Đêm đó Cao Triều ngủ không hề ngon, bình thường hắn luôn khỏa thân ngủ, bây giờ suy xét đến cảm nhận của Trần Tùy Văn nên mới mặc đồ ngủ, làm thế nào cũng thấy khó chịu, chỉ đành lăn qua lộn lại trên giường như bánh nướng áp chảo, cuối cùng cũng đem đồ ngủ cởi ra, chỉ mặc mỗi một chiếc quần lót, cuối cùng mới ngủ được một giấc ngon lành. Vừa mới ngủ chưa được bao lâu đã bị đồng hồ báo thức đánh thức, anh hắn chuyển nhà, phải dậy sớm.

Cao Triều nheo mắt ngáp một cái, vô cùng không tình nguyện rời khỏi gối đầu, lề mà lề mề không muốn động đậy. Ngược lại người làm khách như Trần Tùy Văn lại càng để tâm hơn, đồng hồ báo thức vừa kêu anh đã tỉnh dậy, vệ sinh cá nhân sạch sẽ, thấy Cao Triều vẫn còn bọc như cái kén không nhịn được có chút cạn lời: "Cao Triều, anh còn không dậy? Anh trai anh mấy giờ chuyển nhà vậy?"

Cao Triều trong chốc lát thanh tỉnh, đột ngột từ trên giường nhảy xuống, mở to mắt nhìn Trần Tùy Văn, lại vội vàng nhảy lên giường dùng chăn quấn mình lại: "Xin lỗi, xin lỗi, quên mất cậu đang trong phòng."

Trần Tùy Văn nhìn lên trần nhà không còn lời gì để nói: "Tôi cũng không phải con gái, anh có tôi cũng có."

Cao Triều nghe Trần Tùy Văn nói vậy thì đem chăn ném xuống: "Vậy thì tốt, dù sao cũng đâu phải tôi không mặc cái gì." Vừa nói vừa nghênh ngang xuống giường, trên người chỉ có một chiếc quần lót màu đen, phía trước đũng quần vì cương cứng mà phồng lên một khối, bởi vì là màu đen nên không nhìn thấy được phía trước đã bị ướt một mảng.

Trần Tùy Văn liếc nhìn thoáng qua, trong lòng nghĩ gu ăn mặc đồ lót của anh ta còn tốt hơn so với áo khoác ngoài nhiều. Không phải nói phẩm vị của Cao Triều, thật sự có thể dùng thô tục để đánh giá, đàn ông cho dù có không biết cách ăn mặc đến mấy, dáng người cao lại không mập, chỉ mặc một chiếc áo thun một màu cùng với quần bò, cũng đã là cách ăn mặc rất mới mẻ trẻ trung, nhưng Cao Triều lại không, quần áo không biết nhặt tới từ góc nào, màu sắc hoa văn thì thô tục, nghe nói là vì nó dễ giặt, khó khăn lắm mới mặc được một chiếc áo sơ mi kẻ sọc kiểu dáng trẻ trung thì lại nhắn nheo không ra dáng. Ngay cả chị gái của anh ta cũng không nhìn nổi, bị Cao Triều trực tiếp chặn họng: "Chị quản em!"

Cao Triều mặc bừa quần áo lên người, vệ sinh cá nhân xong xuôi thì Trần Tùy Văn đã sửa soạn xong, áo phông dài màu đen, quần jean xanh nhạt, cả người tươi mới sảng khoái, quần áo màu đen càng làm tôn lên làn da trắng của anh, khiến ắn liên tưởng đến câu "mặt trắng như ngọc". Lại nhìn chiếc áo phông kẻ sọc màu nâu sẫm trên người mình, tức thời cảm thấy bản mình quá lỗi thời, chẳng trách hôm qua chị hắn nói hắn không biết cách ăn mặc.

Trần Tùy Văn quay đầu nhìn hắn: "Đã xong chưa?"

"Đợi đến lúc về cùng tôi đi dạo phố." Cao Triều cuối cùng cũng có cảm giác tự thấy hổ thẹn với châu ngọc kế bên.

Trần Tùy Văn hỏi anh ta: "Anh muốn mua gì?"

Cao Triều đưa tay gãi gãi mũi: "Sắp thay mùa rồi, đi mua chút quần áo."

"Được thôi." Trần Tùy Văn đối với gu ăn mặc của anh ta vô cùng chán ghét, nhưng lại không có quyền can thiệp, bây giờ thấy hắn đem hết quyền lựa chọn giao đến tay mình, anh hận không thể đem hắn từ đầu đến chân đều thay đổi một lần.

"Vậy được, cứ quyết định như vậy nhé. Đi thôi." Cao Triều cười.

Nói là chuyển nhà, thức ra cũng không có gì nhiều cần chuyển, đồ đạc trong nhà đều là mua mới, sớm đã sắp đặt xong cả rồi, thứ bọn họ cần chuyển là một số đồ dùng sinh hoạt hàng ngày, điều quan trong nhất đó là mang lửa vào nhà mới, tục gọi là tấn hỏa*, mang mồi lửa vào nhà mới, đây mới xem là ý nghĩa chính của việc dọn nhà.

*Một nghi thức khi nhập trạch của người Trung Quốc.

Tuy gia đình họ làm pháo, nhưng lúc chuyển nhà lại không đốt pháo, để tạo bầu không khí, anh trai Cao Triều dùng loa phát lại hiệu ứng âm thanh của tiếng pháo nổ, cũng xem như náo nhiệt, không hiểu sao lại cảm thấy có chút bất lực. Những hoạt động này đều phải làm khi trời chưa sáng, việc đầu tiên khi chuyển đến nhà mới là nổi lửa nấu mì, gọi là phát diện (bột mì lên men), mượn sự tốt lành thể hiện trong từ phát, ngụ ý gia trạch thịnh vượng phát đạt.

Ăn mì xong trời cũng đã sáng, hàng xóng cũng giải tán đi hết, chủ nhà bắt đầu thu dọn đồ đạc, đợi đến buổi trưa còn có một bữa ăn thịnh soạn. Cao Triều chịu không nổi nữa nên đi ngủ bù rồi. Trần Tùy Văn không thân thiết với người Cao gia, cũng không giúp được gì nhiều, bèn ngồi ở phòng khách lên mạng, ngôi nhà này mới vào lúc chưa vào ở kết nối mạng internet từ trước rồi, suy nghĩ cũng thật chu đáo.

Trần Tùy Văn cầm điện thoạt lướt 123 ngôn tình, thu nhập trên 123 ngôn tình mỗi tháng sẽ tính lại từ đầu, hôm nay là ngày đầu tiên của tháng mười, còn là buổi sáng sớm, theo lệ mà nói thu nhập sẽ không nhiều, nhưng Trần Tùy Văn lại phát hiện, thu nhập tháng này có hơn 100 tệ, mở chi tiết thu nhập ra xem, thế mà có đến hai quả ngư lôi nước sâu, còn là do cùng một người ném, anh nhấp vào tài khoản đăng ký thì thấy đây là một tài khoản mới, không có id độc giả, chỉ có một dãy số, độc giả này chỉ đăng ký đọc tiểu thuyết của anh, ném cho anh hơn 200 tệ ngư lôi.

Anh vội vàng lướt đến khu bình luận xem, không để lại lời nhắn, chỉ có bình luận chấn động của hệ thống, gì mà "bất minh tắc dĩ, nhất minh lương nhân*, ngư lôi nước sâu chính là tình yêu của tôi dành cho bạn." các kiểu. Người nay là ai vậy? Trần Tùy Văn lòng đầy nghi ngờ, độc giả mới, chỉ đăng ký đọc tiểu thuyết của anh, lại ném ngư lôi cho anh, theo trào lưu mà nói thì đây chính là chân ái. Là một tác giả, mỗi lần nhìn thấy độc giả đặc biệt đăng ký tiểu thuyết của mình để đọc bản gốc, loại cảm giác đó vô cùng mạnh mẽ, bởi vì có thể truyền cảm hứng khiến người đọc đến ủng hộ bản gốc, cũng coi như một phần công đức.

*không hot thì thôi, một khi đã hot liền khiến người ta kinh động.

Trần Tùy Văn vô cùng phấn khích, nhanh chóng đi trả lời bình luận để cảm ơn, trong lòng anh nghĩ, có nên học theo những tác giả khác, tạo một nhóm dành cho độc giả, thuận tiện kết nối một vài độc giả. Suy nghĩ này cũng chỉ thoáng qua trong chốc lát, anh là người mới, chắc cũng không có mấy độc giả đến tham gia.

Trần Tùy Văn đang ở trong phòng đọc tiểu thuyết bằng điện thoại thì Cao Triều đột nhiên gõ cửa tiến vào, Trần Tùy Văn quay đầu nhìn hắn: "Sao vậy?"

Cao Triều gãi đầu, có chút xấu hổ nói: "Đi mua bộ quần áo với tôi."

Trần Tùy Văn có hơi ngạc nhiên: "Không phải đã nói về thành phố rồi mới mua sao."

Chị gái Cao từ phía sau thò đầu vào: "Tiểu Trần, em có mắt nhìn, đi cùng em trai chị mua bộ quần áo nhé, lát nữa nó phải đi xem mắt.

Trên mặt Trần Tùy Văn lộ ra biểu tình vừa buồn cười vừa ngoài ý: "Bây giờ sao?"

Cao Triều liếm liếm môi: "Thực ra cũng không tính là xem mắt, chỉ là một người họ hàng của chị dâu tôi nói con gái bà ấy từ Bắc Kinh về nghỉ lễ, muốn giới thiệu cho chúng tôi quen biết."

Chị gái Cao vỗ lên lưng hắn: "Vậy cũng cần phải xem trọng, nhanh lên, tranh thủ thời gian, một lát nữa người ta đến rồi."

Trần Tùy Văn cất điện thoại vào trong túi quần: "Vậy được, tôi đi mua với anh. Ngay ở trên phố sao?"

Cao Triều nói: "Ừm, tùy tiện mua cái gì cũng được, nhìn được là được rồi."

Cao Triều lái xe mô tô của mình, đưa Trần Tùy Văn đi mua sắm, chỗ bọn họ là một thị trấn nhỏ, cũng chẳng có mấy cửa hàng tử tế, chỉ có mấy thương hiệu đồ thể thao hưu nhàn, nhưng bất kể thế nào thì so với quần áo trên người Cao Triều cũng tốt hơn nhiều. Trần Tùy Văn chọn cho anh ta một chiếc áo polo màu xanh nhạt, quần jean màu xanh đậm, lại chọn thêm một đôi giày thể thao màu trắng, vừa mặc vào, lập tức từ ba mươi tuổi biến thành chàng trai hai mươi tổi. Ngay cả cô bé bán quần áo cũng khen quần áo ở cửa hàng của cô đẹp, so với quần áo hắn đang mặc đẹp hơn nhiều. Trần Tùy Văn trong lòng nghĩ, thứ anh ta đang mặc đó gọi là quần áo ư, chức năng duy nhất chính là che thân.

Cao Triều nhìn mình trong gương, hỏi Trần Tùy Văn: "Như vậy ổn không?"

"Vô cùng ổn!" Trần Tùy Văn nói, "Lần đầu tiên gặp mặt, như vậy sẽ không thể hiện anh không xem trọng, lại không tỏ ra quá nghiêm túc, cứng nhắc, rất tốt."

"Được, nghe theo cậu." Cao Triều cười hì hì nói.

Cô gái tư vấn mua sắm nói: "Bộ quần áo màu xanh này có lấy không ạ? Mặc lên trông rất hợp."

Cao Triều do dự một lát, Trần Tùy Văn nói: "Không cần đâu, về thành phố lại mua tiếp." Anh hạ thấp giọng nói với Cao Triều, "Quần áo ở đây đắt hơn ở thành phố, giảm giá có 20%, quần áo mới trong thành phố ít nhất giảm giá 40%."

Cao Triều mỉm cười: "Được, nghe cậu." Trần Tùy Văn thật biết cách sống.

Cao Triều mặc luôn bộ quần áo đó trở về. Lúc bọn họ về đến nhà, cô gái kia cũng vừa mới đến, là một cô gái rất xinh đẹp thời thượng, vóc dáng cao ráo mảnh khảnh, tự nhiên phóng khoáng. Trần Tùy Văn cảm thấy cô gái này không tệ, anh không ở lại lâu, nhanh chóng lên tiếng chào hỏi rồi quay về phòng, những trường hợp như vậy, tốt nhất anh vẫn nên không gây thêm phiền phức thì hơn.

Trần Tùy Văn vừa đi, người bà con liền hỏi Cao Triều: "Chàng trai trẻ đó là ai vậy?"

Cao Triều nói: "À, bạn của cháu, đến đây chơi."

"Đã có bạn gái chưa?" Bà con lại hỏi.

Cao Triều nói: "Có rồi." Không phải hắn ta ghen tị với Trần Tùy Văn, mà là hắn biết Trần Tùy Văn tuyệt đối không hi vọng có người giới thiệu bạn gái cho mình.

Những người họ hàng cũng tìm cách rời đi, để lại Cao Triều cùng với cô gái tên Vương Đan cùng nhau trò truyện. Vương Đan là một cô gái rất vui vẻ cởi mở, nói chuyện với Cao Triều cũng xem như hợp ý, nghe nói bọn họ muốn ở lại Lưu Dương chơi vài ngày, liền háo hức muốn báo danh gia nhập đội với bọn họ. Cao Triều tự nhiên sẽ không từ chối, tuy hắn vẫn chưa đến mức thích đối phương, nhưng rõ ràng cũng đã có hảo cảm.

Trần Tùy Văn cảm thấy khá vui, cũng có chút ngạc nhiên, Cao Triều năm nay 26 tuổi, đối với đàn ông mà nói, đáng lẽ phải là độ tuổi hào hoa phong nhã, ai ngờ được anh ta sẽ xem mắt, nhưng tình huống này của bọn họ cũng không gọi là xem mắt, mà là giới thiệu kết bạn quen biết, có nói chuyện yêu đương hay không còn phụ thuộc vào duyên phận của hai người.

Buổi chiều Cao Triều và Vương Đan muốn đi thị trấn xem phim, hỏi Trần Tùy Văn có đi hay không, Trần Tùy Văn còn lâu mới làm bóng đèn, liền nói không đi. Bọn họ vừa ra cửa, điện thoại của Trần Tùy Văn đổ chuông, là số điện thoại của mẹ, trong lòng anh bỗng nhiên xuất hiện một cỗ cảm giác kỳ lạ, bởi vì hai năm qua mẹ anh chưa từng chủ động gọi điện thoại cho anh lần nào, nối máy, là em gái Trần Tùy Tâm gọi đến, giọng nói của cô bé còn mang theo tiếng khóc: "Anh, bố mẹ muốn ly hôn, anh mau về đi."

Đầu óc Trần Tùy Văn phút chốc trống rỗng, là ý gì? Sao lại như vây?! "Chuyện là thế nào? Đang yên lành sao lại đòi ly hôn? Bây giờ em đang ở đâu, không phải em nói ba đưa hai người đi Tam Hiệp chơi sao?"

Trần Tùy Tâm nức nở nói: "Không có đi, vẫn đang ở nhà. Bố về rồi, còn có một người phụ nữ, bà ta đang mang thai, muốn bức mẹ và bố ly hôn."

Tay Trần Tùy Văn nắm chặt thành quyền: "Bố đâu?" Hay cho Trần Húc, ngụy quân tử ra vẻ đạo mạo, chuyện thế này cũng làm ra được!

"Ông ấy với người phụ nữ kia ra ngoài rồi."

"Còn mẹ?"

"Mẹ nhốt mình trong phòng, không mở cửa, anh, em sợ lắm, anh mau về đi." Trần Tùy Tâm lại lớn tiếng khóc lên.

"Tâm Tâm, ngoan, đừng khóc, nghĩ cách để mẹ mở cửa, em trông chừng mẹ, nhất thiết không được để bà làm chuyện gì ngốc nghếch. Bây giờ anh về liền." Trần Tùy Văn cúp điện thoại, đi thẳng lên lầu thu dọn đồ đạc, một bên gọi điện thoại cho Cao Triều, nói nhà mình xảy ra chút chuyện, phải quay về.

Cao Triều nói: "Về ngay bây giờ?"

"Ừ. Tôi về thành phố trước, sau đó ngồi tàu." Trần Tùy Văn nói, "Xin lỗi nhé, thêm phiền phức cho mọi người rồi, anh ở nhà chơi vui vẻ nhé."

"Đợi đã, cậu đi kiểu gì? Tôi đi tiễn cậu." Cao Triều nói.

Trần Tùy Văn ngăn anh: "Đừng, tự tôi ngồi xe là được rồi, anh cứ đi với bạn gái. Tôi biết đi thế nào."

"Đừng, ở nhà đợi tôi, tôi lái xe đưa cậu đến thành phố." Cao Triều không cho phép phân bua, dứt khoát cúp điện thoại của Trần Tùy Văn.

Trần Tùy Văn cáu kỉnh vò đầu, đây mẹ nó là chuyện gì chứ!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play