Trong đáy mắt Lạc Hạo Đình ẩn duật chút tiếc nuối, đôi lông mày tựa dãy núi xa xăm mờ ảo khẽ nhíu lại, anh nhìn cô, chớp mắt một cái, liền nắm lấy tay cô muốn kéo đi.
Theo bản năng phòng vệ, Lục Cảnh Viêm nâng tay nắm lấy cánh tay còn lại của Tô Uyển Ân, khiến cô bị kẹt ở giữa bầu không gian âm lãnh của hai người đàn ông.
“Buông cô ấy ra.

Tôi có chuyện muốn nói với cô ấy.” Lạc Hạo Đình trương mắt nhìn Lục Cảnh Viêm, trong đáy mắt đen như chim ưng, loé lên tia giận dữ.
“Không cần thiết… Từ nay về sau cảm phiền anh đừng xuất hiện trước mặt cô ấy nữa.” Ngữ khí mang theo tia đe doạ, ánh mắt Lục Cảnh Viêm hừng hực như chứa đầy lửa hận.

Hơn ai hết, anh ta từng chứng kiến Tô Uyển Ân khổ đau đến cùng cực trong cuộc hôn nhân thối rữa kia.

Vì thế, anh ta hi vọng cuộc sống sau này của cô sẽ được hạnh phúc, cho dù anh ta không có vinh hạnh được làm người đàn ông của cô, thì ít ra bạn đời mà cô chọn cũng phải là một người đàn ông tốt, chứ không phải tàn nhẫn và mưu mô như Lạc Hạo Đình.

“Anh lấy tư cách gì mà cấm tôi.” Lạc Hạo Đình vẫn kiêu ngạo như thế, anh nghĩ mình là trung tâm vũ trụ chắc.
“Tư cách là một người bạn của cô ấy.

Từ nay về sau tôi sẽ bảo vệ tốt cho cô ấy, không để anh có cơ hội làm tổn thương cô ấy thêm một lần nào nữa đâu!” Lục Cảnh Viêm quyết không chịu thua, ánh mắt kiên định chăm chăm nhìn Lạc Hạo Đình, không chớp mí, không lung lay.
“Buông ra…” Bị kiềm kẹp đến nghẹt thở, Tô Uyển Ân rũ rượi thốt lên, hai cánh tay theo bản năng giật giật mạng, nhằm áp đảo khí thế cuồng điên của hai người đàn ông.

Thật là phiền phức!
“Nghe thấy chưa… mau buông tay cô ấy ra đi.” Lục Cảnh Viêm tiếp lời Tô Uyển Ân, ngữ khí tràn đầy tự tin, lại pha chút gấp gáp.
Âm sắc đó như một chuỳ mạnh đánh vào lòng Lạc Hạo Đình, khiến cả người anh âm lãnh, theo vô thức anh liền buông lỏng toàn thân, bàn tay thoát tục buông ra, lững thững rơi tự do trong không gian.

Sắc mặt anh trong nháy mắt trở nên trắng bệch, tâm tình anh càng lúc càng trở nên bất ổn.
Khi nhận thấy xiềng xích nặng nề của Lạc Hạo Đình đã buông xuôi, ánh mắt Tô Uyển Ân bèn liếc sang bên cạnh, thở dài nói: “Cảnh Viêm, anh cũng buông ra đi.”
Khẽ thở dài trong lòng, trái tim Tô Uyển Ân thình thịch một tiếng nặng nề, cô cũng chỉ muốn một cuộc sống bình yên, để tất cả những nỗi đau thuộc về quá khứ, bộ khó tới vậy hay sao?
Đầu tiên anh ra sức theo đuổi cô, thành công kết hôn với cô, vì trả thù mà không từ bất cứ thủ đoạn nào để hành hạ, vũ nhục cô, giờ đây, lại muốn gì ở cô nữa?
Hít một hơi thật sâu, Tô Uyển Ân bén lẽn ngẩng đầu, nhìn sâu vào đôi con ngươi sắc bén của Lạc Hạo Đình, đằng sau đó ẩn duật bao sự dịu dàng và thâm tình, nhưng đối với cô, đó giống như một liều thuốc độc, chỉ cần bị cuốn vào sẽ lập tức bị giày vò đến chết đi sống lại.
Không, tuyệt đối không thể, cô không thể sai càng thêm sai, mắc một lỗi liên tiếp hai lần như thế được.
“Lạc Hạo Đình, anh hãy nhớ cho kĩ là chúng ta đã ly hôn, đã là hai người xa lạ, mong anh đừng làm phiền tới cuộc sống của tôi nữa.

Cho dù anh có nói gì tôi cũng không muốn nghe.”
Âm sắc như tiếng đàn loạn nhịp, thần trí cô thanh tỉnh đến lạ thường, cô muốn xoá sạch đi sự giả tạo và tự tin hiện ra trên mặt anh.
Từng câu, từng chữ trong lời Tô Uyển Ân, Lạc Hạo Đình đều nghe rất rõ, tinh thần cũng rất tỉnh táo, tỉnh táo tới mức anh vẫn có thể nhìn xuyên thấu đáy mắt tạp niệm của cô.

Đằng sau lớp vỏ lạnh lùng và tàn nhẫn kia, có gì đó xót xa khó nói nên lời, lại thoảng qua sự mất mát và thương đau, giấu giếm sâu lắc sâu lơ giống như sợ ai đó nhìn thấy.
Sắc mặt Lạc Hạo Đình thay đổi chớp nhoáng, từ gương mặt âm trầm lãnh đạm, dần dần khôi phục khuôn mặt tươi cười, con ngươi sắc bén nhìn thẳng vào gương mặt xinh đẹp của Tô Uyển Ân, tựa hồ có đồ vật gì đó chợt loé lên!
“Được, anh biết rồi… anh sẽ không tới làm phiền em nữa.” Làn môi anh khẽ cong lên, như vừa cười, nụ cười đắng chát.

Đôi mắt anh dần mù loà, như màn sương tinh khiết của buổi sớm mai, đang che mờ đi ánh tà dương nơi rạng đông rực rỡ.

Thân thể cường tráng của anh đang ra sức gồng gánh, cố gắng để không bị ai phát hiện ra là hiện tại anh đang rất yếu lòng.
“Cảm ơn…” Lời nói xa cách tới thế, đau lòng tới thế, Tô Uyển Ân như vừa cắm một nhát dao vào tim Lạc Hạo Đình, càng lúc nhát dao ấy càng đâm sâu vào từng mạch máu con tim.
Tô Uyển Ân chính là như thế!
Nhìn như ôn thuận, nhưng một khi đã tuyệt tình thì đến thần linh tái thế cũng không thể nào xoay chuyển được.

Một khi bị dồn tới chân tường, là cô sẽ giương bộ móng vuốt sắc nhọn ra phòng vệ, hiển nhiên sẽ không để bản thân bị thương một cách ngu dại nữa.
Tô Uyển Ân lạnh lùng xoay người, sải rộng bước chân rời đi.
Từ mặt kính khổng lồ của cửa chính trung tâm thương mại, Lạc Hạo Đình đứng sững sờ nhìn theo dáng hình Tô Uyển Ân, đớn đau hơn là khi, anh phải tận mắt chứng kiến cảnh Lục Cảnh Viêm chăm sóc cô, nhưng lại không thể làm gì.

Thứ cảm giác chết tiệt ấy, như một cơn mưa bom bão đạn càn quét trong cõi lòng anh, đau đến thấu tim.
Hơi thở ma mãnh truyền ra từ người Lạc Hạo Đình, hơi thở bá đạo và tức giận, cũng không khỏi bất lực và không can tâm, từ đáy lòng anh truyền tới tia khổ sở.
Anh cứ tưởng là mình rất hiểu cô, nhưng thực ra anh chẳng hiểu gì cả.
Cô mạnh mẽ và tuyệt tình hơn những gì anh nghĩ!

Đi xa khỏi trung tâm thương mại, Tô Uyển Ân mới dám buông xoã tâm tình, ngả lưng sau ghế xe, thở phào một hơi nhẹ nhõm.

Thật lòng mà nói, mỗi khi đứng trước mặt anh, cô phải căng cứng các nhóm cơ lên mức cao nhất, mới có thể che giấu đi sự hỗn loạn trong lòng, đậy nắp những nỗi đau lại, để không bị anh phát hiện là cô đang giả vờ.
Lơ đễnh nhìn ra bên ngoài cửa xe, trong mắt Tô Uyển Ân đen kịt như vô hồn, cô hoàn toàn không để tâm là mình nhìn thấy thứ gì, chỉ mải mê chìm trong suy nghĩ, một mớ suy nghĩ chằng chịt như mạng nhện, phủ đầy trong tâm trí cô.
“Ân Ân, em ổn chứ?” Lục Cảnh Viêm cuối cùng vẫn không nhịn nổi nữa, bèn lên tiếng hỏi.

Ánh mắt anh ngập tràn sự dịu dàng, như ánh bình minh êm dịu.
“Không sao…” Tô Uyển Ân cố cười, nụ cười không hồn, không dạng, gương mặt cô tái sắc hơn ban nãy, giống như bi luỵ lại tựa như đăm chiêu.

Từ bao giờ mà sự thanh thuần trên khuôn mặt ấy lại bị nỗi đau nhấn chìm sâu như thế, cứ giống như là mặt biển gặp bão vậy, âm u và xám xịt.

Cô càng tỏ ra là mình ổn, thì Lục Cảnh Viêm càng cảm thấy đau lòng, giống như từng mảnh thuỷ tinh vỡ đang cứa trong tim anh vậy, cô đau đớn một thì anh đau đớn vạn lần.
Vỗ vỗ nhẹ trên bả vai mình, Lục Cảnh Viêm khẽ mỉm cười nói: “Cho em mượn bờ vai anh một lúc đó…”
“Không…” Tô Uyển Ân còn chưa kịp nói, đã bị Lục Cảnh Viên cưỡng chế, ép dựa đầu lên vai anh, khoảng cách giữa hai người rất gần, gần như trong nháy mắt.

Cô cũng không phản kháng, vì dường như sức lực mỏng manh đã bị vắt kiệt, chỉ có thể buông xoã mặc kệ tất cả, nằm im lìm trên cánh vai săn chắc và bình yên của anh..


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play