"Những người đi cùng chúng ta đâu?" Trình Hạo quay lại, ở giữa bãi đậu xe rộng rãi chỉ có một mình Dư Xuyên ngồi trên xe lăn, ngoài ra không có ai khác. Gió núi thổi bay phần phật ống tay áo của y, gần như muốn thổi bay y đi.
Dư Xuyên khó khăn ngẩng đầu lên, một đám mây đen xoắn thành vòng xoáy tụ ở trên đầu y, gió cuốn lá rừng, càng ngày càng thu hút lực mạnh, lấy thế núi cao dùng sức áp sát tới gần y.
"Dư Xuyên!" Trình Hạo buông tay đang đỡ cây ra, chạy tới đè lấy xe lăn, "Xảy ra chuyện gì vậy!"
"Tôi cũng không biết!" Dư Xuyên cảm thấy giọng nói của mình như bị thổi bay.
Thế mà chỉ trong thời gian nói một câu, gió lại càng mạnh khiến hai người họ ở giữa tâm bão gần như không thể đứng vững.
"Đi mau!" Trình Hạo hét lên.
Dư Xuyên cũng thấy có gió thổi tới, dù sao lúc này cũng không có ai, nên đơn giản từ bỏ xe lăn, cùng nhau chạy về phía núi.
Gió mạnh tràn xuống đường núi quanh co lại càng thêm hỗn loạn, hai người bị gió lật nghiêng mấy lần chỉ có thể ở trên mép vực.
"Không được, con đường này quá rộng, gió có thể dễ dàng thổi qua!" Trình Hạo lập tức từ bỏ đường lớn, dắt Dư Xuyên vào một con đường hẹp.
Hầu hết đường trên núi đều được lát bằng bùn và cát, tuy hơi lầy lội nhưng may mắn là cây cối rậm rạp nên có thể hóa giải được áp lực phía sau cho hai người rất nhiều.
Nhưng không biết có phải đã nhìn thấu suy nghĩ của bọn họ hay không, đoàn gió cực lớn cũng thay đổi, lập tức chia thành nhiều luồng khí nhỏ, khéo léo như rắn, bao vây phía sau, đuổi theo hai người không ngừng nghỉ.
Hai người loạng choạng trên đường đi, Trình Hạo hết hơi thở dốc, hắn dành thời gian nhìn về phía sau, những cơn gió đó có thể so sánh với tên lửa theo dõi tự động không thể thoát khỏi chúng, thảm thực vật ven đường đều bị chúng thổi nát.
"Ngọn gió này sao ác thế!" Trình Hạo không ngừng bước, thầm mắng vài câu.
Dư Xuyên cũng cau mày chạy tới một con đường núi, thấy hai bên có vách núi cao ngất, đột nhiên có tảng đá chắn đường, không khỏi lớn tiếng nhắc nhở: "Cẩn thận!"
Trình Hạo đột ngột phanh gấp, suýt chút đã đưa Dư Xuyên đụng vào tảng đá.
"Không còn cách nào!" Dư Xuyên đẩy mạnh hòn đá khiến con đường bị chặn này, nhưng không thấy có chút dịch chuyển nào.
Tiếng gió phía sau truyền đến từ xa đến gần, vài ngọn gió đột ngột phối hợp với nhau, thế như mũi tên dài, hai người nhìn tảng đá không thể chạm tới trước mặt mà căng thẳng không ngớt.
Thời điểm đang nhìn xung quanh, Trình Hạo đột nhiên nhìn thấy một hố đất lõm dưới đáy của tảng đá.
Ngay khi luồng gió dài mạnh như mang sức mạnh ngàn quân lao tới, Trình Hạo nhào tới ôm Dư Xuyên nhảy xuống hố.
"Đùng!" Một tiếng động lớn khiến đất rung núi chuyển, gió đập vào tảng đá như thuốc nổ bắt lửa, trong nháy mắt chia năm xé bảy.
Trình Hạo ôm Dư Xuyên trong lòng, đá vụn văng khắp người hắn, áo khoác bị cắt, sau lưng đau âm ỉ, có lẽ đã đập vào bả vai.
Vết thương trên lưng của Trình Hạo bị cộm đến tê rần, nhưng không đau lắm. Hắn nhìn xung quanh, bỗng dưng vô tình đi tới một động núi xa lạ, nhìn tình cảnh thê thảm dưới chân, nói: "Vừa rồi thật là có gió hả? Không phải là vũ khí khái niệm mới đó chứ? Bom nguyên tử còn không chính xác như vậy đâu!"
"Đó không phải là một cơn gió bình thường," Dư Xuyên nói, "Chắc hẳn là thực gió trong bốn phép biến hóa."
"... Thực gió? Anh biết? Có phải là tên Thường Duật gì kia dạy anh không!" Nhắc tới Thường Duật, Trình Hạo không hiểu sao lại thấy ngứa răng.
"Không có, anh ta chưa từng sử dụng nó trước đây. Tôi từng thấy trong sách của anh ta." Dư Xuyên cũng thấy rất kỳ lạ, "Nhưng anh ta nói với tôi là sức mạnh của bốn phép biến hóa này uy lực rất lớn, tuyệt đối không đẽ dàng sử dụng..."
Trình Hạo xua tay, "Dẹp đi! Anh nghĩ xem địa bàn chùa Như Ý là của ai? Không phải hắn thì còn ai?"
Dư Xuyên lắc đầu, sau đó cắn môi, "Trước tiên đừng nhắc tới nữa, bây giờ còn có chuyện xấu hơn..."
"Có chuyện gì?"
"Trong bốn phép biến hóa, sau thực gió sẽ tới khô lôi (sấm sét), ly hỏa (lửa) và địa chấn (động đất)... mỗi một loại đều là phép thuật có thể đưa con người vào chỗ chết." Dư Xuyên nhìn lên bầu trời, phát hiện bầu trời không vì thực gió tan biến mà trở nên sáng sủa, trái lại càng âm u hơn.
Trình Hạo muốn nói gì đó, chỉ nghe Dư Xuyên lo lắng nói: "Không kịp giải thích, chúng ta phải nhanh chóng tìm chỗ tránh sét."
Nói xong, y giơ tay lên, ngón trỏ chỉ lên không trung, sau đó hướng về một phương hướng, "Nơi đó có một cái động, chúng ta đi trốn trước!"
Ở trên núi bôn ba không thể so với đất bằng, thường thường đi cả buổi đều là đi vòng quanh, có khi mất rất nhiều thời gian nhưng chỉ là đi từ đỉnh núi quanh co sang ngọn núi khác mà thôi.
Thỉnh thoảng, từ bên trong khe núi vang lên tiếng gầm rú của chim chóc và dã thú, hai người đều phải cẩn thận từng li từng tí. Trình Hạo luôn cảm thấy từ bụi cây bên cạnh sẽ xuất hiện một con mãnh thú, nhưng không có nguy hiểm gì, ước chừng con mãnh thú cũng sợ thời tiết xấu như vậy, cuối cùng trước khi tiếng sấm vang lên, hai người đã chạy tới hang động ở lưng chừng núi.
Từ cửa hang nhìn ra, mây đen tụ lại trên đỉnh núi, thỉnh thoảng lại có vài tia sáng trắng lóe lên từ giữa, như thể sưởi ấm cho cơn giông tiếp theo.
Trình Hạo cởi ba lô ra, nhìn quanh trong hang, phát hiện không có dấu vết động vật sinh sống nên ngồi phịch xuống đất thở dốc nói: "Không được... chạy thế này còn mệt hơn chạy marathon!"
Dư Xuyên ngồi ôm đầu gối bên cạnh, kinh ngạc nhìn ra ngoài.
Trình Hạo lấy từ trong túi xách ra một chai nước, ngẩng đầu nhấp một ngụm, hỏi: "Được rồi, vừa rồi đã xảy chuyện gì? Tại sao chỉ trong nháy mắt xe buýt cùng đoàn người đều biến mất?" Hắn nói ra điều khó hiểu trong lòng, Dư Xuyên xuống xe ngay phía sau hắn, nghĩ đến chắn hẳn y sẽ biết lý do.
"Cậu không nhớ sao?" Dư Xuyên quay đầu nhìn hắn, "Lúc đó có rất nhiều người đi lên núi, tài xế cũng lái xe rời đi, chỉ còn lại hai chúng ta, tôi đã kêu cậu rất lâu nhưng cậu không để ý đến tôi!"
"Làm sao có khả năng? Tôi không có nghe thấy giọng của anh!"
"Cậu cứ luôn đứng ôm cây, có vẻ khó chịu lắm, rồi cứ nôn liên tục nên tôi không đến gần."
Trình Hạo nhớ lại lúc vừa bước xuống xe, hắn cảm thấy trời đất quay cuồng, có hơi chóng mặt và ù tai, bản thân hắn không có say xe đến muốn ngất như vậy, cho nên cảm thấy rất kỳ lạ, "Chẳng lẽ là người điều khiển gió đó giở trò quỷ? Có thể hắn vẫn luôn theo chúng ta mọi lúc!"
"Có lẽ không phải. Những người có tu vi cao chỉ cần vẽ giấy bùa rồi niệm chú, dù cách xa đến mấy cũng sẽ có hiệu lực." Nói xong, Dư Xuyên dừng một chút, tiếp tục giải thích: "Vừa rồi tôi che miệng cảu cậu là vì đột nhiên nhớ tới thực gió là do khí lưu động, chỉ cần không động đậy không phát ra âm thanh, gió sẽ không thể cảm nhận được chúng ta, từ từ tự động tiêu tán."
"Thì ra là như vậy..." Trình Hạo gật đầu, "Khô lôi tiếp theo sẽ xảy ra thế nào? Chẳng lẽ là sét đánh à?"
"Tổng cộng có hai mươi bảy đạo lôi," Dư Xuyên chậm rãi nói, chống cằm trên đầu gối, "Mỗi một đạo đều có thể nổ tung cả một ngọn núi."
Trình Hạo giật mình, "Vậy mà chúng ta còn tiến vào hang động này? Không phải là tự tìm hố chôn mình sao?"
Dư Xuyên nói: "Cũng không hẳn. Cũng giống như thực gió, khô lôi cũng có một khuyết điểm nhỏ. Chỉ cần chúng ta không tiếp xúc với thế giới bên ngoài, nó sẽ không biết chúng ta đang ở đâu, có thể tránh khỏi!"
Trình Hạo sờ lên mặt hang khô ráo và bằng phẳng, trông có vẻ rộng khoảng hai mươi đến ba mươi mét vuông. "Vậy chúng ta chờ ở đây." Đột nhiên nhớ tới thỏa thuận của mình với Trương Thiên Sư, hắn liếc mắt nhìn điện thoại, quả nhiên không có tín hiệu, tin tức từ lúc vào núi cũng không có cập nhật. Hắn chỉ đơn giản tắt máy, nói với Dư Xuyên, "Anh nhanh chóng tắt điện thoại đi, nếu không có thể dẫn đến sấm sét."
Cả hai im lặng chờ đợi, vẻ mặt nghiêm túc nhìn chằm chằm lên bầu trời. Rõ ràng trời mới ngả về chiều, thế nhưng bầu trời lại tối đen như mực nước, cùng với âm thanh của dòng điện vang lên xuyên qua từng đám mây, quả thực tựa như ngày tận thế đột kích.
Khi tiếng sét đầu tiên ập đến, dù đã chuẩn bị tâm lý sẵn từ trước, nhưng trong lòng Trình Hạo vẫn run rẩy. Tia chớp lóe lên trong khoảng mười giây, ánh sáng bên trong lẫn bên ngoài động sáng lên như một ngọn đèn sợi đốt tám triệu watt. Sau đó, có một tiếng động lớn giống như tiếng rồng gầm, tiếng núi đổ sập, thân cây gãy, lá cây xé nát xen lẫn tiếng kêu sợ hãi của thú rừng. Trình Hạo nghĩ trước đây hay nghe người ta nói ông trời nổi giận, đại khái chính là tình cảnh như này.
Dư Xuyên thu mình lại trốn vào sâu trong hang động.
Trình Hạo đi theo y ngồi dựa vào tường đá, trong động tối không có tia chớp chiếu rọi hầu như không nhìn thấy được năm ngón tay. Trong khoảng lặng ngắn ngủi sau tiếng sấm, có tiếng mưa rơi tí tách, "Anh nghe, trời mưa rồi."
Hóa ra là hai mươi bảy đạo lôi không phải đánh cùng nhau, mỗi đạo đều có một khoảng thời gian. Không biết là đang tìm kiếm mục tiêu hay là đang ấp ủ uy lực.
Khi tiếng sấm đầu tiên kết thúc, bên ngoài trời bắt đầu đổ mưa, so với tiếng sấm như muốn làm vỡ màng nhĩ, mưa nhỏ tí tách này có thể coi là một phương pháp chữa trị.
Nhưng mà cũng không hoàn toàn đẹp đẽ, cái loại bình tĩnh chờ đợi tai họa ập đến lúc nào không biết mới là điều đáng sợ hơn.
"Trình Hạo," Giọng Dư Xuyên run lên, "Cậu có thể lại gần tôi một chút không..."
"Sao vậy? Anh sợ sấm sét sao?" Trình Hạo trong bóng tối hỏi.
"Mới, mới không có!" Dư Xuyên thề thốt phủ nhận.
Lại một tiếng sấm khác, tia chớp vụt qua, sắc mặt Dư Xuyên tái nhợt, hoang mang hoảng loạn vùi mặt vào giữa hai cánh tay.
Trình Hạo sửng sốt, lập tức đi tới bên cạnh nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng y, "Đừng sợ, tôi ở đây."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT