Cho đến khi Trình Hạo đứng ngay ngắn trong sân, nhìn thấy Thường Duật và Dư Xuyên cùng nhau đi ra khỏi vườn thuốc, trên tay mỗi người đều cầm một nắm thảo dược có hoa màu xanh.

"Dư Xuyên!" Trình Hạo nghiêng người lại gần, "Tối hôm qua..."

"Hừ!" Dư Xuyên quay đầu đi, vành tai đỏ bừng cho thấy y vẫn chưa tha thứ cho Trình Hạo, "Tôi không muốn nói chuyện với cậu!"

"Tôi chỉ muốn nói cảm ơn anh", Trình Hạo nói, "Nếu anh không đưa tôi vào trong phòng, chắc tôi đã bị cảm chảy cả nước mũi rồi."

"Không phải tôi." Dư Xuyên đứng tại chỗ, vẻ mặt không vui.

"Không phải anh thì còn ai vào đây?" Trình Hạo muốn sờ sờ đầu của y, "Anh đó, miệng dao găm tim đậu hũ."

Dư Xuyên né tránh, "Dù sao cũng không phải tôi!"

Thường Duật liếc nhìn từng người một rồi bình tĩnh nói: "Đã muộn rồi, đi càng sớm càng tốt."

Trương Thiên Sư mặc đồng phục thiên sư chắp vá của mình, đi đến hỏi: "Sư phụ Thường Duật, những nắm cỏ này ngài nhổ để làm gì vậy?"

Thường Duật vung tay gọi Bảo Kiếm tới, giải thích: "Đây là cỏ đuổi rắn. Ở rừng núi gần đó có rất nhiều côn trùng độc, chúng ta có thể dùng đến nó."

Hắn ta vừa dứt lời, Bảo Kiếm không biết từ đâu nhảy ra, dùng sức nhảy lên vai Thường Duật. Sức nặng rắn chắn của nó khiến Thường Duật phải rên lên.

"Meo meo ~" Bảo Kiếm kêu lên đầy bất bình, cố gắng thu mình nhỏ lại một chút.

"Hai năm qua con đã cho nó ăn cái gì?" Thường Duật không nhịn được hỏi.

"Thức ăn cho mèo, đồ hộp cho mèo, sữa dê, bột lòng đỏ trứng, cá biển..." Trình Hạo nghĩ đến lần đầu tiên nhặt Bảo Kiếm, cả người nó gầy như chuột, "Ngày thường ông không cho nó ăn gì đúng không!"

Thường Duật lắc đầu, "Nó là mèo linh. Từ nhỏ dùng linh lực cũng đủ duy trì thể năng. Nếu con cho nó ăn thức ăn thông thường, sẽ là một gánh nặng cho nó."

"Thật sao?" Trình Hạo nhìn Bảo Kiếm, thấy nó hơi lắc đầu, bèn nói: "Rõ ràng là ông ngược đãi nó, mèo ăn thịt cá là chuyện đương nhiên, ông vì những ham muốn ích kỷ của bản thân lại không cho nó ăn. Nếu nó chỉ ăn những thứ linh lực mà ông nói chắc chắn sẽ bị suy dinh dưỡng không thể lớn lên! Mèo không lớn có thể linh hoạt hơn một chút, nhưng tuổi thọ của chúng chắc chắn sẽ không dài."

Thường Duật bị hắn nói không đáp trả được, thở dài, "Có lẽ vậy."

Thấy hắn ta không còn nói nữa, Trình Hạo bám vào bên cạnh Dư Xuyên, nịnh nọt: "Linh thể của anh vừa được chữa trị xong, để tôi cõng anh đi!"

"Không cần!" Dư Xuyên từ chối.

"Vậy tôi giúp anh cầm những đám cỏ này, trên lá hình như có mấy con sâu nhỏ!"

Dư Xuyên do dự một chút, liền nhìn đi nhìn lại cỏ đuổi rắn trong tay, "Ở đâu?"

"Đây này!" Trình Hạo chỉ vào một điểm đen trên thân cỏ.

"Đây là... sâu sao?" Dư Xuyên nghi ngờ hỏi.

"Đây là trứng sâu, nó sẽ sớm thoát ra khỏi vỏ trở thành một con sâu bướm!"

Dư Xuyên ghét bỏ đưa nắm cỏ cho hắn, "Cho cậu!"

Trình Hạo nhận lấy, lợi dụng tình huống thu hẹp khoảng cách giữa hai người, nói nhỏ: "Chuyện đó... tôi xin lỗi."

"Chuyện gì?"

"Tối hôm qua tôi hôn anh, là lỗi của tôi..." Trình Hạo trầm giọng nói, "Anh đừng tức giận nữa được không?"

Dư Xuyên mím môi, "Vì sao cậu lại muốn hôn tôi?"

"Bởi vì... tôi thấy anh quá đáng yêu nên không nhịn được."

"Cậu!" Cả người Dư xuyên đỏ bừng như con tôm càng đỏ, "Sau này cậu không được hôn tôi nữa!"

"Được..." Trong lòng Trình Hạo lại thêm một câu: Tôi sẽ cố gắng hết sức!

Cả bốn người đi ra khỏi thung lũng nhanh chóng đi đến một cây cầu, mọi người đều dừng bước.

Trong lòng Trương Thiên Sư sợ hãi nói: "Cây cầu này quá biến thái!" Nhìn thấy ánh mắt của Thường Duật, hắn ta nhanh chóng nói: "Nhưng thiết kế rất thông minh, có thể đảm bảo sẽ không có ai đột nhập được!"

Trình Hạo liếc nhìn cây cầu gỗ rất bình thường này, hai bên cầu được dựng đơn giản bằng ba tấm gỗ, dài khoảng sáu bảy thước, bề ngang chỉ có thể chứa một người.

Dưới cầu là dòng sông, mặt nước phẳng lặng như gương, thoạt nhìn cũng không sâu, thế nhưng Trương Thiên Sư đã nói như vậy làm hắn cũng không biết có gì nguy hiểm.

"Sao vậy?" Trình Hạo vừa đi vừa ném cỏ đuổi muỗi, đi tới bên cạnh cây cầu, "Cầu này có vấn đề gì sao?"

"Trình Hạo!" Hai giọng nói đồng thanh hét lên.

Thường Duật lập tức khuỵu gối chỉ hai ngón tay, cảnh vật xung quanh đột nhiên thay đổi.

Ban đầu cảnh vật vẫn là núi non rừng rậm, nhưng trong chốc lát khung cảnh yên tĩnh có cây cầu nhỏ và dòng nước chảy đã tan biến. Mà giờ đây những gì hiện ra trước mắt mọi người đã trở thành vách đá trên đỉnh núi, cây cầu nhỏ mất đi lớp ngụy trang trở lại thành ba sợi dây mảnh dẫn đến ngọn núi đối diện.

Trình Hạo đứng ở trên đỉnh vách núi, phía trước một tấc nữa là vực sâu khó dò, đáy vách núi dường như có sức hút nào đó không khỏi hút ý thức của hắn xuống, khiến Trình Hạo cảm thấy choáng váng.

"Cái này... nếu ai đó không biết rồi đi lên trên cầu thì sao?" Trình Hạo nhanh chóng lùi lại, đầu óc choáng váng dựa lên người Dư Xuyên.

Trương Thiên Sư như xem kịch vui hỏi ngược lại hắn: "Nếu anh bước lên dây mà không có bất kỳ biện pháp phòng vệ nào thì điều gì sẽ xảy ra?"

"Ngã?" Trình Hạo nhân cơ hội ôm cổ Dư Xuyên, ậm ừ: "Hình như tôi có hơi sợ độ cao, tôi sắp ngất đi rồi..."

Dư Xuyên lẩm bẩm: "Ai cho cậu dựa gần như vậy!" Nhưng lại không đẩy hắn ra.

Cả người Trình Hạo gần như treo lên người Dư Xuyên, hỏi Trương Thiên Sư, "Lần trước anh đến đây như thế nào?"

"Bịt mắt rồi bò theo dây thừng!"

"Sao lại bịt mắt? Anh cũng sợ độ cao à?"

Trương Thiên Sư nói: "Anh không nhận ra có điều gì đó không ổn ở vách đá này hả?"

"Đúng rồi... tôi nói chứ, tự dưng tôi đột nhiên lại sợ độ cao như vậy, sao lại thế?"

Thường Duật trả lời: "Vách đá này không có gì đặc biệt, nhưng ở dưới chân núi ta có bày trận pháp. Người đi ngang qua từ trên cao rất dễ bị nó thu hút rơi khỏi vách đá."

Trình Hạo thầm mắng: "Quả nhiên biến thái, ra tay cũng độc ác!"

"Nhưng tới được nơi này chắc chắn không phải người bình thường. Những người tới đây nhất định là không có thiện ý. Bất đắc dĩ ta mới phải bày trận pháp này như một phương án cuối cùng." Thường Duật giải thích với Trình Hạo.

"Ồ," Trình Hạo bị hắn ta nhìn thấu tâm tư, cười ngượng ngùng, "Vậy thì... chúng ta làm cách nào để đến đó?"

Trương Thiên Sư hỏi Thường Duật, "Có giống như lần trước không?"

Thường Duật lắc đầu, quay lại hỏi Trình Hạo, "Thuật ngự phong (cưỡi gió) con biết được bao nhiêu rồi?"

"Cũng được hết rồi!" Trình Hạo nhớ lại từng ý nội dung trong sách.

"Được rồi, vậy con và Dư Xuyên đi cùng nhau, ta sẽ dẫn Thiên Chu và Trương tiểu hữu đây." Sau khi Thường Duật nói xong, nắm lấy Trương Thiên Sư còn chưa kịp phản ứng, ngón chân điểm vào sợi dây, dễ dàng đi tới phía đối diện.

Trình Hạo tự nghĩ, Thường Duật thật sự tin tưởng hắn!

Mắt thấy hai người kia đã đi qua rồi, hắn không còn cách nào khác là duỗi thẳng eo rời khỏi người Dư Xuyên, hoạt động cẳng chân một chút.

"Lúc dùng thuật ngự phong, trong lòng không được có tạp niệm, đừng nhìn dưới chân." Giọng của Thường Duật từ xa vọng lại.

"Hiểu rồi!" Trình Hạo đáp, rồi nói với Dư Xuyên, "Ôm chặt tôi."

Dư Xuyên ôm eo hắn, "Cẩn thận."

Cảm xúc mềm mại từ phía sau lưng truyền đến, trái tim của Trình Hạo lại đập thình thịch không kiểm soát được, hắn không thể giữ cho tâm trí của mình thoát khỏi những suy nghĩ lung tung.

"Đừng lo!" Hắn hứa với Dư Xuyên.

Cuối cùng hắn cũng bình tĩnh lại, Trình Hạo nâng hơi thở, thầm niệm một câu chú, cảm thấy cả mình và Dư Xuyên nhẹ nhàng như lá trong núi, từ từ theo gió bay lên.

Trình Hạo khống chế phương hướng, lơ lửng trên vách núi, khoảng không dưới sợi dây dường như biến thành một bàn tay khổng lồ vô hình, cố gắng nắm lấy chân hắn. Cổ họng Trình Hạo thắt lại, hắn giẫm lên sợi dây ở giữa chống lại dục vọng mãnh liệt nhìn xuống.

Nhưng càng cẩn thận lại càng lo lắng quá mức. Mỗi bước đi của Trình Hạo như mắc vào vũng lầy, động tác nhấc chân trở nên rất nặng nề, choáng váng trong não cũng dần dần trở nên mạnh mẽ hơn.

"Trình Hạo, đừng nhìn xuống!" Giọng nói của Dư Xuyên như suối trong vắt, rót vào đầu hắn.

Lúc này Trình Hạo mới nhận ra không biết từ lúc nào đầu hắn đã cúi xuống vực sâu vô định. Trên trán chảy ra vài giọt mồ hôi lạnh, hắn bình tĩnh lại tăng nhanh tốc độ, cuối cùng đưa Dư Xuyên về phía đối diện.

"Con làm rất tốt." Thường Duật gật đầu với hắn.

Trương Thiên Sư cũng hoài nghi nhìn hắn, "Tôi đang chuẩn bị đi cứu anh luôn đây, vậy mà anh lại tới được rồi!"

"Anh nghĩ ai cũng đều giống anh chắc!" Chân Trình Hạo mềm nhũn, lại đè lên người Dư Xuyên, "Tôi lại bắt đầu cảm thấy chóng mặt rồi..."

Trương Thiên Sư nói, "Cứ giả bộ!"

"Tôi có giả bộ đâu! Trận pháp phía dưới thật sự rất biến thái, suýt chút nữa đã bị lừa, đầu tôi còn choáng váng đây." Nói xong, Trình Hạo nắm lấy tay Dư Xuyên, "Tôi đứng vững không nổi, đỡ tôi một chút..."

Thường Duật nhìn hắn.

Như có thần giao cách cảm giữa hai cha con, Trình Hạo lập tức lắc đầu: "Không cần ông giúp, để tôi nghỉ ngơi một chút là được!"

Thường Duật hiểu ra, tiếp tục dẫn mọi người đi về phía trước.

"Cậu có bị nặng lắm không?" Dư Xuyên lo lắng xem xét trán Trình Hạo.

Trình Hạo yếu ớt nói: "Không sao, chỉ là hơi chóng mặt buồn nôn mà thôi..."

"Vậy nghỉ ngơi chút đi?" Dư Xuyên đề nghị.

"Không cần, không cần," Một nụ cười ranh mãnh thoáng qua trong mắt Trình Hạo, "Hay là anh giúp tôi xoa xoa chút đi..."

"Xoa xoa?"

Trình Hạo nói: "Thế này đi, tôi cõng anh trên lưng, anh giúp tôi xoa huyệt thái dương một chút, như vậy tôi sẽ nhanh chóng khỏe lại..."

Nhìn dáng vẻ uể oải của Trình Hạo, Dư Xuyên vẫn có chút mềm lòng, "Được rồi..."

Trình Hạo cắn cỏ đuổi rắn trong miệng, cõng Dư Xuyên trên lưng, đi từ từ ở phía cuối đội hình.

"Có tốt hơn chưa?" Ngón tay Dư Xuyên giống như đang đánh đàn, nhẹ nhàng khiêu khích thái dương.

"Tốt hơn nhiều rồi, nhưng không phải hoàn toàn..." Mồm miệng Trình Hạo không rõ đáp lại, nhưng khuôn mặt anh tuấn lại rất rạng rỡ, như được nạp điện tràn đầy.

Trương Thiên Sư không muốn nhìn hai người phía sau mình, đành phải phàn nàn với Thường Duật: "Sư phụ Thường Duật, Trình Hạo thực sự là con trai của ngài sao? Tính cách của hai người sao lại khác xa nhau quá..."

Thường Duật nhẹ giọng nói: "Là lỗi của tôi, nếu lúc trước tôi lựa chọn giữ nó ở bên mình có lẽ dáng vẻ nó sẽ không như ngày hôm nay."

"Nhưng tại sao ngài muốn..." Trương Thiên Sư suy nghĩ hồi lâu, nhưng vẫn không nghĩ ra được từ ngữ uyển chuyển nào để nói.

"Tại sao tôi lại bỏ rơi nó?" Cuối cùng vẫn là Thường Duật phá vỡ, cười nhạo bản thân, "Tâm Trừng vì sinh nó ra mà chết, đây là nút thắt trong lòng tôi."

"Tâm Trừng? Có phải là vợ của ngài... là mẹ của Trình Hạo sao?"

"Đúng vậy... Cô ấy là một người phụ nữ rất thông minh, nhưng không may từ khi sinh ra đã mắc nhiều bệnh, cả đời khó khăn. Tôi đã trồng rất nhiều loại thuốc cho cô ấy, nhưng không có loại nào có thể chữa khỏi bệnh của cô ấy cả."

"Là bệnh gì vậy?" Trương Thiên Sư tò mò hỏi.

"Đó là một căn bệnh di truyền trong gia tộc chúng tôi..." Thường Duật miễn cưỡng nói thêm, "Cho dù không có Trình Hạo, cô ấy cũng không có nhiều thời gian. Vài năm cuối đời, cô ấy đột nhiên quyết định sinh cho tôi một đứa con."

Trương Thiên Sư thở dài: "Vậy sự ra đời của Trình Hạo đã đẩy nhanh cái chết của vợ ngài?"

"Đúng vậy. Tôi nhìn cơ thể Tâm Trừng lạnh đi từng chút một. Lúc đó, tôi không thể chấp nhận đứa bé đó một chút nào, cho dù nó là máu thịt của tôi."

"Bà ấy sẵn sàng dùng sinh mạng của mình sinh ra một đứa con cho ngài. Chắc chắn bà ấy rất yêu ngài." Trương Thiên Sư suy nghĩ rồi nói, "Thực ra, tôi nghĩ... bà ấy muốn để Trình Hạo thay bà ấy ở bên cạnh ngài vào những ngày sau này."

Khi Thường Duật nghe những lời này, trái tim chợt đau xót, đột nhiên dừng bước chân.

- -----------------

Tác giả: Cốt truyện còn một phần ba, nội dung còn lại viết Trình Hạo sủng bé công nhiều hơn chút.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play