Mưa vẫn rơi rả rích như cũ, mưa vài ngày có một ngày trời trong.
Gần đây trong thôn có rất nhiều người đau bụng, đặc biệt là trẻ con, trong phòng khám của lão thầy lang gần như mỗi ngày đều có người, ngay cả trưởng thôn cũng đặc biệt chạy tới hỏi thăm, này là xảy ra chuyện gì vậy?
Lão thầy lang nheo mắt lại: "Sợ là có liên quan đến tiết trời này, thời tiết không tốt, khoảng thời gian này cho người trong thôn nấu nước sôi uống, đừng uống nước giếng."
"May là nước nhà chúng ta đều đun sôi, không ham uống nước lạnh." Nghe thấy Lục Vân Lãng cùng Lục Vân Xuyên trở về từ nhà trưởng thôn nói như vậy, Diêu Xuân Linh ôm Chỉ ca nhi nhẹ nhàng thở ra.
Lục Vân Lãng nói: "Không chỉ thôn của chúng ta, trưởng thôn nói Bình tiểu tử truyền tin về, gần đây trên trấn cũng có rất nhiều người đau bụng, đoán là thời tiết không tốt, nước bẩn, y quán gần đây vội chết mất thôi."
Bình tiểu tử nhà trưởng thôn làm thu chi ở tửu lâu trên trấn, hắn sẽ không nói dối.
"Thời tiết năm nay thế này không tốt, mưa lại không ngừng, người thì bệnh, hoa màu cũng sẽ bị hư hại." Diêu Xuân Linh nói.
Bởi vì vào thu mưa kéo dài, bắp trong ruộng sinh trưởng không tốt, nhìn ruộng bắp từng nhà trong thôn đều thấy sầu đến phát hoảng, đây chính là lương thực sống qua mùa đông.
Cũng may sau khi nghe lão thầy lang nói xong, triệu chứng đau bụng của người trong thôn tốt hơn rất nhiều, lại ngay cả nhà keo kiệt, cũng biết không thể tiếc chút củi lửa này, nước uống vào trong miệng phải đun sôi mới được.
Song tình hình trên trấn lại không xuất hiện lạc quan, Bình tiểu tử thường xuyên nhờ người khác trong thôn đi lên trấn bán đồ vật mang tin về, nói người trên trấn đến y quán xin chữa bệnh càng ngày càng nhiều, không chỉ có đau bụng, nhiều người còn phát sốt, đầu lưỡi ứ máu, thấy mà khiếp đảm.
Mỗi lần Bình tiểu tử đưa tin về, trưởng thôn đều sẽ gọi hán tử trong thôn đến nhà báo cho bọn hắn nghe.
Tin báo xong, nhóm hán tử trong sân nhíu mày.
"Không nghĩ tới trên trấn nghiêm trọng như vậy, chuyện này rốt cuộc là như thế nào, chúng ta đun nước sôi không phải đã tốt rồi sao?"
"Ai mà biết được, nghe sợ cực, ta vốn còn chuẩn bị ngày mai cùng tức phụ lên thị trấn bán vịt, thế này cũng chẳng dám đi nữa, nếu đi một chuyến lại nhiễm bệnh về, làm lỡ không ít việc đâu."
"Nói chứ, bây giờ bệnh này tới kỳ quặc, ta lớn thế này cũng chưa từng thấy qua nhiều người mắc cùng một triệu chứng như vậy, trái lại mẹ ta nói, giống như dịch bệnh kia xảy ra hồi bà còn trẻ......"
Người nọ đột nhiên im bặt, không nói nữa, cẩn thận dè dặt mà giương mắt nhìn trưởng thôn.
Trong tay trưởng thôn cầm thư còn chưa buông xuống, nghe thấy lời này lông mày lại nhíu chặt một chút.
Trong sân bởi vì chữ này mà nổ tung nồi.
"Không thể nào, người thôn chúng ta không phải đều tốt rồi sao, ta thấy này, do tự người trên trấn không chú ý, không đun nước uống, củi của bọn họ lại không phải chỉ tốn chút sức lên núi đốn như chúng ta, mà phải mua bằng tiền đó."
"Ta cũng thấy thế, Tam Trụ, đừng nghe mẹ ngươi dọa người."
"Đúng, lại không tệ thế đâu, còn có phủ thành mà, khẳng định phủ thành sẽ không mặc kệ, sợ là qua hai ngày sẽ phái thầy lang xuống."
Tam Trụ gãi gãi đầu: "Cũng là ta không cẩn thận nói hớ như thế, đừng nghe ta, nghe trưởng thôn nói."
Trưởng thôn nhìn đám hán tử này ngươi một lời ta một câu, sắc mặt ngưng trọng nói: "Đừng tranh cãi nữa, tin báo xong rồi, các ngươi đều đã biết tình hình trong thị trấn, không quan tâm là bệnh gì, về nói cho người trong nhà một tiếng, mấy ngày nay không cần thiết lên thị trấn thì đừng đi."
Lúc Lục Vân Xuyên từ nhà trưởng thôn về đến nhà, Sầm Ninh đang xông ngải cứu ở trong sân.
Ngải cứu buộc lên mái hiên lúc Đoan Ngọ, đã phơi khô từ lâu, Sầm Ninh thường ngắt một nắm xuống đốt xông ở trong sân, không những có thể phòng muỗi, ngải cứu đốt lên còn tản ra một luồng hương thơm dịu.
Thấy Lục Vân Xuyên về, Sầm Ninh hỏi: "Sao rồi, lần này trưởng thôn nói gì vậy?"
Lục Vân Xuyên giúp Sầm Ninh châm lửa một nắm ngải cứu, nói: "Tình hình trên trấn ngày càng gay go."
"Sao lại thế?" Sầm Ninh kinh ngạc nói, "Lão thầy lang có thể chữa khỏi cho chúng ta, y quán trên trấn không chữa hết cho bọn họ sao?"
Lục Vân Xuyên nhíu mày: "Có lẽ vậy, vấn đề của thôn chúng ta là do nước, nhưng trên thị trấn...... không chỉ là vấn đề về nước."
"Vậy còn có cái gì?" Sầm Ninh hỏi.
Lục Vân Xuyên nói: "Không biết, xem y quán trên trấn có thể tìm ra ngọn nguồn hay không thôi, gần đây ta sẽ không đi lên thị trấn nữa."
Sầm Ninh nghe xong dứt khoát gật đầu, nếu như trên thị trấn thật sự nghiêm trọng như vậy, y cũng không yên tâm để Lục Vân Xuyên đi.
Thoáng thấy chuồng gà ở phòng sau, Lục Vân Xuyên cầm lấy xẻng: "Ta đi quét tước chuồng gà."
Sầm Ninh đang xông ngải cứu sửng sốt một chút, không phải ngày hôm qua mới vừa quét tước qua sao?
Nhà nhà trong thôn đều nuôi gia súc, gà vịt ngỗng thỏ, nhà khác giàu một chút còn nuôi heo dưỡng bò. Nuôi súc vật đương nhiên sẽ có phân, chỗ phân này đều hữu dụng với nhà nông, tự nhiên sẽ phải giữ lại, tới ngày mưa dầm như này, mùi là khó ngửi nhất.
Trong nhà chỉ nuôi mấy con gà, hơn nữa thích sạch sẽ dọn dẹp cần mẫn, so với nhà khác trong thôn đã tốt hơn rất nhiều, sẽ ít có mùi.
Lục Vân Xuyên cầm xẻng thu dọn chuồng gà, lại cọ sạch nhà xí, làm xong chút việc này cũng không ngơi tay, lại làm sạch hết chỗ nước đọng từ ca lọ chậu bồn trước nhà sau phòng thậm chí là trong sân, trời đầy mây mà bận bịu ra một thân mồ hôi.
Thời điểm Sầm Ninh nấu xong cơm gọi hắn ăn, hắn đang xông ngải cứu đầy sân, ngay cả vườn rau cũng thả một nắm.
Buổi tối nằm ở trên giường, Sầm Ninh nằm trong lồng ngực Lục Vân Xuyên như cũ, nghĩ tới nghĩ lui cảm thấy hôm nay tướng công hơi là lạ, cọ cọ cằm Lục Vân Xuyên khẽ nói: "Ngươi có việc giấu ta."
Lục Vân Xuyên theo bản năng muốn đáp không có, Sầm Ninh lại nói: "Ngươi không nói ra đêm nay ta sẽ ngủ không ngon."
Trải qua chuyện Lan tỷ nhi lần trước, Sầm Ninh liền lấy cái này trở thành đòn sát thủ, phần lớn thời gian Lục Vân Xuyên đều thuận theo y, cho nên số lần có thể sử dụng chiêu này không nhiều lắm, nhưng lần nào cũng hữu hiệu.
Quả nhiên, Lục Vân Xuyên bất đắc dĩ mà khẽ thở dài, bàn tay lớn sờ sờ mặt Sầm Ninh.
"Rốt cuộc là chuyện gì vậy?" Sầm Ninh ngẩng đầu hỏi, ánh mắt nhìn Lục Vân Xuyên.
"Không phải chuyện gì, chỉ là phỏng đoán trong lòng ta." Lục Vân Xuyên dừng một chút nói, "Buổi chiều ở nhà trưởng thôn, Tam Trụ nói bệnh này đến thực kỳ quặc, mẹ hắn nói giống như là...... Dịch bệnh."
"Dịch bệnh?!" Sầm Ninh trợn tròn mắt.
Lục Vân Xuyên kể tường tận chuyện buổi chiều ở nhà trưởng thôn, "Cho nên trong lòng ta có chút lo lắng."
Dịch bệnh không phải chuyện đùa, tuy Lục Vân Xuyên chưa từng tự mình trải qua kinh nghiệm, nhưng hồi còn nhỏ hắn từng nghe ông bà nội kể, nói về trận dịch bệnh chết vô số người hơn ba mươi năm trước kia, đến cuối cùng thi thể cũng không có chỗ chôn, chỉ có thể lấy lửa đốt, trên đất trống ngoài thành lửa lớn thiêu xác cháy mấy ngày mấy đêm. Sau dịch bệnh, trong thành trống hơn phân nửa phòng ốc, đó là người một nhà đều đã mất giữa dịch bệnh.
Cho nên buổi chiều nghe Trụ Tử nhắc tới, lòng Lục Vân Xuyên vẫn luôn đè nén, sau khi về nhà dọn dẹp trước sau một lần mới thoáng an tâm, ông hắn nói, lúc dịch bệnh sợ nhất mấy cái đồ dơ bẩn ấy, phải thu dọn sạch sẽ mới được.
Thấy Sầm Ninh có hơi bị dọa sợ, Lục Vân Xuyên vỗ vỗ lưng y dỗ dành: "Đừng sợ, chỉ là ta lo lắng, biết đâu qua khoảng thời gian nữa liền tốt rồi."
Sầm Ninh chôn trong lồng ngực Lục Vân Xuyên gần chút nữa, tựa như an ủi chính mình nói: "Ừm, với lại giống như bọn họ nói, đến lúc đó phủ thành hẳn là sẽ phái người tới nhỉ, thầy lang của phủ thành y thuật lợi hại, sẽ luôn có biện pháp."
Nào ngờ phủ thành lúc này đã là ốc còn không mang nổi mình ốc*.
(*Gốc là 自顾不暇 /tự cố bất hà/: thân mình còn lo chưa xong)
Khuya hôm nay, nhà nhà đều đã tắt đèn vào giấc ngủ, có hai hán tử cõng sọt chạy từ đường núi vào thôn Vân Khê.
Hai hán tử do chạy nhanh mà thở hổn hển nhưng không chịu giảm chậm bước chân, một người trong đó bị vấp cục đá ven đường ngã ra đất, ngay lập tức lại bò dậy chạy tiếp, cũng không thèm phủi quần áo.
Trong thôn vang lên tiếng chó sủa, hai người chạy một mạch đến cổng nhà trưởng thôn, đập cổng kêu to.
"Cha, mẹ, mau mở cửa, không xong rồi!"
"Trưởng thôn, trưởng thôn mau mở cửa với, xảy ra chuyện lớn rồi!"
Tất cả các phòng trong nhà trưởng thôn truyền ra động tĩnh, thời điểm trưởng thôn vội vã khoác quần áo đẩy cửa phòng ra thì thấy mấy người con trai con dâu đều bị đánh thức, thậm chí đang khoác quần áo trông ra từ trong sân.
"Sao ta nghe thấy giống tiếng thằng út lắm?"
Lão đại bước nhanh đến sân, vừa mở cửa ra, Bình tiểu tử cùng Đại Lang nhà họ Chu đang đứng bên ngoài.
Không đợi người trong nhà lên tiếng hỏi.
Khuôn mặt Bình tiểu tử trắng bệch nói: "Cha, không hay rồi, dịch bệnh bùng phát rồi."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT