☆Quay lại hiện trường vụ án.
Tất cả đi rồi, trong căn phòng chỉ còn lại một mình anh.
Phạm Tuấn nhặt đóa ngọc lan trên ngực Trần Bình.
Lại là ngọc lan, xem ra kẻ đó vẫn còn ở nơi này, nhưng là ai trong số bọn họ.
Kẻ đó nhất định phải rất thân quen với nạn nhân, bằng không trên gương mặt ông ta sẽ không lưu lại sự kinh ngạc trước khi chết.
Người có thể khiến ông ta mở cửa mời vào, anh đưa mắt nhìn ly rượu vang trên bàn.
Nơi này chỉ có một ly, anh đi thẳng đến bên kệ cầm lấy từng chiếc ly một đưa lên mũi ngửi.
Quả nhiên không sai là cái này, mùi vang còn lưu lại, chứng tỏ nó vừa mới được dùng.
Cho dù đã được rửa và lau sạch, nhất thời vẫn còn lưu lại hương rượu.
Thứ có thể độc chết một người trong vòng vài phút, hiện tượng cơ co quắp.
Mắt mũi miệng và cả tai đều chảy máu.
Không sai, tất cả những vụ án trước kia đều cùng một cách thức.
Một mình cũng không thể làm được gì, Phạm Tuấn đành xuống đại sảnh.
Cũng may Trần Bình cho sửa chữa lại nơi này, cũng có lắp điện thoại để nhận đấu giá từ xa.
Anh gọi một cuộc gọi yêu cầu chi viện, cũng bảo bọn họ đều pháp y đến.
Tất cả những người ở đây ai cũng không tránh khỏi hiềm nghi, cần phải lấy khẩu cung từng người một.
Đêm trong căn biệt thự, không khí âm u chết chóc bao trùm khắp nơi.
Không một ai dám bước khỏi vị trí của mình.
Huyền thoại về đoạn đèo này cùng với biệt thự Hoa Mộc Lan, một lần nữa lại hiện lên trong tâm trí mỗi người bọn họ.
Chuyện kể rằng, ngôi nhà này được xây dựng bởi một tên bá hộ vào năm 1940, nằm ngay đầu dốc lên đèo Mộc Lan, nên mới có tên gọi biệt thự Hoa Mộc Lan.
Tên kia có một cô nhân tình, một lần hắn tổ chức một buổi dạ vũ thác loạn, muốn để cho cấp dưới của mình cùng nhau vũ nhục cô.
Cô nhân tình vì kháng cự đã bị hắn bắn chết tại chỗ.
Sau đó hắn vứt thi thể cô gái xuống chiếc giếng sau nhà.
Từ đó về sau, thỉnh thoảng vào ban đêm, có người sẽ nghe thấy giọng ca ai oán phát ra bên sườn đèo, có khi là tiếng khóc nỉ non, lúc lại là tiếng cười ghê rợn.
Có người còn thấy một người phụ nữ ăn mặc vô cùng lộng lẫy đứng ở ngã tư vẫy tay bắt xe, đi đến đoạn đèo này thì đột nhiên biến mất.
Một thời gian sau, tên bá hộ này cũng bị giết chết rất dã man, không rõ nguyên do.
Mà bây giờ có người đang nằm phơi xác trên lầu ba kia, càng khiến bọn họ tin rằng.
Đó chính là hồn ma nữ đang báo thù, vì họ đã dám xâm phạm vào nơi ở của người đã khuất.
Hơn một tiếng sau, tiếng động cơ xe truyền đến phá tan bầu không khí tĩnh lặng, làm ai cũng thoáng giật mình.
Một tiểu đội được trang bị đầy đủ khí giới đi vào.
Trên vai họ là phù hiệu màu đỏ, nhìn qua sẽ thấy một quần đảo nhỏ màu trắng bên trên cắm một thanh kiếm, được một con rắn cuộn mình bao bọc lấy.
Đây chính là phù hiệu của trường sĩ quan quân đội quốc gia.
Trường quân sự lớn nhất nước, đào tạo lực lượng quân đội cho quốc gia, thuộc tổng cục quân huấn bộ tổng tham mưu.
Người có thể điều động được bọn họ, xem ra tên Phạm Tuấn kia là một kẻ không dễ dây vào.
Tư Lan ngồi trong một góc đưa mắt quan sát hết thảy.
Người dẫn đầu đi vào nghiêm chào với Phạm Tuấn, dõng dạc đọc khẩu hiệu.
"Tổ quốc, trung thành."
Anh đưa tay nghiêm chào đáp lại, sau đó hạ tay xuống.
Tiểu đội trưởng lục quân Võ Thành Tâm dẫn theo vài quân y theo anh lên lầu.
Sau một hồi khám nghiệm, đúng như những gì anh dự đoán, pháp y cũng kết luận là chết do trúng độc rắn.
Phạm Tuấn rơi vào trầm ngâm.
"Thiếu tướng tiếp theo chúng ta phải làm gì?"
Võ Thành Tâm có chút mờ mịt, cậu chỉ là một quân nhân, không phải cảnh sát, càng không biết phá án như thế nào.
"Thành Tâm cậu chia người ra lấy tất cả lời khai của mọi người.
Từ khoảng 8 giờ đến 10 giờ 30 phút họ đã ở đâu, làm gì, cùng với ai? Tất cả không được bỏ sót."
"Rõ."
Võ Thành Tâm nhận lệnh lập tức bắt đầu vào công việc.
Phạm Tuấn đứng trên lầu hai nhìn xuống, ánh mắt lại cố ý đặt lên cô gái trong bộ váy đỏ kia.
Anh vì sao cảm thấy, rất có thể cô ta chính là chìa khoá mở ra chiếc hộp pandora.
Cảm nhận được có ánh mắt đang nhìn mình, nhưng Tư Lan không hề ngẩng đầu.
Xem ra đêm nay sẽ là một đêm mất ngủ.
Phạm Tuấn đi xuống lầu, trực tiếp đến lấy khẩu cung của cô.
"Tên?"
Âm điệu lạnh lẽo, không đầu không đuôi, đôi con ngươi như diều hâu đang nhìn con mồi.
Chỉ cần con mồi sơ sẩy một chút, nó sẽ nuốt chửng vào trong bụng.
Nếu không phải Tư Lan vốn đã quen, chỉ sợ thời khắc bị ánh mắt kia nhìn trúng, cô đã bị chiếu tướng rồi.
"Tư...!Lan."
Tư Lan cái tên này giống như một phát súng lần nữa nổ tung trong đầu Tuyết Lan.
Cô nhìn người đàn ông trước mặt, nhớ lại lúc nãy anh ta giới thiệu với mọi người.
Phạm Tuấn thiếu tướng quân đội quốc gia, Tư Lan chẳng lẽ là Tư Lan nữ gián điệp cao cấp của Tân Nam Á..