Mấy tuần trở lại đây Nghiêm Cẩn sống khá dễ chịu, mặc dù phổi bị tổn thương do viêm phổi cấp phải điều dưỡng dài ngày nhưng về cơ bản bệnh đã khỏi hẳn, đã có thể trở về trại giam. Thế nhưng phía trại giam sau khi để xảy ra sự cố thì không khỏi lo lắng, hơn nữa cảnh sát Bắc Kinh còn nhiều lần nhấn mạnh phải đảm bảo an toàn cho nghi phạm trước khi mở phiên tòa, nên họ không dám để anh ở phòng giam một mình nữa, trong khi phòng chung đông người phức tạp, ăn ở chung càng dễ gặp chuyện không may, cân nhắc cẩn thận, cuối cùng họ cho rằng cứ tạm thời để anh lại bệnh viện là an toàn nhất. Và thế là Nghiêm Cẩn chuyển nơi ở từ bệnh viện thành phố về bệnh viện trong trại giam, vẫn được hưởng thụ chế độ ở phòng bệnh đơn.
Đồ ăn từ bếp bệnh viện tuy ít dầu ít muối nhưng nếu so với thức ăn trong trại giam thì đã là cao lương mỹ vị rồi, vả lại Nghiêm Cẩn là người dễ thích ứng, hồi thanh niên còn thản nhiên ăn được cả chuột đồng và rắn sống, mặc dù về sau được ăn sung mặc sướng đến kén chọn thì bây giờ, trong một hoàn cảnh không thể đòi hỏi thêm, anh vẫn có thể cố gắng vượt qua. Mỗi ngày ngoài ba bữa cơm nhạt nhẽo, thời gian còn lại một là đọc báo, hai là tập thể dục. Khi luật sư Chu Trọng Văn được dẫn vào phòng bệnh, anh đang cởi trần chống tay trên nền nhà hít đất, vị cảnh sát sớm đã thân quen ngồi thu lu bên cạnh đếm: “249, 250, cố lên, phá kỷ lục hôm qua đi nào…”
Đầu tháng tư miền bắc, ngoài trời lác đác mưa, trong nhà vẫn lạnh thấu xương, người khác áo ngoài áo trong vẫn thấy rét cầm cập thì Nghiêm Cẩn lại đổ mồ hôi, từng giọt trong suốt chảy ra từ lỗ chân lông, đọng trên vòng eo rắn rỏi của anh, làn da bánh mật bóng khỏe, chỉ có vết sẹo trên thắt lưng là có vẻ chướng mắt.
Luật sư Chu bất ngờ đến lặng đi một lúc. Tính đến nay số vụ án ông thụ lý chưa tới 100 thì cũng phải 80, nhưng ông chưa bao giờ gặp nghi phạm nào bị giam trong tù, tương lai vô định mà còn lạc quan hoạt bát như Nghiêm Cẩn.
Nghiêm Cẩn nhìn từ dưới lên thấy giày và ống quần ông thì lập tức đứng dậy, vừa lau mồ hôi vừa mỉm cười: “Đại luật sư, cuối cùng ông cũng tới, ông còn không tới chắc tôi tự kỷ mất.”
Luật sư Chu lúc này mới nhận ra Nghiêm Cẩn còn đeo còng số 8 trên cổ tay. Ông cúi mặt rút trong túi thẻ luật sư và thư ủy thác, cảnh sát tới khóa tay Nghiêm Cẩn lại rồi lùi lại ngồi bên cạnh, cầm tờ báo lên đọc, vẫn hoàn toàn không có ý tránh mặt.
Nghiêm Cẩn và luật sư Chu chỉ biết nhìn nhau, cười khổ.
Lần này luật sư Chu tới không chỉ để thông báo cho Nghiêm Cẩn biết tiến độ thu thập chứng cứ hiện tại, mà còn đưa tất cả giấy tờ liên quan đến việc chuyển giao tư cách pháp nhân của Một phần ba cho anh xem qua một lượt.
Thấy Nghiêm Cẩn ngồi phủ phục bên giường lật từng trang giấy tờ, luật sư Chu nói: “Cậu không nghĩ lại sao? Người nhà cậu nhờ tôi chuyển lời dặn cậu chuyện này phải suy nghĩ thật kỹ.”
Tay đang giở giấy tờ khựng lại, Nghiêm Cẩn quay sang nhìn luật sư Chu, ánh mắt anh nói lên mọi điều không được bày tỏ qua nét mặt. Anh đặt giấy tờ xuống rồi đứng dậy: “Người nhà? Luật sư Chu, ý ông là em gái tôi chứ gì? Ông thấy không, đấy chính là lý do tại sao tôi phải nhanh chóng sang tên. Người nhà tôi, ba mẹ thì cả đời chỉ tin vào Đảng và chủ nghĩa Cộng sản, tinh thông việc quan trường nhưng kiến thức xã hội bằng 0, chậm phát triển hơn hai mươi năm so với thực tế xã hội, lại không có khái niệm gì về đồng tiền. Em gái tôi học tài chính nhưng lại quá nhạy cảm với tiền bạc, khôn khéo quá thể. Họ chưa kinh doanh nhà hàng, chỉ biết nhà hàng đó làm ăn tốt, ai giành được là thu về món hời béo bở nhưng không biết ngành này khó khăn thế nào, bởi vậy tôi nhất định phải tranh thủ lúc mình còn sống làm cho xong việc này. Nếu không khi tôi đi rồi, chắc chắn Một phần ba sẽ tiêu tùng trong tay họ.”
Luật sư Chu xua tay như muốn nói “chuyện này không liên quan tới tôi” rồi bảo: “Cậu ký tên vào tờ cuối, người của bên công chứng cũng đang ở đây, tôi đã xin phép trại giam rồi, phải đợi họ phê duyệt mới có thể làm các thủ tục tiếp theo. Cậu vẫn còn thời gian để cân nhắc.”
“Còn cân nhắc gì nữa?” Nghiêm Cẩn thắc mắc, “Một người con gái dám làm những việc người khác không dám, chấp nhận mạo hiểm vì tôi, tôi không làm được gì cho người ta, chỉ có thể tặng cho cô ấy nhà hàng này. Huống hồ nhà hàng bây giờ chỉ là một mớ bòng bong, cô ấy dính vào nó cũng chẳng sung sướng gì.”
Luật sư Chu mỉm cười, “Ý kiến cá nhân, tôi thấy cô bạn gái của cậu vừa trẻ vừa đẹp, cũng có vẻ không giống người chịu khổ được đâu.”
“Hứ, ông nói thế là sao? Ông chưa thấy lúc cô ấy đánh nhau với đàn ông mà thôi, còn tôi thì được tận mắt chứng kiến rồi, mà khoan đã…” Nói đến đây, Nghiêm Cẩn bỗng khựng lại, “Sao ông biết cô ấy vừa trẻ vừa đẹp, chẳng lẽ ông đã gặp rồi?”
Luật sư Chu quay sang nhìn vị cảnh sát đang dán mắt vào tờ báo gần đó, hất hàm với Nghiêm Cẩn về phía cửa sổ sau lưng anh ta.
Nghiêm Cẩn giật mình, quả thực không dám tin vào thông điệp đằng sau hành động của luật sư Chu. Nghiêm Cẩn nhìn ông bằng ánh mắt thay câu hỏi, và nhận được cái gật đầu khẳng định của luật sư Chu.
Toàn thân như co rút khiến Nghiêm Cẩn bất giác siết tay lại thật chặt. Tuy vậy, anh không vội nhào ngay tới đó, mà ngồi xuống định thần lại, xoa mạnh tay lên mặt, sau đó xòe rộng năm ngón tay chải lại mái tóc rậm rạp như ổ quạ vì đã lâu không được chăm chút. Xong xuôi Nghiêm Cẩn mới đứng dậy, vờ thản nhiên chậm rãi đi về phía cửa sổ.
Vị cảnh sát ngẩng mặt khỏi tờ báo nhìn anh, thấy Nghiêm Cẩn vẫn rất thản nhiên, không có gì khác lạ liền yên tâm cúi xuống đọc báo tiếp.
Nghiêm Cẩn tựa vào khung cửa sổ trên phòng bệnh tầng ba, nhìn ra ngoài qua tấm kính dày bụi. Ngoài cửa sổ mưa xuân nhẹ nhàng rơi xuống từ những nhành cây mới nhú. Hoa nhài, hoa hạnh đang nở rộ, hoa đỏ lá xanh quả là một cảnh xuân tươi đẹp. Anh nhìn thấy người con gái của mình đang đứng dưới mưa, ngước mắt nhìn đến ngẩn ngơ, nước mưa trong suốt tưới đẫm khuôn mặt cô, mái tóc dài từng khiến anh vô cùng yêu thích đã trở thành mái tóc ngắn xinh đẹp, bị ướt liền dán chặt vào thái dương và trán cô. Cô cách anh thật gần, gần đến mức dường như Nghiêm Cẩn có thể thấy rõ vẻ buồn bã đong đầy đáy mắt cô, gần đến mức dường như anh chỉ cần giơ tay là có thể chạm lên cặp má đã hóp lại của cô. Song đến khi giơ tay ra thật, Nghiêm Cẩn lại nhận ra khoảng cách gần như gang tấc đó hóa ra lại cách cả chân trời.
Tầm mắt bỗng nhòe đi, tự nhiên anh cảm thấy bản thân trở nên yếu đuối như trời sắp sập đến nơi bèn vội nhắm nghiền mắt, thốt nhiên Nghiêm Cẩn nhớ lại năm ngoái, chính vào thời điểm này, Quý Hiểu Âu gọi điện nhờ anh tới nhà cô chuyển đồ giúp, anh hí hửng đi tới, lại bất ngờ chạm mặt Trạm Vũ – người từng có tên là KK. Nghiêm Cẩn hơi bối rối, không hiểu sao một người con gái vốn vô tư đến không hiểu thế sự vô thường là thế mà thoắt cái gương mặt đã đong đầy tang thương, đau khổ như bây giờ. Nếu thời gian có thể đảo ngược, đêm sinh nhật một năm về trước, kể cả có bị bạn bè chê bai đến không ngóc đầu lên được anh cũng nhất quyết không đụng vào một giọt rượu, như vậy sẽ không gặp Trạm Vũ, lại càng không gặp Quý Hiểu Âu, biết đâu cô vẫn có thể tiếp tục cứ mãi vô tư trong sáng như vậy. Không giao hòa, không liên can, quan hệ của họ có lẽ phải vậy mới đúng.
Quý Hiểu Âu ngửa mặt nhìn lên, cẩn thận theo dõi từng khung cửa sổ. Luật sư Chu chỉ nói phòng bệnh của Nghiêm Cẩn ở tầng ba nhưng không chỉ rõ là phòng nào nên cô phải tìm, chưa bao giờ cô giận bản thân bị cận như lúc này. Nhìn qua từng khung cửa sổ, cô thậm chí không dám nháy mắt, chỉ sợ trong một cái nháy mắt đó sẽ để lỡ Nghiêm Cẩn.
Mở mắt liên tục đến cay xè, cuối cùng cũng lờ mờ nhìn thấy bóng anh. Ánh mắt cô dừng lại, suýt thì reo lên, suýt thì chạy thục mạng về phía đó. Thực ra hôm nay mới là ba tuần sau ngày Nghiêm Cẩn bị cảnh sát đưa đi, vậy mà cô cảm tưởng như đã 10 năm trôi qua, có khi còn lâu hơn thế. Bởi cô nhớ anh rất nhiều!
Cuối cùng cô không lên tiếng cũng chẳng cử động, chỉ lặng yên nhìn anh mãi.
Bị ngăn cách bởi lớp kính cửa sổ, ánh sáng trong phòng lại khá u ám khiến Quý Hiểu Âu không nhìn được rõ, chỉ có thể dùng đôi mắt nhiều lần khắc họa hình dáng và các đường nét trên gương mặt của người trong trí nhớ mình. Cô nhớ lại đêm hôm đó, lúc hai người gần gũi nhất cũng chỉ là khi ôm lấy nhau. Mặc dù cằm anh lướt qua vùng da nhạy cảm thì cảm giác đau đớn cũng chẳng bằng hôm nay. Nếu khi đó cô dạn dĩ hơn, nếu như cô không quá để ý đến thể diện mà chủ động quyến rũ anh, phải chăng sẽ không như bây giờ, không biết lần gặp tiếp theo là khi nào, không thể nói ra, không thể hành động, chỉ có thể nhớ lại chút ấm áp nhỏ bé thời khắc da thịt đụng chạm, nhìn một lần, lại một lần nữa, Quý Hiểu Âu muốn khắc sâu hình ảnh anh vào ký ức.
Nghiêm Cẩn đứng quá lâu bên cửa sổ khiến vị cảnh sát không khỏi sinh nghi, anh ta đặt tờ báo xuống, bước lại gần: “Này, ngoài cửa có gì mà nhìn chăm chú thế? Dặn trước một câu,anh đừng bày trò gì nữa, chỉ tổ rước họa vào thân mà thôi…”
Nghiêm Cẩn như không nghe thấy, vẫn thẫn thờ nhìn ra ngoài. Dường như ánh nắng ngoài trời chiếu vào đôi mắt anh, làm nơi đó lấp lánh ánh nước.
Cuối cùng vị cảnh sát tiến lại phía Nghiêm Cẩn, liếc ra ngoài theo hướng nhìn của anh, và rồi anh ta trông thấy một cô gái trẻ đứng giữa màn mưa ngày càng nặng hạt, mưa phùn giăng mắc làm ướt tà áo và mái tóc cô. Cô đang dùng đôi tay ra dấu rất lạ. Vị cảnh sát đó không hiểu được nhưng Nghiêm Cẩn thì hiểu, bởi đó là thủ ngữ thông dụng nhất của bộ đội trinh sát.
Ngượng nghịu dùng thủ ngữ của lính trinh sát vừa học được, Quý Hiểu Âu muốn gửi tới anh một lời nhắn nhủ: Anh phải gắng lên, không được buông bỏ. Em đợi anh.
Cuối cùng Nghiêm Cẩn rời khỏi khung cửa, nằm nghiêng trên giường ho dữ dội một lúc lâu, tiếng ho nặng nề như phát ra từ lồng ngực, anh ho đến tái mặt, dường như chỉ có chiếc mũi đang thở cho thấy sự sống.
Nghiêm Cẩn kéo chăn trùm kín đầu, thậm chí lúc luật sư Chu ra về cũng không chào ông một tiếng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT