Chuông điện thoại đột nhiên vang lên, phá vỡ kịch tính trong lòng, đưa thần thức hai con người đang quấn chặt lấy nhau giữa mặt hồ mênh mông trở về hiện thực.
Chết tiệt! Lạc Hạo Đình nguyền rủa lên thành tiếng, khí thế hừng hực sôi trào trong anh rất khó để dập tắt, lúc này anh chỉ muốn tiến sâu vào người Tô Uyển Ân, tuyệt nhiên không muốn kẻ nào phá rối, là ai, là ai lại gọi đúng lúc như thế?
Chuông điện thoại vẫn vang lên từng hồi không dứt, giống như người gọi đang rất nóng lòng.
Tô Uyển Ân ngẩn người, cô không tắt chuông cũng chẳng nhận cuộc điện thoại ấy, nắm chặt chiếc di động trong lòng bàn tay, chỉ sau một thoáng, mu bàn tay trắng nõn của cô dần đỏ ửng, lại hơi run run, giống như sợ hãi, trong đôi mắt sáng quắt loé lên tia mất mát và mộng mị.
Toàn thân cô cảm thấy rét run, bên tai văng vẳng lại những lời nói tàn nhẫn của anh trong đêm tân hôn bi đát, cái nhìn thấu hận, rồi tới ánh mắt nhu tình đáng ghê tởm của anh trong những tháng ngày theo đuổi cuồng nhiệt, kết quả thì sao? Chẳng phải cũng chỉ toàn là dối trá hay sao, đằng sau sự oán thán, là một nụ cười ngắn và dốc, giống như đang tự giễu chính bản thân cô.

Ngây ngô hay ngu ngốc, mà để bản thân một lần nữa bị nhấn chìm trong hố sâu bùn lầy đáng sợ ấy!
Theo bản năng phản xạ, cô thẳng thừng đẩy người anh văng ra xa, sâu trong đáy mắt cô ẩn duật một mảng đen tăm tối, nhất thời khiến anh kinh hồn.
Loại người như anh, không đáng nhận được tha thứ!

Đúng thế! Không đáng, không xứng, hoàn toàn không xứng.
Ly hôn… cô muốn nhanh chóng ly hôn, để kết thúc chuỗi ngày cùng quẫn khổ đau này!
“Những gì anh cần tôi đều đã đáp ứng hết! Giờ thì anh có thể kí vào đơn ly hôn được chưa?”
Tô Uyển Ân có chút cà lăm, cô không thể không thừa nhận trong sự dịu dàng của người đàn ông này, còn có mấy phần yêu nghiệt, làm người ta không cẩn thận mà chìm vào trong đó, cư nhiên không thể cự tuyệt, càng không thể dùng chất xám điều phối cảm xúc.
Lạc Hạo Đình hoang mang, cứ giống như người đang sung sướng trên chín tầng mây, đột nhiên bị đẩy xuống mười tám tầng địa ngục, cú sốc này quá lớn, khiến đầu óc anh trở nên tê bại, không thể suy nghĩ được bất cứ điều gì.
Thân hình cao lớn như một hồi gió lốc, thiêu thân lao về phía cơ thể run run của người phụ nữ, đôi bàn tay rắn chắc ghì chặt lên hai bả vai gầy gò, trong mắt anh thoáng qua ánh sáng giảo hoạt bất biến.
“Em thực sự muốn ly hôn tới vậy sao? Em chắc chắn mình có thể thoát được khỏi anh được à? Em hoàn toàn không quan tâm tới sự sinh tồn của Tô Thế.”
Đôi mày của Lạc Hạo Đình nhướng lên, âm sắc như luồng gió thổi tới từ Bắc Cực, đóng băng người Tô Uyển Ân lại.

Vẻ mặt người đàn ông lộ ra mấy phần gian manh, mấy phần quỷ quyệt.
Tô Uyển Ân chết lặng, cô rất muốn hung hăng tát một cái lên khuôn mặt tươi cười của anh, đánh rơi sự tự tin trong mắt anh.

Nắm chặt bàn tay thành nắm đấm, trong lòng chất chứa trăm mối tơ vò, đau đớn và bất lực.
Giờ đây cô nên làm gì?
Cô thừa nhận, vận mệnh của Tô Thể hoàn toàn nằm ở trong tay anh, tuy dạo gần đây công ty làm ăn khá ổn định, nhưng chỉ cần bị Lạc Thị ảnh hưởng, thể nào Tô Thế cũng lao đao.
Anh rất biết cách nắm thóp điểm yếu của các tập đoàn khác, giống như đang nắm trong tay sinh mệnh của những người chủ quản kia vậy.
“Anh phải đẩy tôi tới bước đường này mới chịu sao? Tại sao? Tại sao phải ép tôi như thế chứ?”
Hai hàng nước mắt Tô Uyển Ân chảy dài, từng giọt từng giọt đắng cay nhỏ xuống mặt hồ bình lặng, hoà lẫn trong sự nóng hổi của hơi nước, tiêu tan trong chớp mắt.

Ánh mắt cô như lưỡi dao sắc bén, chăm chăm nhìn anh, muốn đục khoét trái tim anh, giết chết linh hồn anh .
“Vì anh không thể mất em, anh yêu em…”
Sắc mặt lạnh của Lạc Hạo Đình chuyển sắc rõ rệt, sự đau đớn bao trùm đôi con ngươi đen huyền, hoà lẫn sự tối tăm cùng từng cơn day dứt, tạo nên một mảnh tâm hồn đục ngầu không tên.
Con tim anh thình thịch nặng nề, như có tản đá nghìn cân đè nặng, linh hồn anh gần như tiêu tán, khi bị ánh mắt cô chĩa vào.

Anh hoàn toàn lạnh cóng, trong sự âm lãnh toả ra từ cơ thể mình.
“Yêu tôi?” Cong khoé môi cười nhạt, nụ cười hoà lẫn cũng nước mắt tuôn rơi, sâu trong cõi lòng Tô Uyển Ân trồi lên cảm giác đắng chát.

“Yêu tôi hay là muốn trói buộc tôi.

Anh nói anh yêu tôi vậy trước kia khi anh hành hạ, vũ nhục tôi, đã bao giờ anh cảm thấy có lỗi với tôi một chút nào không? Anh nói anh yêu tôi, vậy anh có bao giờ cho tôi cái tư cách được tự do chọn lựa không? Hay là… lời yêu mà anh nói chỉ ở trên đầu môi, chỉ xuất phát từ sự ích kỉ của anh, anh không muốn ly hôn với tôi vì sợ mất mặt, anh không muốn để tôi đi vì tôi đã là thói quen trong cuộc đời anh.”
Từng lời nói, từng giọt nước mắt của cô, như từng mảnh vỡ đang găm chặt nơi trái tim anh, vô tình đến đớn đau, nhưng lại không hề rơi một giọt máu nào.
Đau đớn nhất không phải là khi bị thương tới chảy máu, mà đau đớn hơn là khi rõ ràng biết bản thân mình bị thương, nhưng lại không có giọt máu nào chảy ra.

Vết thương da thịt có thể lành, nhưng sự tổn thương trong tim thì vĩnh viễn không bao giờ lành.
Đôi tay anh siết chặt bả vai cô hơn, khiến thân thể cô đau đớn, thâm tâm anh truyền tới nỗi xót xa vô ngần.
Sắc mặt cô tái nhợt như không có giọt máu nào chảy qua, khiến trái tim anh vụn vỡ, vô thức nới lỏng tay, đáy lòng đau như cắt, hai hàng nước mắt lặng thầm rơi xuống.
“Là thật lòng… anh rất yêu em.

Anh không thể để mất em, không thể nhìn em bên người khác.”
Cười khổ trong lòng, Lạc Hạo Đình tự nguyền rủ chính mình.

Đáng chết! Anh là loại đàn ông xấu xa nhất trong số những người đàn ông xấu xa, nhưng không sao, anh thà làm người xấu để giữ cô ở bên cạnh, chứ nhất định không thể nhìn cảnh cô vui vẻ bên cạnh người đàn ông khác.
Anh cũng là đàn ông, sao lại không nhận ra, cái cách mà Lục Cảnh Viêm đối với cô, rõ ràng là rất chân tình.
Năng lực chiếm hữu của anh vô cùng lớn, lớn tới mức trời đất cũng phải nể phục.
Dù là hận, hay là yêu, anh cũng chỉ muốn người đó là cô, suốt cả đời này, cô phải là vợ anh.
“Anh không cảm thấy nực cười sao? Cho dù anh có giữ lại được cái thể xác của tôi thì anh cũng sẽ không bao giờ có được linh hồn tôi.

Lạc Hạo Đình, anh ghê tởm hơn những gì mà tôi nghĩ.”
Cô không tiếc lời mắng nhiếc anh, trong lòng cô len lỏi một ngọn lửa thống hận, chỉ hận không thể lập tức thiêu chết người đàn ông kia.
Thật đáng khinh… Ngày trước, lúc còn theo đuổi, anh cũng từng nói yêu cô, tình yêu bao la như dải ngân hà, kết quả thì sao? Tình yêu của anh chỉ là một cái bẫy.
Bây giờ lại là gì đây? Trò chơi ái tình mộng mị sao? Đáng chết! Lẽ ra cô không nên tin lời anh mà tới đây!.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play