về thực lực, Yêu Hoàng mạnh hơn nhiều so với Thiên Đế.
Thực lực ở đây không chỉ đề cập đến mỗi sức mạnh của chính mình, mà còn là thế lực mà người đó kiểm soát trong tay.
Thiên Đế tuy rằng cai quản tam giới, nhìn thì có vẻ quyền lực rất lớn, nhưng trên thực tế thì vạn vật đều phải chú ý cân bằng, mặc dù quyền lực ở Thiên giới là do Thiên Đế nắm, người có thể được Thiên Đạo tuyển chọn làm Thiên Đế, đã định không phải là người thường có thể tùy tiện làm được.
Một điểm nữa là, có thể phi thăng thành Tiên, không phải nghịch thiên cải mệnh thì mặc dù đã từng ở Nhân giới cũng trở thành thiên kiêu chi tử (*), là rồng phượng giữa trần gian, con đường tu hành tràn ngập chém giết chông gai, có thể đắc đạo, trong lòng ắt hẳn sẽ không coi trọng hoàng quyền (*) hơn trời.
(*) Thiên kiêu chi tử: con cưng của Trời.
(*) Hoàng quyền: uy lực, quyền lục của Hoàng Đế.
Vì vậy, nếu có một ngày Thiên Đế đưa ra một quyết định thiên vị ảnh hưởng đến lợi ích của các vị Tiên trên Thượng Tiên giới, thì không chắc bọn họ sẽ còn có tiếp tục tuân lệnh Thiên Đế hay không.
Nhưng Yêu Hoàng thì khác, Yêu tộc vốn coi trọng huyết thống, bản chất của bọn hắn mang theo sự kính sợ giai cấp huyết thống cùng đế quyền. Con đường tu luyêjn của bọn hắn cũng bằng phẳng hơn nhiều so với của nhân loại, ngoài ra, công pháp tu luyện vốn tùy tiện, phóng đại hơn cả bản chất của nó.
Bởi vậy, nếu như Yêu Hoàng đã hạ lệnh, mặc kệ mệnh lệnh có khủng khiếp cỡ nào đi nữa, tất cả Yêu tộc đều vẫn thề một lòng theo hắn đến chết.
Trong cuộc so sánh này, cả hai đều là Đế Vương, nhưng Thiên Đế kém xa Yêu Hoàng, cho nên khi Yêu Hoàng đại giá quang lâm, đến Thiên Đế cũng phải hạ mình tới nghênh đón Yêu Hoàng.
Ở bên kia, Tuyết Mịch thật vất vả mới bay về tới Trần Hư cung, sau khi ngửi mùi và lần ra được vị trí của Thời Uyên, y liền đem toàn bộ cơ thể rồng quấn quanh người Thời Uyên, đuôi rồng không ngừng kéo lấy tà áo của Thời Uyên, hận không thể đem chính mình khảm vào trong người hắn.
Thời Uyên nhẹ vỗ về tiểu Long con non mịn, một tay đặt lên trên đầu nhóc con đang dán chặt vào cổ mình, trấn an nói: " Đừng vô lễ như vậy, xuống đi. "
Tuyết Mịch không nghe lời, y cảm thấy rằng nếu mình rời khỏi người Thời Uyên, thì sẽ bị ba cái người mà y nhìn thấy vừa rồi "ăn thịt" mất, vì vậy để an toàn nhất là trốn trên người Thời Uyên.
Long Thập Thất đuổi theo tới, thủ vệ canh cổng Trần Hư cung tuy không nhận được mệnh lệnh của Thần quân nhưng lại không dám ngăn cản vị Long quân này nên đành phải để hắn đi vào.
Cũng may Long Thập Thất có chút sợ hãi Thời Uyên, vừa nhìn thấy Thời Uyên cũng không dám làm gì lỗ mãng, nhưng thấy được đứa con nhỏ của mình bám dính Thời Uyên như vậy, trong lòng tràn ngập hâm mộ và ghen tị, đôi mắt càng lộ vẻ ham muốn, nếu ngày đó hắn không rời đi, mà ở lại canh giữ trứng rồng cho đến lúc vỡ vỏ, thì bây giờ người mà nhóc con bám lấy là mình chứ không phải tên khó ưa kia.
Nghĩ đến đây, hắn không khỏi cầu xin nói: " Tư Vũ tham kiến Thời Uyên Thượng Thần, Thượng Thần, nhóc rồng con này là con của ta, ngày đó là do ta sơ suất, để cho Cửu Đầu Điểu lợi dụng lúc ta đi vắng mà đột nhập, Tư Vũ biết mình đã sai, từ giờ về sau ta nhất định sẽ dốc cả tâm huyết để chăm sóc nhóc con, không để y rơi vào tay kẻ xấu một lần nào nữa. "
Thời Uyên tóm lấy Tuyết Mịch vẫn khư khư quấn lấy hắn như một con rắn nhỏ, ấn y ngồi xuống đùi mình rồi nói: " Ta thấy giữa hai người không có quan hệ huyết thống. "
Long Thập Thất thầm rên lên một tiếng, ý thức được rằng Thời Uyên Thượng Thần e là sẽ không dễ dàng trả lại nhóc con, vì vậy hắn chỉ đành nói sự thật: " Thành thật mà nói, trước khi nhóc con chào đời, ta đã may mắn nhặt được một quả trứng rồng, ta nhận thấy rằng quả trứng rồng vẫn còn chút hơi thở yếu ớt, hơn nữa sắp vỡ vỏ, thế nên ta đã mang nó về hành cung để nuôi nấng, phải dùng rất nhiều thiên tàng địa bảo để tiếp tục duy trì sinh mệnh cho nó, ngày đêm canh giữ bên cạnh, sau đó ta liền quyết định sẽ tự mình nuôi nấng nó, coi nó như con của mình! "
Thời Uyên phất tay áo, trên bàn xuất hiện một bình trà, Thời Uyên rót trà vào hai chiếc chén rỗng, nói: " Nhưng vào ngày vỡ vỏ, suýt chút nữa nó đã chết trong bụng Cửu Đầu Điểu. "
Long Thập Thất xấu hổ đỏ mặt, hắn còn trẻ tuổi thiếu kinh nghiệm, tính toán sai thời điểm nhóc con chui ra khỏi vỏ, bị một lần thôi đủ khiến hắn tởn rồi, hắn sau này nhất định sẽ bảo vệ nhóc con thật tốt, tuyệt đối sẽ không bao giờ phạm sai lầm như vậy nữa.
Hắn còn chưa kịp hứa hẹn, Cố Khê cùng Yêu Hoàng từ phía sau bước vào.
Thời Uyên ngồi trên ghế chưa kịp đứng dậy, Yêu Hoàng cũng không giả vờ khách sáo với hắn, trực tiếp ngồi xuống chiếc ghế trống đối diện hắn.
Tuyết Mịch nhịn không được lại muốn chui sâu trong người Thời Uyên, đến khi được Thời Uyên vuốt ve hai cái mới chịu ngừng nhúc nhích, nhưng vẫn cuộn mình thành một cục trên đùi của Thời Uyên, cái đầu nhỏ của nhóc con hận không thể chôn sâu vào trong bụng Thời Uyên, nổ lực thu nhỏ cảm giác tồn tại của mình.
Yêu Hoàng hai mắt nóng rực nhìn rồng nhỏ đang ở dạng nguyên hình, thật non nớt và mềm yếu, cặp sừng trên trán còn chưa lột da, nếu chạm vào xúc cảm chắc chắn sẽ cực kỳ non mềm. Nếu không phải vì tên tiểu tử Long Thập Thất kia muốn đem trứng rồng chiếm thành của riêng, nếu lúc tìm thấy quả trứng rồng sau đó kịp thời đưa đến cung điện, thì đáng lẽ người mà nhóc con đang bám dính hiện tại phải là hắn mới đúng.
Nghĩ như vậy, Yêu Hoàng càng hậm hực nhìn Long Thập Thất, nhưng khi hắn quay đầu đối mặt với Thời Uyên, lại nhiễm ý cười: " Đã nhiều năm không gặp, phong thái của Thời Uyên vẫn chẳng có gì thay đổi a. "
Thời Uyên trả lời bằng giọng điệu trung lập: " Bệ hạ cũng vậy. "
Yêu Hoàng cười to một tiếng, cũng không lãng phí thời gian để chào hỏi, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: " Về chuyện của nhóc con này có nhiều phần rất kỳ quái, bổn hoàng đã phái người đi điều tra về cha mẹ của y, tuy hiện tại vẫn chưa biết cha mẹ là ai, nhưng hẳn là người trong tộc Bạch Long. Long tộc có rất nhiều chủng tộc mang thuộc tính khác nhau, Bạch Long thuận nước, nên để tốt nhất cho nhóc con, hãy giao y cho tộc Bạch Long nuôi dưỡng, Thời Uyên nghĩ sao? "
Cố Khê đằng sau tiến lên hai bước, ý tứ rất rõ ràng, hơn nữa bản thân hắn cũng là Thượng Thần, mặc dù thời gian thành Thần không dài bằng Thời Uyên, nhưng cũng đủ để nuôi nấng nhóc rồng con.
Huống chi còn có Yêu Hoàng lấy Bạch Long làm cớ để dành lại rồng con, nhưng hắn lại sợ rằng sau khi xong việc Yêu Hoàng sẽ đòi tự mình nuôi nhóc con, bất quá cũng không sao, bản thân hắn là tướng quân của hoàng tộc, cũng làm việc trong hoàng cung, nếu Yêu Hoàng có tự mình nuôi thì hắn vẫn có thể nhìn thấy nhóc con mỗi ngày, vậy là đẹp cả đôi đường.
Ngay khi hai người họ đang tưởng tượng về những ngày tháng hạnh phúc trong tương lai sau khi có được nhóc con bảo bối, thì Tuyết Mịch vốn đang bám chặt trên người Thời Uyên bỗng nhiên biến thành hình người, hai tay gắt gao ôm lấy eo Thời Uyên, thanh âm trong trẻo thét lên: " Ta không cần các ngươi! Ta chỉ cần Uyên Uyên! "
==================================
Đôi lời của tác giả:
Long Thập Thất: Nếu không có con chim chết tiệt kia, nhóc con sẽ là của ta!
Yêu Hoàng: Nếu không phải tại tên tiểu tử thúi Long Thập Thất kia, nhóc con sẽ là của ta!
Cố Khê: Nhóc con, ta có làn da trắng như con nè, không cần sợ hãi ta.
Thời Uyên: Được rồi, ngoan, không sao đâu.
bwijes: Đổi ảnh bìa mới cái nhiều người đọc hơn hẳn a, nhìn thông báo tới mà vui quá trờiiii♡♡
Translator & Editor: bwijes
Thanks for reading
Enjoy~
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT