Người đàn ông to lớn kia hung hăng xông tới, hai mắt sáng quắt lên, chăm chăm nhìn đôi nam nữ trẻ trước mặt, gương mặt anh ta ẩn duật một tia hồng, giống như giận dữ.
“Nói đi, bọn mày định giải quyết chuyện này thế nào?” Ngữ khí âm lãnh pha lẫn hung bạo, sắc mặt hắn xám xịt lại, hắn định đem hết mọi tội danh đổ lên đầu Tô Uyển Ân sao?
Lời nói của hắn khiến thân thể Tô Uyển Ân bất giác run lên cầm cập, hai mắt cô vô thức nhắm chặt hơn, cô gần như nín thở, trái tim thịch một tiếng như sấm vang.

Bên tai cô văng vẳng lại âm thanh đâm xe kinh hoàng vừa mới xảy ra, khiến lòng cô vô cùng hoảng loạn.
“Không sao… đừng sợ…” Lạc Hạo Đình dịu dàng an ủi Tô Uyển Ân, sau đó liền sắc bén nhìn gã đàn ông kia, quan sát một lát, anh rốt cuộc cũng lên tiếng.

“Giải quyết, đương nhiên sẽ giải quyết, hơn nữa sẽ không làm anh thất vọng đâu!”

Sống mũi Lạc Hạo Đình vểnh lên, anh ngửi thấy rất rõ hương rượu say nồng trên người gã đàn ông, bất luận vụ tai nạn này do ai mà ra, tội danh uống rượu trong lúc lái xe sẽ nặng nề hơn mọi thứ!
Tô Uyển Ân vì hoảng loạn mà không nhận ra vấn đề, nhưng Lạc Hạo Đình thì khác, anh cực kì điềm tĩnh, thần trí thanh tỉnh hơn bất cứ khi nào.
“Tốt… tốt lắm!” Gã đàn ông ngông cuồng tiến tới gần hơn, cười cười đối đáp lại Lạc Hạo Đình.

“Tốt nhất mày nên chịu trách nhiệm đến nơi đến chốn, nếu không tao sẽ để cảnh sát vào làm việc.”
“Cảnh sát…?” Lạc Hạo Đình cười lên thành tiếng, tiếng cười mỉa mai lại có ý niệm châm chọc, một giây kế tiếp, gương mặt anh tú lập tức thiết lập lại dáng vẻ nghiêm túc và lạnh lùng, ánh mắt giảo hoạt nhìn gã, gằn giọng nói: “Không cần anh mời, cảnh sát đã tới rồi.”
Tia theo ánh mắt Lạc Hạo Đình, ở phía xa xa, một đoàn xe cảnh sát đang tới, tiếng còi đặc vụ mỗi lúc một gần.
Điều đó khiến gã đàn ông kia sợ xanh mặt, toàn thân hắn mềm nhũn lại trắng bệch giống hệt miếng đậu hũ nóng, trên vầng trán nhấp nhô lả tả rơi xuống những giọt mồ hôi, sâu trong đáy mắt hắn là sự chạy loạn giữa bầu trời tối tăm.
“Anh trai… Có gì chúng ta từ từ nói.

Chuyện vặt vãnh này sao phải nhờ tới cảnh sát làm gì?” Hắn bắt đầu lật lọng, giọng điệu lay lắt như chó con thiểu não, lòng trồi lên cảm giác âu lo.
Trong không gian yên ắng chỉ vang lại giọng nói độc tôn của hắn, hiển nhiên chẳng có câu từ nào lọt vào tai Lạc Hạo Đình, vì anh đang rất bận, bận quan sát trạng thái biểu tình trên gương mặt Tô Uyển Ân, không dám bỏ qua bất cứ chi tiết nào, lòng phập phồng nỗi sợ, sợ cô sẽ bị chứng tâm lý do hoảng loạn.
“Ân Ân, không sao chứ!”
Lục Cảnh Viêm từ đâu xuất hiện, cướp đoạt Tô Uyển Ân ra khỏi lồng ngực Lạc Hạo Đình, hốt hoảng ôm chầm lấy cô nhằm an ủi.
Tại thời điểm ấy, Tô Uyển Ân chẳng còn tâm trí để quan tâm là bản thân thuộc về tay ai, cũng chẳng có lời nào lọt được vào tai cô, thâm tâm cô xoẹc qua một nỗi sợ mịt mù, giống như sương sớm phủ kín, khiến tâm tình cô trở nên hỗn loạn, thậm chí là biến mất đi.
“Lục Cảnh Viêm, anh mau đưa Uyển Ân rời khỏi đây đi.

Việc ở đây cứ giao lại cho tôi giải quyết.”

Thanh âm mang một tia khản đặc, lòng Lạc Hạo Đình loé lên tia đau đớn, đương nhiên anh không nỡ nhìn cô sánh bước bên người đàn ông khác, nhưng hiện tại, tính mạng của cô quan trọng hơn mọi thứ.

Anh không nỡ nhìn thân thể cô càng lúc càng hiu hắt, yếu ớt, lại càng không nỡ nhìn vào đôi mắt vô hồn kia, giống như bị ai đó vắt kiệt hết sinh lực vậy.
“Chuyện của Ân Ân cứ để tôi giải quyết.

Không cần anh lo.”
Lục Cảnh Viêm lạnh nhạt hồi đáp, ánh mắt loé lên tia âm lãnh, phóng xạ về phía Lạc Hạo Đình, như muốn đóng băng anh lại.
Lạc Hạo Đình đang quan tâm cô thật sao?
Đương nhiên là không, tất cả chỉ là giả tạo.
Có chết Lục Cảnh Viêm cũng không tin con người ác ma như Lạc Hạo Đình lại có tấm lòng bồ tát.
Trước kia chẳng phải anh ghét Ân Ân lắm hay sao? Còn tìm đủ mọi cách để vũ nhục, hành hạ cô như thế cơ mà?
Hôm nay lại nổi lòng tốt tới nơi này? Cũng không biết là lòng tốt thật hay lòng thối rữa nữa…
Cho dù phải trả bất cứ giá nào, Lục Cảnh Viêm cũng nhất quyết không để Tô Uyển Ân phải dây dưa gì với hạng người như Lạc Hạo Đình.
“Anh mau đi đi…” Lục Cảnh Viêm thét lên, hơi thở nóng bừng như chứa lửa, phà phà sang phía Lạc Hạo Đình.
“Anh là bác sĩ có lẽ hiểu tình hình của Ân Ân hơn tôi, mau đưa cô ấy đi đi, còn cố ở lại là cô ấy sẽ thật sự không chịu được nữa đâu!” Giọng nói của Lạc Hạo Đình đầy đắng chát, lay lắt như thú hoang bơ vơ giữa sa mạc, trước mặt là bãi cát mênh mông, sau lưng là khoảnh không vô tận, bất kể chọn đi theo con đường nào, cũng nhiều lắm những chông gai.
Mi mắt cụp sâu xuống, Lục Cảnh Viêm đành bất lực bế Tô Uyển Ân lên, rời đi trước.

Tận sâu trong cõi lòng anh thật sự không muốn Lạc Hạo Đình liên quan gì tới chuyện của cô nữa, nhưng anh lại càng không thể nhìn cô yếu ớt chống chọi từng phút từng giây giống như lúc này.

Hai chân Lục Cảnh Viêm tất tả bước về phía xe, sau khi Lạc Hạo Đình mở cửa, anh liền cẩn trọng đặt Tô Uyển Ân ngồi vào ghế phụ trước, choàng người tới giúp cô thắt giây an toàn, khoảnh khắc ấy khiến anh hơi chững lại, mặt đối mặt, gần như trong gang tấc, khoảng cách này đã lâu lắm rồi mới có cơ hội thiết lập lại.
Đáng tiếc, thời gian không cho phép anh giữ trạng thái này lâu, mỉm cười nuối tiếc, Lục Cảnh Viêm nhích người đứng dậy, đóng cửa xe, vòng qua phía đối diện, lên xe, lái vun vút lao đi.
Lạc Hạo Đình đứng ở phía sau không ngừng nhìn theo, ánh mắt anh vững vàng không chớp, lòng amh loé lên nỗi sợ, sợ mình chớp mí rồi sẽ bỏ qua một giây được nhìn thấy cô.
Cười khổ trong lòng, Lạc Hạo Đình một lần nữa phải tận mắt nhìn cô bị người đàn ông khác dẫn đi, trái tim anh truyền tới cơn đau mãnh liệt, giống như có hàng ngàn vết dao đâm sâu vào máu thịt, cứa con tim mỏng manh của anh thành nhiều mảnh vụn.
Vụ việc giải quyết chớp nhoáng, nhờ vào gia thế Lạc gia, lại thêm sự tinh ranh uy mãnh sẵn có, Lạc Hạo Đình có thể thành công lật ngược tình thế, khiến gã đàn ông kia từ thân phận người bị hại thành người có tội.
Thứ nhất uống rượu bia trong khi lái xe là tội nặng.
Thứ hai qua đường không còi xe, khiến những người khác hoàn toàn không biết là anh ta muốn rẽ.
Thứ ba là… Tóm lại, anh vạch trần vô số tội danh của hắn, khiến hắn vừa được đền bù đủ, lại thêm mấy tháng ăn cơm tù.
Lạc Hạo Đình hổ danh với danh xưng “người không có trái tim.”
Nếu muốn bảo toàn tính mạng, xa vời hơn nữa là đảm bảo cuộc sống bình yên, thì hãy nhớ một “quy tắc bất thành văn”, Lạc Hạo Đình nói một, tuyệt đối đừng nói hai.

Người mà anh muốn bảo vệ, tuyệt đối không kẻ nào được động vào.

Nếu có gan làm trái thì hãy chuẩn bị sẵn lá gan khác để gánh chịu hậu quả tàn khốc..


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play